Mục lục
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả, sau khi đến nơi lại bị chặn ở ngoài cửa không vào được, quản gia căn bản không để ý tới hắn ta.

Mạc Chi Dương mơ mơ hồ hồ muốn lật người, nhưng bụng quá lớn nên không tiện, thở dài một hơi, đột nhiên nhấc chân đá hắn một cái, "Đứng dậy cho em."

Bị đá tỉnh nhưng Bạc Tư Ngự căn bản không dám cáu giận, vội vàng đứng dậy, "Sao vậy? Không thoải mái hay bị chuột rút?"

“Em lật người không được, anh đỡ em dậy.” Mạc Chi Dương hiện tại cúi người cũng làm không được, không linh hoạt như trước.

Bạc Tư Ngự đứng dậy, đỡ cậu ngồi dậy, cẩn thận kê một cái gối sau lưng để cậu dựa vào, “Còn ba tháng đúng không?” Vừa nói vừa sờ sờ bụng cậu.

"Vâng.” Mạc Chi Dương dựa vào gối nhìn Bạc Tư Ngự, lúc này hắn nhìn bụng cậu rất nghiêm túc, trong mắt ánh lên tia yêu thương.

Hắn đã sẵn sàng để trở thành một người cha đủ tiêu chuẩn rồi.

Ấn tay lên bụng, đứa nhỏ bên trong dường như có cảm giác, vậy mà còn cử động hai cái, cảm giác kỳ diệu từ lòng bàn tay truyền đến, trái tim cũng được lấp đầy.

Hóa ra được làm cha là một điều hạnh phúc như vậy.

Mạc Chi Dương nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng khá tốt, sinh con là một chuyện phải rất cẩn thận, khi bản thân chưa sẵn sàng thì đừng sinh con, nếu không sẽ làm hại người khác và cả chính mình.

“Chờ ngày mốt, khi xử lý mọi việc gần xong xuôi, anh đã có thể trở về bồi em, những ngày tháng sau này anh đều sẽ đồng hành cùng em.” Bạc Tư Ngự vươn tay cầm lấy tay Dương Dương, mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi.

Hắn không chỉ là người yêu của cậu mà còn là Nguyên soái của đế quốc, hắn có trách nhiệm của chính mình, Mạc Chi Dương hiểu rõ, thấp giọng dặn dò, "Mọi việc phải cẩn thận."

“Còn nữa!” Bạc Tư Ngự đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt trở nên dữ tợn, "Tên Tiêu Nghị đáng chết kia tới tìm em thì cứ trực tiếp đá ra ngoài là được, cái quái gì vậy chứ*!

(*)Chỗ này bản QT là "cái gì ngoạn ý nhi!" (Chữ này có nghĩa gì k biết nữa, tra gg cũng ra cái gì đâu.)

Còn bản chữ trung thì là "什么玩意儿!" (Dịch nghĩa ra cũng tương tự wtf) cho nên mạnh dạn để đại mấy chữ kia cho dễ hiểu. Còn mn ai có ý kiến gì thì cmt.

Vừa nhắc đến chuyện này, Mạc Chi Dương không khỏi bật cười, "Em cũng không ngờ tới Tiêu Nghị lại có thể ngu xuẩn đến mức nói ra những lời như vậy."

"Nhưng nói ngu ngốc cũng không đúng, ngu ngốc cũng chứng tỏ hắn ta có cái gì đó trong đầu, em đoán nếu tang thi đánh vỡ sọ não của hắn ta ra cũng sẽ thất vọng mà rời đi." Mạc Chi Dương xoa xoa bụng, lại cảm thấy mình không nên quá đáng như vậy, nên chừa chút miệng đức* cho đứa nhỏ trong bụng.

(*)miệng đức: phúc đức từ miệng (chắc kiểu: hoạ từ miệng mà ra, Phúc đức cũng từ miệng mà thành).

Nghe được lời này, Bạc Tư Ngự nhịn không được cười thành tiếng, thấy sắp đến giờ, đứng dậy tắm rửa thay quần áo rồi lại lẻn ra ngoài.

