Suy nghĩ một chút cũng phải.
Một cái váy mấy trăm vạn kia, nước hoa hơn trăm vạn.
Nếu anh trai không có ý với cô ta, sao lại tặng đồ cho cô ta!
Mắt thấy Kỳ Hàn Lâm chậm rãi cúi người xuống hôn Lâm Mạn, ngón tay dài chế trụ của thắt lưng cô, ôm cô vào người.
Lâm Mạn dường như đang giãy giụa, nhưng cuối cùng lại dần dần mất đi tất cả sức lực, giống như con cá chết trong biển vậy, chìm vào ngực anh không động đậy.
Kỳ Hàn Nguyệt chưa từng thấy mặt ‘Ham muốn’ như vậy của anh trai.
Anh hôn Lâm Mạn vừa vội vừa hung.
Trong nháy mắt, Kỳ Hàn Nguyệt cảm thấy càng thêm tức giận.
Lâm Mạn này quả nhiên là hồ ly tinh! ! !
Kỳ Hàn Nguyệt quay đầu, tức giận đạp cước bộ, muốn đi tìm Dịch Thanh
Vũ để mĩa mai chuyện này.
Nhưng liền nghĩ lại, chuyện Kỳ Hàn Lâm hôn Lâm Mạn này, nếu để cho chị dâu biết, nhất định sẽ khiến cô ấy thương tâm…
“Làm sao thế?” Đúng lúc này, Đình Tứ đến tìm bà cụ báo cáo bản kiểm tra sức khoẻ, gặp được Kỳ Hàn Nguyệt.
Đình Tứ thích Lâm Mạn.
Mà Lâm Mạn và Kỳ Hàn Lâm hôn nhau.
Kỳ Hàn Nguyệt cảm thấy đây là cơ hội tốt.
“A Tứ, Lâm Mạn cùng anh của em… Bọn họ… hôn nhau, đang ở bên kia.
” Kỳ Hàn Nguyệt nói xong thì cắn môi dưới: “Anh nói chị dâu phải làm sao bây giờ? Chị ấy thích anh trai nhiều năm như vậy, kết quả lại bị một bảo mẫu nhanh chân đến trước, nếu chị ấy biết chuyện này, nhất định sẽ bị chọc tức!”
Đôi mắt Đình Tứ trở nên lạnh lẽo.
Kỳ Hàn Lâm lại làm chuyện đó với Lâm Mạn…
Thấy sắc mặt Đình Tứ không tốt, Kỳ Hàn Nguyệt lập tức bổ sung nói: “Lâm Mạn ở trong trường đại học thì không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày
chỉ biết câu dẫn đàn ông, sau khi bị đuổi học cũng không an ổn, còn dây dưa với vị hôn phu Khương Phong của em gái cô ta.
”
“Em không cần nói chuyện đó với anh.
” Đình Tử nhẹ giọng cười một cái: “Dù sao cũng không liên quan đến anh.
”
“Nhưng mà, anh đối với Lâm Mạn rõ ràng là…”
“Nếu anh thích một người, tội ác tày trời cũng sẽ thích, nếu anh không phải thích một người, cho dù là ôn nhu hiền huệ cũng vô ích, em không biết sao?”
Kỳ Hàn Nguyệt cũng không tính là người ôn nhu hiền huệ, cô ta vừa nghe lời này, còn tưởng rằng Đình Tứ là nương theo việc này mà thổ lộ với cô ta.
Mặt Kỳ Hàn Nguyệt đỏ lên, nhẹ giọng ‘ừm’ rồi cúi đầu: “A Tứ, thật ra em…”
“Chuyện của Lâm Mạn và Kỳ Hàn Lâm, trước tiên không cần khẩn trương.
Nếu như anh trai em biết em lén bàn luận chuyện của cậu ta, ngược lại có thể sẽ gây bất lợi cho em.
“Anh là đang lo lắng cho em sao?”
Đôi mắt Kỳ Hàn Nguyệt nhìn Đình Tứ sang lên.
Kỳ Hàn Nguyệt cũng không tính là người ôn nhu hiền huệ, cô ta vừa nghe lời này, còn tưởng rằng Đình Tứ là nương theo việc này mà thổ lộ với cô ta.
Mặt Kỳ Hàn Nguyệt đỏ lên, nhẹ giọng ‘ừm’ rồi cúi đầu: “A Tứ, thật ra em…”
“Chuyện của Lâm Mạn và Kỳ Hàn Lâm, trước tiên không cần khẩn trương.
Nếu như anh trai em biết em lén bàn luận chuyện của cậu ta,
ngược lại có thể sẽ gây bất lợi cho
_ » em.
“Anh là đang lo lắng cho em sao?”.