Mục lục
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải Hoàng Hậu thì là ai?" Thấy gã còn che giấu cho Đường Uyển Uyển như vậy, cũng không biết nữ nhân kia đã cho gã uống thuốc gì.


"Không phải Hoàng Hậu, là... là Dung Quý Phi." Trần Bá Ngôn nói xong, cả người dường như không còn sức lực, dựa vào tường, ngay cả sống lưng đều cong xuống, thật sự là quan tâm sẽ bị loạn.


Kỳ Quan Ngạn lắc đầu, thấy gã còn bênh vực Đường Uyển Uyển như thế này, thật sự ngu xuẩn đần độn như heo: "Ngươi cũng biết, đủ chuyện xảy ra ở Vị Ương Cung, trẫm đều biết, ngươi và Đường Uyển Uyển thông đồng nhau cuối cùng ngươi rời khỏi cung, ở cùng những người khác trong khách điếm, triệu tập nhân thủ, một đường theo trẫm đến đây, âm thầm bố trí, ngươi cho rằng lặng yên không một tiếng động, nhưng thực tế, mọi thứ đều nằm dưới mí mắt trẫm."


"Ngươi!" Trần Bá Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, chẳng trách những người đó vừa ám sát liền có người ngăn cản, thì ra là thế, nghĩ đến đây liền cười nhạo, trào phúng: "Một hoàng đế như ngươi, vì một tiểu ám vệ vậy mà nguyện ý tìm chết, chẳng qua cũng chỉ là hôn quân."


Bị người giễu cợt là hôn quân, Kỳ Quan Ngạn cũng không để bụng: "Trẫm vốn không phải hoàng đế tốt gì đó, nhưng hôn quân thì lại không phải, lúc đó trẫm biết mình đang làm cái gì."


Hắn rất thanh tỉnh, bởi vì thanh tỉnh mới biết được cái gì mới là quan trọng nhất.


"Ta cũng rất thanh tỉnh, biết mình đang làm cái gì." Trần Bá Ngôn theo lời hắn nói mà nỉ non một câu, phục mà cười khẽ một tiếng: "Là Dung Quý Phi sai sử ta, tất cả đều là nàng ta, muốn giết thì chỉ nên giết một mình ta"


Nghe được câu này, Kỳ Quan Ngạn không khỏi bật cười, đem tất cả tội danh đều ôm lên người mình, thật là tự cho mình là đúng: "Trẫm sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy, muốn để ngươi sống không bằng chết, để cho ngươi nhìn xem người mà ngươi yêu rời bỏ ngươi."


"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Trần Bá Ngôn nghe xong những lời này, trong lòng có chút lộp bộp, lúc đầu là nàng tâm hồn thiện lương mới cứu gã, như vậy sao có thể để nàng bị liên lụy được.


Kỳ Quan Ngạn người mặc long bào, hơi hơi nheo đôi mắt phượng lại: "Ngươi cũng biết đêm qua trẫm đau lòng đến mức nào khi nhìn thấy vết thương trên cổ y, có bao nhiêu đau khổ, bây giờ trẫm cũng muốn để ngươi nếm thử nỗi đau này."


Nói xong, cũng không thèm để ý tới Trần Bá Ngôn, vung tay áo rời đi.


Mạc Chi Dương xác thật đã tỉnh dậy, lại còn rửa mặt sạch sẽ ngồi ở bàn chờ Đại Kim Mao tới ăn cơm, nhìn đồ ăn trước mặt, hiếm thấy không thèm ăn, không muốn ăn liền suy nghĩ vớ vẩn: Trần Bá Ngôn đã bị bắt, điều đó có nghĩa là sự việc đã kết thúc?


Điều này có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?


"Hẳn là không tính, ít nhất ngươi phải bảo đảm Vân Quốc có người kế tục." Hệ thống nhắc nhở.


Nghe vậy, Mạc Chi Dương nhíu mày: Mẹ nó làm sao tao có thể bảo đảm? Tao lại không thể sinh con cho hắn, hắn đến tự mình sinh Thái Tử đi, nếu không phải mày sinh cho hắn.


