Mục lục
Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghịch...."

Mạc Chi Dương xém chút đã buột miệng thốt ra câu nghịch tử, khó khăn nuốt trở về, vừa đến miệng thì bẽ lại, "Nghịch.... Anh, dục cầu bất mãn?"

"Đúng vậy." Hàn Tĩnh Bạch biết mình nói sai nhưng vẫn thừa nhận.

Sau khi trả lời xong mới cảm thấy có gì đó không ổn, cái gì gọi là dục cầu bất mãn, cho dù là dục cầu bất mãn cũng chỉ dục cầu bất mãn với Dương Dương.

Dục cầu bất mãn, hắn muốn thao người!

Mạc Chi Dương giống như nghĩ đến cái gì đó, tạch một cái né ra thật xa, trong vòng hai phút có thể rút lui được không, aaaaa, cậu không muốn ở chung với hắn, "Vậy... chuyện này, tôi có thể dọn đến cách vách* được không?"

(*) Cách vách là phòng/ nhà sát bên.

"Không được." Hàn Tĩnh Bạch nhìn cậu, vừa rồi còn nói vui vẻ nói muốn ở chung với nhau, bây giờ lại muốn dọn đến cách vách, Dương Dương quả nhiên đang tức giận sao?

Không thể được, ở chung với hắn khiến Mạc Chi Dương có cảm giác như đang ở với một con Teddy tùy thời phát tình, này nhất định sẽ xảy ra chuyện, "Tôi có thể dọn đến cách vách, anh như vậy, tôi như vậy, không phải sẽ rất bất tiện sao?"

Giằng co với hắn, hai người đối diện với nhau.

Hàn Tĩnh Bạch nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.

Nhưng cái khẩn cầu này, ở trong mắt Mạc Chi Dương liền trở thành dục cầu bất mãn, vội vàng lắc đầu, "Tôi sẽ sống ở cách vách, rất gần, nếu anh không có cảm hứng thì cứ gọi tôi."

Đau đầu

Nói xong liền vội vàng cầm lấy túi xách chạy đi, "Tôi đi chuẩn bị tốt hợp đồng với chủ biên trước rồi sẽ đưa tới cho anh."

Mạc Chi Dương có cảm giác sợ hãi nếu bản thân còn không chạy sẽ bị đè xuống đất, tên gia hỏa này sao lại giống cẩu nam nhân như vậy, tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục.

Nhìn thì lạnh lùng, nhưng hóa ra còn không bằng cầm thú, là đã đè nén quá lâu rồi chăng?

Nghĩ đến đây, trong lòng chợt chua xót, hắn luôn muốn có một đứa con, cho nên sinh đứa bé xong liền bỏ đi đúng không, cũng đúng, một NPC thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh*.

(*) Ý là DD đang trách Chủ thần ý, mà DD chưa biết chủ thần là chủ thần đâu nha, DD tưởng chỉ là NPC thôi. Kiểu NPC muốn một đứa con, DD sinh con xong r qua vị diện này NPC k tới tìm ấy.

Cảm nhận được tâm trạng của ký chủ, hệ thống chủ động đề nghị, "Chờ nhiệm vụ dạy học hoàn thành thì nộp đơn xin đem NPC* kia đến đây, tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt."

(*) NPC viết tắt của từ Non-player character: là một nhân vật phụ trong các game không phải do người chơi điều khiển mà sẽ do máy tính điều khiển.

"Anh em tốt!" Mạc Chi Dương tinh thần đột nhiên phấn chấn, mục tiêu nhiệm vụ trước đây là vì mạng sống, bây giờ mục tiêu là vì cẩu nam nhân.

Tại sao bản thân cậu lại may mắn như vậy!

Cậu vừa đi, Hàn Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính thật lâu nhưng lại không muốn động bút, trong đầu trống rỗng, cũng không muốn viết.

Thực sự sợ Cố Mị gây rắc rối, Mạc Chi Dương vội vàng trở về công ty kêu chủ biên đi ký hợp đồng, ký xong hợp đồng lại về nhà thu dọn đồ đạc, tính toán dọn đến tầng dưới phòng hắn*.

(*) Kiểu dọn đến cái phòng ở tầng bên dưới ý, phòng HTB ở tầng phía trên, DD dọn đến tầng phía dưới.

Đã hỏi khách sạn qua, phòng cách vách một ngày hơn một ngàn, thế này thì ai ở cho nổi, Mạc Chi Dương vẫn quyết định lấy một phòng bình thường.

Hàn Tĩnh Bạch lúc này đang rất không vui, ngồi ngay ngắn trên sô pha, từng sợi tóc không biết vì lý do gì mà chảy ra khí lạnh, một lớp băng mỏng đọng lại ở ngọn tóc, cả phòng như chìm vào mùa đông.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Hàn Tĩnh Bạch đột ngột ngồi dậy, "Là Dương Dương sao?" Trong nháy mắt không khí lạnh lẽo trong phòng lắng xuống, xuân về hoa nở.