Quả nhiên lại bị Tiêu Nghị đang ngồi xổm canh me nhìn thấy, vốn đang muốn đuổi theo đem người đánh cho một trận nhưng hắn đi quá nhanh, quẹo một cái liền biến mất, vì vậy đành phải từ bỏ.

Mạc Chi Dương ăn sáng xong liền nằm trên sô pha đọc sách, đọc thêm sách rất tốt cho việc giáo dục trước khi sinh.

Khi Bạch Dung đến đây liền chờ quản gia đi vào thông báo, có chút kỳ quái, cậu ta đến đây làm gì? Nhưng cũng không kêu người đuổi ra ngoài, để quản gia gọi người vào.

Bạch Dung không ngờ cậu lại chịu gặp mình, nghe nói Tiêu Nghị lúc trước vẫn luôn đến đây nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa, bảo vệ bụng thận trọng bước vào.

Nhìn thấy người nằm trên sô pha trong lòng không khỏi có chút ghen tị, giống như việc Nguyên soái đại nhân rời đi cũng không có ảnh hưởng gì đến cậu vậy.

"Mợ.” Bạch Dung bước tới, thật sự gọi rất thuận miệng, cũng không dám tùy tiện ngồi xuống.

Trong đầu vẫn còn cảnh tượng cậu chĩa súng vào mình, trong lòng hơi e ngại.

Sao hôm nay cậu ta không làm yêu nữa, không chỉ ngoan ngoãn gọi mợ mà còn mang bộ dáng thuận theo, chẳng lẽ lại đang suy tính gì đó?

Mạc Chi Dương không dám thiếu cảnh giác, dù sao trong bụng còn có đứa nhỏ, ánh mắt ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống, "Có chuyện gì sao?"

“Tôi mang thai.” Bạch Dung nhìn chằm chằm bụng cậu hồi lâu, sau đó nhìn xuống bụng của chính mình, tựa hồ có chút thương cảm, cũng đồng cảm với cậu.

Bây giờ cả người hai bọn họ đều giống nhau, họ là kẻ thù của nhau, nhưng cuối cùng cả hai đứa bé đều mất đi cha.

Nếu Mạc Chi Dương biết suy nghĩ của cậu ta, nhất định sẽ đem người đánh cho một trận: Phi phi phi, con của cậu ta mới không có cha, nói cái lời chó má gì thế.

Nghe được tin tức này, Mạc Chi Dương chỉ nhướng mày, "Cậu mang thai con của tôi?"

“Không phải!” Bạch Dung có chút khẩn trương, làm sao cậu có thể nói bậy nói bạ như thế chứ, anh Tiêu vốn đã nghi ngờ, nếu nói mấy lời này có lẽ hắn ta sẽ thật sự tin tưởng.

"Không phải con của tôi, vậy cậu tới đây nói với tôi làm cái gì? Không phải cậu nên nói với cha của đứa bé này sao? Cậu tới tìm tôi xin trợ cấp? Cũng không cần thiết đi."

Mạc Chi Dương nhất thời không đoán ra được ý đồ của cậu ta, chẳng lẽ đây là của Bạc Tư Ngự? Hắn xuất quỹ! Nghĩ đến đây, một ngọn lửa liền bùng lên.

Mẹ nó, người tới đây bồn cầu sẽ hầu hạ!

"Là con của anh Tiêu, tôi không tìm thấy anh ấy, cho nên....." Bạch Dung cũng chỉ muốn tới thử vận ​​may, kết quả lại không bắt gặp.

Vốn dĩ đang rất tức giận, sau khi nghe lời này Mạc Chi Dương liền bình tĩnh trở lại, nhìn về phía bụng Bạch Dung, "Ồ, là của Tiêu Nghị à? Tốt rồi, chúc mừng."

Bạch Dung có con rồi, Tiêu Nghị vậy mà còn muốn nuôi con của cậu, đầu óc người này có phải bị người ta tưới dầu nóng lên không?

"Tại sao cậu không ngoan ngoãn bằng tôi, không thấu hiểu lòng người bằng tôi, cũng không hiền huệ bằng tôi, miệng cậu đầy những từ tục tĩu, bạo ngược còn không hiểu chuyện, vậy vì sao cậu sống tốt hơn tôi?"

Đây là điều mà Bạch Dung lúc nào cũng  nghĩ không ra, rõ ràng cậu ta đã thắng trong hiệp này, nhưng rồi lại thua.

“Tôi không biết.” Mạc Chi Dương đứng lên, thật sự không có tâm trạng cùng cậu ta chia sẻ kinh nghiệm yêu đương và hôn nhân, cậu ta thế nào lại quan tâm mình đánh rắm thế nào.

Bạch Dung ngồi một mình trong phòng khách yên tĩnh ấm áp, vuốt ve bụng, không biết nên đi đâu, nếu Tiêu Nghị không muốn kết hôn với cậu ta, vậy đứa nhỏ này cậu ta cũng không thể tự mình nuôi nấng được.

Đến buổi tối, Bạc Tư Ngự như thường lệ trở về với cậu, hai người vừa nói chuyện trong phòng vừa giúp cậu ngâm chân.

Mạc Chi Dương ngâm chân trong nước nóng rất thoải mái, thở dài nhìn người đàn ông đang rửa chân cho mình, đột nhiên nhớ tới lời của Bạch Dung, "Bạch Dung mang thai, là con của Tiêu Nghị."

"Hừ, con của mình thì không đi nuôi, suốt ngày nhớ thương vợ con của người khác.” Bạc Tư Ngự ngồi xổm lấy lòng bàn tay múc nước xối lên mắt cá chân cho cậu bớt lạnh.

Nghe vậy, Mạc Chi Dương liền biết cẩu nam nhân này vẫn còn tức giận, "Để cho bọn họ kết hôn đi, dù sao cũng đã đính hôn rồi, anh cảm thấy thế nào?"

"Như vậy là tốt nhất, sau khi kết hôn xong sẽ ném hai người bọn họ đến hành tinh hoang dã, ở ngoài tầm mắt là tốt nhất." Bạc Tư Ngự từ trước đến nay luôn có lòng dạ hẹp hòi đối với chuyện liên quan đến Dương Dương.

Làm sao có thể chịu đựng được mà để loại người luôn nhớ thương vợ con của mình ở bên cạnh, nhân lúc còn chưa muộn nên sớm quăng ra ngoài.

Nếu Tiêu Nghị và Bạch Dung kết hôn, vậy nhiệm vụ của cậu sẽ hoàn toàn thất bại, đây vẫn là lần đầu tiên thất bại đi, Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, cần phải để cậu và Tiêu Nghị ở bên nhau sao?

Vậy thà để nhiệm vụ thất bại còn hơn.

"Cậu yên tâm, nhiệm vụ thất bại trong quá trình giảng dạy cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Đây là nghĩa vụ của cậu, không cần phải nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều sẽ không tốt cho đứa nhỏ."

Vì lợi ích của tiểu ký chủ, hệ thống vẫn quyết định không để nhiệm vụ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, đối với một người đàn ông đang mang thai, tâm trạng của cậu mới là quan trọng.

"Haizz, em chợt nghĩ đến khi còn nhỏ em đã gặp một anh trai nhỏ rất tốt bụng, anh ấy lấy kẹo sữa cho em, chỉ tiếc hiện tại cảnh còn người mất, biến thành bộ dáng ngu ngốc như thế này.” Mạc Chi Dương lắc đầu thở dài, quả nhiên có người khi lớn lên liền không giống người.

Bạc Tư Ngự lau khô chân cho cậu, đột nhiên không hiểu tại sao lại bị mắng, "Sao em lại mắng anh?"

“Em mắng anh cái gì?” Cái nồi này tới đột ngột khiến Mạc Chi Dương không muốn nghĩ tiếp.

"Không phải em vừa mới nói anh trai nhỏ lấy kẹo sữa cho em sao? Anh trở thành đồ ngốc từ khi nào vậy?" Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị mắng, nhưng Bạc Tư Ngự vẫn cảm thấy vô tội.

Lượng tin tức trong những lời này có chút lớn, Mạc Chi Dương cũng sửng sốt, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, “Hahaha, không mắng anh không mắng anh.” Không cần phải hỏi bất cứ điều gì khác, cậu đã biết.

Bạc Tư Ngự cẩn thận lau khô chân cho cậu, đỡ người nằm xuống, đắp chăn bông lên, tự mình đi rửa mặt rồi quay lại thì người nào đó đã ngủ say.

Lúc này mới leo lên giường, ôm lấy cậu từ phía sau, thở dài, "Em có phải đã quên chuyện lúc nhỏ anh lấy kẹo sữa cho em rồi không? Em còn nói sẽ gả cho anh."

Hắn nói xong lại cảm thấy không vui, há mồm cắn dái tai của cậu nhưng lại không dám dùng sức, nhẹ nhấp một ngụm rồi thả ra, "Có phải đều đã quên rồi không?"

Năm đó, chính Bạc Tư Ngự cầu chị gái đưa hắn và Galileo đến Tiêu gia chơi, bởi vì hắn biết vướng mắc trong chuyện này, chuyện bà xã này đương nhiên phải xuống tay trước tiên, chậm thì không còn.

Vì vậy, Bạc Tư Ngự nhanh chóng quyết định đi theo chị đến Tiêu gia, hơn nữa tại lúc đó đuổi Tiêu Nghị ra ngoài, một mình ở lại trong nhà chờ một tiểu đáng yêu tới cửa.

Không chỉ cầm kẹo sữa mà còn lừa cậu nói sau này muốn gả cho hắn.

Từ đó về sau, Mạc Chi Dương từ nhỏ đến lớn, tất cả những người có hảo cảm với cậu đều bị Bạc Tư Ngự âm thầm bóp chết từ trong nôi, nếu không hắn tới sớm như vậy để làm gì?

Phải bắt vợ ngay từ khi còn nhỏ, nếu không sẽ bị người khác nhanh chân đến trước, vậy người khóc chỉ có bản thân mình.

Nhưng nguyên chủ vẫn luôn cho rằng thiếu gia trong nhà kia là Tiêu Nghị, cho mình kẹo sữa cũng là Tiêu Nghị, dẫn tới Mạc Chi Dương ở thời điểm tiếp nhận ký ức cũng lệch lạc.

Nhiệm vụ vẫn đã hoàn thành.

Bốn ngày nay, Tiêu Nghị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bạc gia, phát hiện người đàn ông kia ra vào nhiều lần, kể cả quản gia cũng đang yểm trợ*, nhất thời tức đến không chịu nổi.

(*) Yểm trợ: bảo vệ và trợ giúp.

Nhưng quản gia ngăn lại cũng không vào được, không khỏi thầm mắng cái lão đông tây kia ăn cây táo rào cây sung, Cậu của mình đối tốt với ông ta như vậy, kết quả vậy mà lại liên kết với Mạc Chi Dương cho Cậu đội nón xanh.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của Bạc gia, chỉ sợ hắn ta đến cũng không răn đe được, còn phải cần các trưởng lão Bạc gia ra mặt.

Cứ như vậy, quản gia nhất định sẽ không thể ngăn cản, tìm ra cách giải quyết, vẻ ủ rũ mấy ngày nay của Tiêu Nghị cũng biến mất chút ít, vội vàng liên lạc mời người tới đây, ít nhất cũng phải bắt được gian phu.

Sáng sớm, Mạc Chi Dương bị tiếng đập cửa bên ngoài của quản gia đánh thức, vừa quay đầu lại liền thấy Bạc Tư Ngự vẫn còn ở đây, mới nhớ ra tối hôm qua hắn nói mọi chuyện đã kết thúc.

Hắn gần đây bận rộn mệt mỏi nên cũng không đánh thức hắn, xuống giường tự mình đi mở cửa, "Sao vậy?"

Nguyên soái còn chưa rời đi, nếu như để bọn bọ phát hiện thì thật không xong, "Không ổn rồi, Tiêu thiếu gia mang theo thân thích Bạc gia xông vào, nói muốn đi bắt gian!"

“Bắt gian?” Mạc Chi Dương đang mặc đồ ngủ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, nghĩ tới Bạc Tư Ngự vẫn còn chưa tỉnh, đột nhiên muốn làm chuyện gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK