Lâm Mạn nhìn thấy Dịch Thanh Vũ đang nhìn cô, có chút lúng túng cười một cái.
Dịch Thanh Vũ thản nhiên thu lại tầm mắt, ưu nhã cất bước đi vào phòng khách.
“Dịch tiểu thư mới là mẹ ruột của tiểu thư nhỏ, tiểu thư nhỏ quan
hệ tốt với cô như vậy.
Khó tránh khỏi trong lòng cô ấy không thoải mái, cô thích ứng một chút.
” Bác Kiều ở một bên chỉ điểm.
“Vâng.
”
“Tôi đi gọi điện thoại cho Kỳ gia, tự cô chú ý nhiều một chút.
”
“Vâng.
”
Bác Kiều vừa đi, Lâm Mạn mang theo hai đứa nhỏ đi vào phòng.
Dịch Thanh Vũ ngồi ở trên ghế sô pha, thoáng nhìn một màn này, lạnh lùng mở miệng: “Mộ Tuyết
mệt rồi, trước tiên cô đưa cô bé trờ về phòng đi.
Còn con của cô, cô muốn dẫn theo trên người liền dẫn theo.
”
Giọng điệu như nữ chủ nhân, giống như cô ta đã gả cho Kỳ Hàn Lâm rồi vậy
Lâm Mạn thở dài thấp giọng đáp ứng, đưa hai đứa nhỏ trở về phòng.
Chờ đến khi cô trở lại phòng khách, trước mặt Dịch Thanh Vũ có một cái ly không.
“Cô giúp tôi rót nước.
” Dịch
Thanh Vũ chỉ chỉ cái ly, ánh mắt nhìn Lâm Mạn đắc ý không nói ra được.
“… Tiểu thư, trên bàn trà có ấm nước.
”
“Hiện tại cô cũng là bảo mẫu của tôi, tôi bảo cô rót nước thì phải làm.
” Dịch Thanh Vũ cười cười: “Nhớ kỹ, tôi có thể đuổi việc tôi.
”
“Cô tự ý đuổi việc tôi, lấy lý do gì? Tôi không giúp cô rót nước sao?”
“Tôi không thể không nhắc nhở cô hai chuyện.
Thứ nhất, tôi biết cô là người lái xe đụng phải tôi.
Thứ Nhị, Kỳ Mộ Tuyết là con của cô.
Lâm Mạn ngẩn ra, hô hấp hung hăng bị kiềm hãm.
“Nếu cỏ muốn lưu lại trong căn nhà này, ngày ngày chăm sóc Kỳ Mộ Tuyết, nhất định phải nghe tôi.
Nếu không, tôi khiến cô cả đời đều không thấy được cô bé.
”
“Còn có con của cô, sau khi rời đi nhà họ Kỳ gia, nó sẽ không có được điều kiện tốt như vậy.
”
Biểu tình Dịch Thanh Vũ cười
như không cười, trong mắt Lâm Mạn giống như nụ cười của ma quỷ.
Lâm Mạn chậm rãi đi đến bên cạnh Dịch Thanh Vũ, cúi người cầm lấy ly nước.
“Tôi đã biết.
”
Dịch Thanh Vũ nhìn bóng dáng Lâm Mạn xoay người hơn nữa đích, mỏi đỏ mọng cong lên một cái.
Cô so với ba càng biết rõ nhược điểm của Lâm Mạn là ở đâu.
Ba luôn nói, Lâm Mạn tiếp cận Mộ Tuyết là vì Kỳ Hàn Lâm, bảo cô ta chú ý Lâm Mạn đừng để cho người khác nhanh chân đến trước.
Nhưng dựa vào báo cáo trong tư liệu, Lâm Mạn quan tâm rõ ràng chính là Kỳ Mộ Tuyết.
Lâm Mạn là vì Kỳ Mộ Tuyết mới ở lại căn nhà này, đánh rắn muốn đánh bảy tấc, bảy tấc của Lâm Mạn, chính là Kỳ Mộ Tuyết.
“Tôi không quan tâm đứa nhỏ là của ai, tôi chỉ muốn anh Hàn Lâm.
” Dịch Thanh Vũ tự lẩm bẩm.
Lúc này.
Lâm Mạn bưng ly nước trở về: “Dịch tiểu thư, mời uống nước.
”
Trong lúc Dịch Thanh Vũ đưa tay nhận, đầu ngón tay đột nhiên run một cái.
Ly nước rơi xuống đất, nước văng khắp nơi.
“Thật là ngượng ngùng, tôi là
người sống đời sống thực vật quá lâu rồi, trên tay không khí lực, cầm cái ly không vững” Dịch Thanh Vũ nói xong chỉ chỉ mình chân: “Phiền cô lau sạch một chút, nếu lau không sạch, liếm sạch cũng có thể.
”
Dịch Thanh Vũ là đang làm nhục cô?
Lâm Mạn nghĩ đến Mộ Tuyết, kềm chế cảm xúc trong lòng, chậm rãi cúi người lau chùi.