Bước nhanh ra mở cửa, nhưng đứng ngoài cửa là một vị khách không mời mà đến, vẻ mặt của hắn càng thêm lạnh lùng, "Có chuyện gì?"

"Xin hỏi Tiểu Mạc có ở đây không? Em mang bánh kem cho cậu ấy." Cố Mị cười ngọt ngào hơn cả chiếc bánh dâu tây ngàn tầng đang cầm trên tay, "Cảm ơn cậu ấy ngày hôm qua đã giữ em lại để em có thể nói hết lời, khỏi phải bị chủ biên mắng."

Đoạt đàn ông?

Hàn Tĩnh Bạch liếc nhìn chiếc bánh ngàn tầng được đóng gói tinh xảo trên tay cậu ta, thật muốn hất đổ, lại chợt nhớ nhớ tới cái gì đó, liền vươn tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Sau khi nói xong liền đóng sầm cửa lại.

Cố Mị còn muốn nói một chút về mối quan hệ của hắn với Mạc Chi Dương, liền ăn bế môn canh*, nhưng ngược lại cũng không vội, nếu trắng trợn táo bạo theo đuổi Hàn Tĩnh Bạch, vậy thì quá ngu ngốc.

(*) "Bế môn canh" thường mang ý nghĩa "Đóng cửa không tiếp". Chứ không liên quan gì đến Canh.

Còn không bằng dùng Mạc Chi Dương làm bàn đạp, cố ý tiếp cận lại châm ngòi mối quan hệ giữa hai người, như vậy, sau này nếu bị phanh phui ra cũng sẽ không phải là lịch sử đen tối.

Hàn Tĩnh Bạch nhìn cái bánh kem ngàn tầng trên bàn, dùng nĩa múc một miếng nhỏ, có chút béo, nhưng vẫn ăn vài miếng.

Thu dọn đồ đạc rồi trở về, Mạc Chi Dương định đi gặp hắn nói một tiếng rồi trở lại nghỉ ngơi, kết quả bên trong cánh cửa khép hờ truyền ra một thanh âm trầm thấp.

Da đầu Mạc Chi Dương tê dại, chẳng lẽ vừa đi có nửa ngày đã xảy ra chuyện?

Đừng là Cố Mị gây chuyện, vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.

"Hừ ~"

Hàn Tĩnh Bạch nằm trên sô pha cuộn mình thành một đoàn, nhìn bộ dáng rất vất vả, cổ áo sơ mi mở rộng, thân cao 1m9 nép mình trên sô pha sắc mặt đỏ bừng.

"Anh không sao chứ?" Vừa thấy liền biết không ổn, Mạc Chi Dương nhanh chân đi vào, định cúi người xem hắn bị làm sao, kết quả bị túm quần áo kéo một phát ngã lên trên người hắn.

"Anh!"

Chưa kịp dứt lời vị trí hai người đã bị đảo ngược, Mạc Chi Dương bị hắn đè dưới thân, "Nghịch tử, buông ra cho ông! Ăn trúng thuốc kích dục à! Mẹ nó."

Thân nhiệt hắn rất cao, Mạc Chi Dương bị hun đến có chút choáng váng, nhưng cậu không muốn làm với ai khác ngoài trà xanh, nếu hắn biết được, nhất định sẽ muốn ăn thịt người.

"Ăn, ăn bánh kem." Trán Hàn Tĩnh Bạch tràn đầy mồ hôi, hai mắt kiềm chế đến đỏ bừng, tuy rằng rất vất vả, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí, dưới sự xô đẩy của cậu, hắn hơi chống người lên, "Ưm ~ "

Toàn thân khó chịu như bị lửa thiêu đốt, khiến người ta không biết phải làm thế nào mới tốt, vẻ mặt nguyên bản lạnh lùng cũng tràn đầy xuân tình.

Bánh kem?

Mạc Chi Dương đưa mắt nhìn về cái bánh dâu tây ngàn tầng đang ăn dở trên bàn, hẳn sẽ không phải là cái thứ này chứ. Nhiệt khí toả ra trên gương mặt kia, vừa quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn đang muốn hôn xuống.

Mạc Chi Dương sợ tới mức nhanh chóng lấy tay ngăn mặt hắn lại, "Ai cho anh cái bánh kem này?"

"Ngày hôm qua, cái đó.... nam biên tập viên kia." Hàn Tĩnh Bạch cũng đang đè nén dục vọng, hầu kết lăn lộn, cố gắng gượng dậy khỏi người cậu, nhưng thử nhiều lần cũng không thể làm gì được, cuối cùng cả người đều như mất hết sức lực.

Tất cả trọng lượng đều đè hết lên người cậu, đem người gắt gao bao bọc, sô pha quá nhỏ, nhiệt độ thiêu đốt rút cạn không khí khiến nó trở nên nhớp nháp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định khí tiết tuổi già* khó giữ được, Mạc Chi Dương dùng đầu gối đẩy hắn ra, hai tay liều mạng để lên ngực hắn, không muốn để người vượt Lôi Trì** một bước, "Anh mẹ nó buông tôi ra, tự mình xử lý đi!"

(*) "Khí" phách, trinh "tiết".

(**) Lôi Trì (là một con sông huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc) thường đc ví không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

"Dương Dương."

Thanh âm trầm thấp, khàn khàn quyến rũ, thật giống như ma chú khiến Mạc Chi Dương đột nhiên ngừng giãy giụa, tay đặt ở trên ngực hắn, "Anh, anh lại kêu thêm một lần nữa đi?"

Hiển nhiên, Hàn Tĩnh Bạch cũng sững sờ, ngốc nghếch gọi một câu: "Dương Dương."

"Mẹ nó!" Mạc Chi Dương mắng một câu thô tục, cánh tay đang chống cự đột nhiên túm cổ áo của hắn kéo về phía mình, tay trái nắm gáy hắn, đảo khách thành chủ.

Hàn Tĩnh Bạch bị đảo ngược một cách đột ngột làm cho trở tay không kịp, nhưng cũng sẽ không để cho cậu chiếm thế thượng phong, đầu lưỡi cuối cùng cũng trở nên hữu dụng, bắt đầu khuấy động mưa gió.

Mưa đến bất ngờ không kịp phòng bị, vừa gấp gáp lại vừa lớn, trong nháy mắt hai người đều ướt sũng, nơi tiếp xúc với nhau lại càng ướt hơn nữa.

Mưa rơi bạch bạch bạch, mái tóc dài của Hàn Tĩnh Bạch cũng ướt sũng, theo động tác thẳng của hắn mà trượt sang hai bên.

Mái tóc đen nhánh đung đưa trước mắt, Mạc Chi Dương vươn tay nắm lấy chùm tóc bên trái, "Anh, anh nhẹ chút ưm ha ​​~~"

"Kêu tên của anh, Dương Dương kêu tên của anh." Da đầu bị kéo có hơi đau, nhưng Hàn Tĩnh Bạch không quan tâm, chỉ có đau một chút mới khiến hắn thật sự cảm nhận được bản thân đã có được cậu.

Thứ này muốn giả cũng không được*, Mạc Chi Dương nắm chặt lấy tóc của hắn, chỉ cầu người có thể ban một chút thương tiếc, "Huhu, anh quá lớn, Hàn Tĩnh Bạch ưm~"

(*) Chắc ý của DD là con ciu không phải giả, thật sự là của trà xanh 😂😂🤧

"Có qua có lại, Dương Dương cũng rất chặt đúng không? Ăn no căng." Sô pha này thật sự không thể dùng được tay chân, Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên đem cậu bế lên trong tư thế này.

Mạc Chi Dương sợ tới mức xuân triều rút đi, vòng tay ôm lấy cổ hắn, không khỏi cắn chặt hơn, "Ưm, đi được không~"

"Có thể, Dương Dương thật tuyệt." Hàn Tĩnh Bạch bế người vào phòng ngủ, cửa tự động đóng lại sau khi bọn họ rời đi.

Ở trên giường là có thể buông lỏng tay chân, tay trái của Hàn Tĩnh Bạch chống bên cạnh đầu của cậu, tay phải cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, "Dương Dương, Dương Dương." Tóc dài và giọng nói đều đang run rẩy.

Mạc Chi Dương kẹp chặt thắt lưng của hắn, cuối cùng giống như mất hết sức lực mà buông ra, mơ hồ nhìn người đang đè trên người mình, vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng bị nhuộm đến nóng rực.

Mồ hôi từ thái dương của hắn trượt dài xuống, mái tóc dài phiêu dật cùng bộ dáng lúc trước thật sự khác nhau, thế cho nên cậu mới không phát hiện hoá ra lại là hắn, "Hôn em."

Vừa dứt lời, đã bị hắn lấp kín.

Cuối cùng hẳn là đã hôn mê đi?

Mạc Chi Dương mở to mắt, quay đầu nhìn người đàn ông bên gối, kỳ quái là không có khó chịu như vậy, cả người như được ngâm mình trong suối nước nóng.

Trời đã tối, với tay sờ soạng cái tủ đầu giường, định đi bật đèn lên lại sờ được điếu thuốc và cái bật lửa, bỗng dưng thấy thèm thuốc lá liền kéo lại, chống tay ngồi dậy châm một điếu.

Bị tiếng bật lửa đánh thức, Hàn Tĩnh Bạch mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Dương đang hút thuốc, thị lực của hắn rất tốt nên có thể nhìn thấy đám sương khói cậu phun ra trong bóng tối.

Mạc Chi Dương thấy hắn đã tỉnh, hít sâu một hơi cúi người phun lên mặt của hắn, bắt chước các lão đại, "Sau này cưng hãy đi theo anh, anh đảm bảo cưng sẽ không lo ăn uống*, chỉ cần cưng ngoan ngoãn nghe lời, biết không?**"

(*) "我保你吃香喝蜡" không hiểu lắm nên chém sương sương.

(**) DD đang bắt chước mấy lão đại nên tui để sưng hô z thui nghen.

"Biết." Hàn Tĩnh Bạch ngoan ngoãn phối hợp, mái tóc dài xõa tung sau lưng.

Sau khi nói xong bản thân lại không nhịn được mà cười thành tiếng, "Ha ha ha ha." Tay kẹp điếu thuốc đặt ở mép giường, trước đây mục tiêu nhiệm vụ là bảo vệ, bây giờ lại chính là người đàn ông của cậu, cần phải canh chừng kĩ hơn.

Nếu như bị cái thứ chó Cố Mị kia lợi dụng sơ hở mà chen vào, vậy người đàn ông này cũng không cần giữ lại, trực tiếp nhấn vào bồn cầu.

Không hiểu Dương Dương đang cười cái gì, Hàn Tĩnh Bạch ngồi dậy, "Dương Dương tại sao lại cười?"

"Anh nha, đừng dễ tin tưởng những người khác quá, có người là sói đội lốt cừu, chỉ nghĩ làm sao để phá hủy anh rồi nuốt vào bụng, giống như cái bánh kem hôm nay, nếu em không tới có phải anh muốn làm với cậu ta không?" Mạc Chi Dương không nghĩ tới Cố Mị này lá gan lớn đến mức dám cho hắn ăn xuân dược.

Bánh kem?

Hàn Tĩnh Bạch bừng tỉnh, thầm nghĩ: Thật ra cái bánh đó cũng không có thuốc, tất cả cũng chỉ vì thèm, không phải thèm ăn bánh kem mà là thèm ăn Dương Dương.

Nhưng những lời này chỉ có thể giấu trong bụng, cái nồi này cứ để Cố Mị cõng đi, Hàn Tĩnh Bạch chủ động vươn tay nắm lấy cổ tay của cậu, "Anh quả quyết* sẽ không có quan hệ xác thịt với cậu ta, anh chỉ nguyện mây mưa cùng em."

(*) Nói một cách chắc chắn, không hề do dự.

Khoảnh khắc đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sức lực nắm cổ tay cậu đột nhiên tăng lên, Mạc Chi Dương cũng không quan tâm, "Em sẽ bảo vệ anh."

"Dương Dương." Hàn Tĩnh Bạch siết chặt cổ tay cậu, đôi môi run rẩy, không thể tin nhìn người đang nói nhảm trước mặt.

Tại sao cả người Dương Dương bê bết máu nằm giữa đường cái?

- ------+-----+-------

Chúng ta thương lượng một chút nhé!

Truyện này dài lắm luôn, nên phân nhỏ ra nhiều người edit được không? 🤧🤧, Để một mình tui edit thì rất là lâu, lâu ơi là lâu đó, có hơn mấy trăm chương còn chưa hoàn nữa ý.

Thế nên tui edit tới vị diện "Bọn họ thổi ngươi là Tiên đế gia, cười chết ta!"

Rồi mọi người ai có thích edit thì edit tiếp các vị diện tiếp theo ấy

Với lại trên Wattpad chỉ đăng đc tối đa 200 bài/ bộ thôi nha. Nên ai thích edit tiếp thì edit 100-200 chương tiếp theo, rồi muốn dừng tại vị diện nào đó, ng khác sẽ nối vị diện sau mà edit tiếp

Ý là bây giờ bắt đầu phân rồi edit luôn ý chứ đừng chờ tui edit xong phần của tui rồi mới nối tiếp thì tốn thời gian lại chờ lâu lắm.

Bình luận ở đây phân ra luôn cũng đc, rồi ai edit thì cmt để mọi người biết mình edit từ vị diện nào tới vị diện nào, rồi để người khác edit vị diện tiếp theo.

À, edit xong rồi đăng ở tường nhà mấy cậu ý nha.

Kế hoạch này của tui được không mọi người 🤧🤣🤣, chứ mình tui kham không nổi. Mà k có ai làm thì tui cũng có thể làm tiếp nhưng tốc độ k nhanh nổi đâu.

Còn nữa, tui cũng lớp 12 rồi, sắp phải ôn thi đại học rồi nên không có thời gian đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK