“Kỳ Gia, anh có thích nghe tôi ca
hát không?” Vân Vi cúi đầu, gương mặt nhiễm phấn hồng nhàn nhạt, tay như có như không mà sờ soạng về phía cánh tay của Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm không dấu vết mà né đi, cô chung trà lên nhấp một ngụm.
Vân Vi khẽ cắn môi dưới, không hiểu rõ lắm ý của Kỳ Hàn Lâm, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, ánh mắt nhìn anh theo một tầng hơi nước hơi mỏng.
“Kỳ Gia.
” Âm cuối của cô ta
thoáng cao lên, lẳng lơ lại quyến rũ.
“Ngoại trừ Mai Diễm Phương ra thì cô còn có thề hát cái khác hay không?”
“Tôi có, tôi còn sẽ hát Kế không thành, Kỳ Gia ngài muốn nghe sao?”
Kỳ Hàn Lâm ý bảo cô ta tiếp tục đi, Vân Vi vui mừng khôn xiết, nếu Kỳ Hàn Lâm tán thành giọng hát của cô ta thì phải hát mấy khúc nữa cho tốt.
Vân Vi hát cũng không tồi, từng
câu từng chữ đều vô cùng đúng chỗ, nhưng mà tầm mắt của Kỳ Hàn Lâm lại không ờ trên người cô ta.
hiển nhiên, anh bảo Vân Vi tiếp tục đi hát tiếp thật ra là lười đến ứng phó cô ta mà thôi.
Vân Lương thấy Kỳ Hàn Lâm vẫn chưa xem Vân Vi, mà là nhìn về phía văn kiện trước mặt mình.
Ông ta lập tức cầm lấy khế đất, đưa tới trước mặt Kỳ Hàn Lâm: “Tổng giám đốc Kỳ, ngài xem xem, đây là khế đất của nhà tôi.
”
Kỳ Hàn Lâm nhận lấy, vẫn chưa lật xem mà trực tiếp ép giá: “Hai trăm năm mươi triệu
Giá trị thị trường của nhà cũ cao tới sáu trăm triệu, thậm chí hô giá có thể lên tới 1 tỷ mà Kỳ Hàn Lâm chỉ cho hai trăm năm mươi triệu!
Lập tức sắc mặt của Vân Lương khó coi vô cùng.
Ông ta có chút xấu hổ mà cười: “Tổng giám đốc Kỳ, giá cả này có thấp cũng không chỉ trị giá hai trăm năm mươi triệu đi, lại nói sau này chính sách của quốc gia
xuống, về sau còn có thể kiếm đâu, ngài…”
“Ông có thể để đấy chờ về sau kiếm tiếp.
”
Vân Lương nghẹn lại.
Nếu ông ta có thể chờ cho đến lúc đó thì hiện tại còn phải bán đất tổ của nhà họ lâm sao!
Ngũ quan của Kỳ Hàn Lâm anh khí lạnh lùng, không thấy một tia cảm xúc dư thừa nào, ánh mắt càng là lạnh đến mức không có tình người, “tổng giám đốc Kỳ, người muốn mua tòa nhà cũng
không ít, tôi thật sự thành tâm muốn hợp tác với ngài, giá cả này chỉ cần không có trở ngại thì tất cả mọi chuyện giữa hai chúng ta đều dễ nói, huống chi con bé nhà tôi ngưỡng mộ ngài như thế…”
Vân Lương cảm thấy ý trong lời nói của chính mình đều đã nói rất rõ ràng rồi nhưng Kỳ Hàn Lâm vẫn là một bộ dáng không lạnh không nóng.
Vân Lương cắn răng, hoàn toàn phá hư luôn điểm giới hạn: “Như vậy đi, tổng giám đốc Kỳ, phía trước ngài đưa cho tôi năm ngàn
vạn, tôi chỉ cần một trăm triệu năm trăm, coi như là tiền đặt cọc lúc đầu, kế tiếp ngài lại bổ sung cho tôi hai trăm triệu, như thế nào?”
Ông ta chỉ nói kế tiếp, chưa nói ngày, Kỳ Hàn Lâm không lý do gì không đồng ý.
Mắt kỳ Kỳ Hàn Lâm nhíu lại, đang muốn trả lời, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đầy ra, một đạo gió thổi vào trong phòng.
“Anh không thể ký hợp đồng với ông ta, trên khế đất là tên của tôi, tôi không đồng…”
Từ ‘ý ‘ còn đang nghẹn ở trong cổ họng của Lâm Mạn.
Kỳ… Kỳ gia.
.