"Tôi sinh một chuỗi số hiệu sao?" Nếu hệ thống có thực thể, mắt xem thường mà hướng lên trời.


Đang nói chuyện phiếm với hệ thống, Kỳ Quan Ngạn trở về, thấy y chưa ăn cơm, cảm thấy có chút kỳ quái: "Sao vậy? Những món này không hợp khẩu vị?."


"Không có gì, đang chờ bệ hạ." Mạc Chi Dương tìm cái cớ, tiến lên kéo người lại đây ăn cơm.


Múc một bát sữa đậu nành, mới nhấp một ngụm, sữa đậu nành nóng hổi trôi xuống, đột nhiên cảm thấy dạ dày quay cuồng, không nhịn được nôn ra.


"Dương Dương làm sao vậy?" Kỳ Quan Ngạn nhìn y thế này, chỗ nào còn có tâm trạng ăn cơm, đem chén sứ buông xuống, đi tới vỗ nhẹ vào lưng y: "Thế nào? Không hợp khẩu vị? "


Mạc Chi Dương hít sâu một hơi, nhưng bụng vẫn không thoải mái, hình như hôm qua ăn thịt nai xong liền cảm thấy khó chịu: "Không có, chỉ là có chút không vô."


"Oẹ~"


Mạc Chi Dương cong eo nhịn không được mà nôn khan, dạ dày chua xót, rõ ràng cái gì cũng chưa ăn.


Nôn như vậy có chút kỳ quái, Kỳ Quan Ngạn ngừng nói: "Dương Dương có?"


Trong ký ức thời thơ ấu, những nương nương đang mang thai, hầu hết đều cảm thấy buồn nôn và muốn nôn, còn không phải là thế này sao?


"Không thể nào!" Vẻ mặt Mạc Chi Dương biến đổi.


Cao Ngũ Phân đi truyền thái y, Kỳ Quan Ngạn thật cẩn thận ôm y lên giường, đắp chăn bông lên, sau đó tay đè lại bụng y: "Nếu có, hoàng tử liền phong Thái Tử!"


Đại Kim Mao đang nghĩ đến chuyện rắm gì thế, làm sao có thai được! Mạc Chi Dương trừng hắn một cái, cũng không muốn trả lời, hơn nữa nếu y có thể sinh con, hắn cũng có thể sinh.


"Nhưng Dương Dương, dù thế nào thì ngươi cũng phải là người đệ nhất trong lòng ta." Kỳ Quan Ngạn vừa nói vừa thu tay về, vậy mà lại dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn y.


Làm giống như y thật sự có thể sinh con vậy.


Mạc Chi Dương không hề trả lời, lẳng lặng trùm chăn lên đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.


Thái y đến, bắt mạch nói là do chế độ ăn uống không điều độ nên chán ăn, trào ngược dạ dày nên nôn mửa, sau đó kê đơn xong thì lui xuống.


Sau khi tất cả lui xuống, Mạc Chi Dương vén chăn bông lên, nhìn thấy hắn ngồi ở bên cạnh giường, vẻ mặt cũng không có ý tứ gì, mở miệng nói: "Nếu người thích trẻ con, người cũng có thể đi sinh con."


"Dương Dương là có ý gì?" Kỳ Quan Ngạn tỉnh táo lại, hơi híp mắt, hơi thở nguy hiểm phát ra: "Là muốn người khác sinh con cho ta?"


Mạc Chi Dương muốn mở miệng nói phải, nhưng nhìn vẻ mặt của Đại Kim Mao, nếu y thực sự nói đúng vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện.


Cho nên, tồn tại quan trọng hơn.


"Nhưng bệ hạ rất thích trẻ con." Mạc Chi Dương trùm chăn bông lên đầu, thanh âm rầu rĩ truyền ra: "Không có con, bệ hạ hẳn là rất khó chịu."


Chăn bông che đi vẻ mặt của y, nhưng lại không thể chặn được tiếng khóc nức nở, Kỳ Quan Ngạn nơi nào còn có tâm tư tức giận, trong lòng mềm nhũn: "Ta cũng không thích trẻ con, chỉ là thích cùng Dương Dương sinh con, mới vừa rồi chỉ đang nghĩ đến chuyện đó thôi, tông thân bên trong, vị nào có tài thì đem đến."


Nói xong liền kéo chăn bông xuống, quả nhiên, cặp mắt đào hoa đơn thuần kia đang say sưa nhìn hắn rơi lệ, xoa khóe mắt ướt át của y: "Dương Dương, cần một mặt trời là đủ rồi."


Ta đã thấy nhiều mây trôi, nhưng ngươi là mặt trời ấm áp duy nhất trong tim ta.


Mạc Chi Dương trầm mặc không nói, tay thoát ra khỏi chăn bông, nắm lấy tay hắn áp lên mặt, gương mặt cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Bệ hạ."


Đủ rồi, đủ rồi.


Gần đây trong lòng Đường Uyển Uyển thấp thỏm, mấy ngày nay đều không có tin tức gì về thích khách kia, tuy rằng nàng đã cầu xin Trần Bá Ngôn, bảo gã đem chuyện đẩy hết lêm người Dung Quý Phi, nhưng nói không chừng gã lật lọng.


Nếu nháo ra một chút động tĩnh cũng không sao, nhưng lại yên lặng như vậy, khiến người ta càng thêm căng thẳng.


Thu vây này nửa tháng, đến một chút động tĩnh cũng không có, trên đường trở về hoàng cung cũng không có ai nhắc tới, lúc gần đi Đường Uyển Uyển vốn dĩ muốn đi xem Trần Bá Ngôn, nếu như gã vẫn còn sống, vậy ... dù sao đi nữa cũng không thể để người tiếp tục sống.


Nhưng khi nàng đi đến địa lao, lại bị chặn lại, lấy ra uy quyền của Hoàng Hậu cũng không vào được, không khỏi khiến người càng lo lắng hơn.


Thời gian nửa tháng, nói dài cũng không dài, Mạc Chi Dương tránh ở trong xe ngựa, vén rèm xe lên, nhìn thấy hành cung càng lúc càng xa phía sau: "Bệ hạ, liền trở về sao?"


"Ở đây nửa tháng, nếu như ngươi thích thì hàng năm ta đểu cùng ngươi đi?" Kỳ Quan Ngạn nói xong, lại bất mãn y nhìn chằm chằm bên ngoài, cúi người ôm lấy người vào trong lòng: "Ngủ tiếp đi, một chút liền tới nơi."


Mạc Chi Dương gật đầu, nép vào trong lòng ngực hắn, xe ngựa tiếp tục chạy, không mất bao lâu y thực sự chìm vào giấc ngủ.


Trở lại hoàng cung, trở lại Vị Ương Cung quen thuộc, nơi này vẫn giống hệt như trước khi rời đi, không có chút thay đổi nào, nhưng trong lòng Đường Uyển Uyển lại rét run.


Vị Ương Cung này, làm người sợ hãi như vậy, lạnh lẽo vô hồn, khiến cho nguyên bản tâm thần thấp thỏm càng thêm sợ hãi, Hoàng đế rốt cuộc có biết chuyện này không? Trần Bá Ngôn rốt cuộc có nói ra hay không?


Đứng trước cửa Vị Ương Cung, Đường Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, cả người ngã quỵ trên mặt đất, bất tỉnh.


Khi trở lại hoàng cung nghe tin Đường Uyển Uyển bị bệnh, Kỳ Quan Ngạn không khỏi cười khẽ ra tiếng, phân phó Cao Ngũ Phân: "Gọi người đến xem, không thể để người chết dễ dàng như vậy được."


Thái y đi xem, nói là vì lo lắng quá độ hơn nữa đi đường mệt mỏi mới ngất xỉu.


"Xuân Hỉ, giờ nào rồi?" Đường Uyển Uyển mở mắt ra, mới phát hiện ngọn nến đã được thắp sáng, ho khan một tiếng lại cảm thấy hơi khát.


"Nương nương." Xuân Hỉ xốc màn lên đi vào, còn bưng tách trà trên tay: "Nương nương, ngài tỉnh rồi sao? Mới vừa rồi bệ hạ có phái người đi truyền tin, nói rằng khi nào nương nương tỉnh, đi đến Thừa Càn Cung một chuyến."


"Cái gì?" Nghe được lời của hoàng đế, Đường Uyển Uyển không có vui sướng như thường, trong lòng dâng lên một cổ bất an, nhưng cũng không nói được gì, gật đầu: "Ta mệt, ngày mai bổn cung lại đi."


Nói xong uống một ngụm trà, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.


"Hệ thống, hiện tại rốt cuộc nên làm sao bây giờ?" Đường Uyển Uyển không còn cách nào khác, mới nhớ tới còn còn có một hệ thống, nhưng hình như đã lâu không xuất hiện.


Hệ thống mang tính phán đoán đối với ký chủ, nếu ba nhiệm vụ nhánh liên tiếp không thành công, vậy ký chủ này sẽ mất giá trị lợi dụng, vì vậy nó chỉ ngủ đông trong ý thức, chờ khi ký chủ tử vong, lại tìm ký chủ tiếp theo.


Hầu hết các hệ thống thông minh đều rất vô tình.


Gọi một hồi lâu đều không thấy hồi âm, Đường Uyển Uyển mất hết hy vọng nhắm mắt lại, ngay từ đầu nên trực tiếp giết Trần Bá Ngôn, mới có thể an tâm hơn một chút, nếu gã thực sự khai ra nàng là đồng phạm với hoàng đế, vậy nàng và Đường gia cũng liền xong đời rồi.


"Ai nha, đừng." Mạc Chi Dương có chút không vui vỗ vỗ tay đang nhéo mũi mình của Đại Kim Mao, hứng thú nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn, sữa đậu nành trước mặt cũng không uống.


Đó là điểm tâm Tô Châu, chính là sử dụng bánh ngọt để tạo ra đủ loại kiểu dáng các loại động vật và thực vật, nhưng đầu bếp bánh ngọt này rất tài tình và có kĩ xảo, làm giống y như đúc.


Nhìn thấy Mạc Chi Dương hứng thú, hắn duỗi tay lấy một con thỏ: "Cái này thật là sống động như thật."


Đây là Kỳ Quan Ngạn yêu cầu phòng bếp nhỏ làm, bây giờ Dương Dương nhìn thấy chúng nó như vậy, có chút không vui, nhã nhặn hỏi: "Con thỏ nhìn so với ta đẹp hơn?"


Đại Kim Mao này như thế nào đều có thể ghen với cả thế giới, dù chỉ là một chiếc bánh ngọt.


"Không phải, ta chỉ cảm thấy dễ thương." Mạc Chi Dương đặt lại cái bánh ngọt hình con thỏ trong tay xuống, uống một ngụm sữa đậu nành: "Đương nhiên, bệ hạ là đẹp nhất."


Cái miệng nhỏ này như được bọc mật, Kỳ Quan Ngạn kẹp lên một cái bánh bao hoa nhỏ bỏ vào trong bát của y: "Chờ lát nữa theo Hà thống lĩnh đi ra ngoài chơi một chút, được không?"


"Ai." Mạc Chi Dương cầm bánh bao lên, cắn một miếng lớn, liền đoán được chuyện gì xảy ra, hẳn là Đại Kim Mao muốn cùng Đường Uyển Uyển tính sổ, vậy cũng được, y cũng không nghĩ muốn dây vào.


Đường Uyển Uyển vừa tỉnh dậy liền bị người đưa đến Thừa Càn Cung, quỳ trên sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng, khuôn mặt tái nhợt: Quả nhiên Trần Bá Ngôn vẫn khai ra nàng.


"Người đâu, đem đồ lên." Kỳ Quan Ngạn ngồi trên ghế, phân phó Nhất Bán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK