“Lâm Mạn!” Đình Tứ lập tức đứng lên, trên khuôn mặt dịu dàng tràn đầy lo lắng.
“A Tứ thiếu gia, ngài bình tĩnh đi, còn có sát thủ ở đây, chúng ta…”
“Cút.
”
Đình Tứ đưa tay đẩy bác Kiều ra, lấy điện thoại giao cho bác Kiều, lạnh lùng nói: “Đối phương là đang nhắm về phiá Lâm Mạn và đứa nhỏ, nếu không hắn đã sớm nổ súng về chúng ta, ông thông báo cho Kỳ gia.
”
Dứt lời
Anh ta nhảy vào sông.
Bác Kiều: …
Ai!
Lâm Mạn này, đúng là hồng nhan họa thủy!
Không đúng, trên chiếc thuyền kayak kia, còn có tiểu thư nhỏ!!
Bác Kiều lập tức đặt điện thoại trên thuyền kayak, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống.
Tiểu thư nhỏ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Dưới nước.
Lâm Mạn cố gắng trợn to hai mắt, hướng về thuyền kayak của Đình Tứ và bác Kiều.
Cô tận lực khiến cho đứa nhỏ nổi trên mặt nước, nhưng Bắc Bắc cùng Mộ Tuyết không thể không bị sặc nước.
Không đươc.
Cô càng dùng sức nâng hai đứa nhỏ lên.
Hai đứa nhỏ, một đứa cũng không thể thiếu, không thể buông
bỏ bất cứ đứa nào.
Như là cảm giác được của quyết tâm của cô, Bắc Bắc và Tiểu Mộ Tuyết cũng không ngừng rướn cổ lên, hướng lên mặt hồ.
Sát thủ trên bờ không có tiếp tục mới ra tay nữa, bắn hai phát súng với mặt nước trống không không có tiếng động.
Lâm Mạn trong nước cũng không biết mấy các này.
Cô nhìn thấy Đình Tứ đang đến đây.
Rất nhanh thôi!
Lập tức sẽ được cứu viện!
Chỉ là.
Hơi thở càng ngày càng trầm.
Lâm Mạn cảm giác mí mắt cũng đều sụp xuống.
Cô dần dần thấy không rõ những thứ trước mặt, cô muốn hô hấp.
Trong nháy mắt miệng há ra, nước lạnh như băng mạnh mẽ tràn vào dạ dày.
Lâm Mạn bị kích thích mà thanh tỉnh lại, nhưng là
động tác và tứ chi đều đã lạnh cứng.
Cô chỉ dùng một chút sức lực, đem đứa nhỏ đẩy về phái Đình Tứ.
Là đẩy Bắc Bắc, hay là đẩy Mộ Tuyết?
Vấn đề này trong đầu chợt lóe lên.
Đều đẩy.
Cô sẽ không bỏ rơi bất cứ đứa nào!
Lâm Mạn dùng hết toàn lực đem đứa nhỏ đầy ra.
Kỹ năng bơi của cô mang theo hai đứa nhỏ vốn là miễn cưỡng, cô cũng không nghĩ tới hồ nước nhìn như yên tĩnh nhưng thực ra nguy hiểm thế nào.
Là cô suy nghĩ không chu toàn.
Khiến cho đứa nhỏ của cô, thật
sự là khiến hai đứa nhỏ chịu khổ rồi.
Lâm Mạn không biết qua bao lâu, chỉ biết đầu rất đau.
Cô nhớ mang máng ở giây phút sau cùng, cô ra sức đẩy một đứa trẻ trong đó về phái Đình Tứ.
về phần đứa bé kia là ai, cô lại không có một chút ấn tượng.
“Cô tỉnh rồi.
” bên giường, sắc mặt Đình Tứ phức tạp nhìn cô.
“… Bác sĩ Đình Tứ.
” cổ họng Lâm Mạn bị khàn, muốn chống thân thể lên, nhưng phát hiện cánh tay không có một chút sức lực.
“Lúc cô trong hồ, cánh tay bị thuyền kayak cắt qua nên nhiễm trùng.
” Đình Tứ giải thích.
“Đứa nhỏ đâu?”
“Bắc Bắc không có việc gì.
”
Bắc Bắc không có việc gì?
Trong nháy mắt, Lâm Mạn luống cuống, cô bắt lấy Đình Tứ: “Mộ Tuyết đâu? Mộ Tuyết con bé thế nào? Con bé…”
Cửa phát ra một tiếng ‘Phanh
Lâm Mạn nhìn về phía cửa, là bà cụ và bác Kiều.
“Tại sao cô lại cứu con mình, không cứu Mộ Tuyết? Cô có biết cô cầm bao nhiêu tiền của Kỳ gia không?” Bác Kiều vừa thấy được Lâm Mạn, liền lộ ra ánh mắt cực kì thất vọng: “Kỳ gia tin tưởng cô như vậy, kết quả thì sao?”
Cô cứu được được.
.
Bắc Bắc?
Đứa bé cô dùng sức đẩy kia là.
.
Bắc Bắc?
Lâm Mạn một chút cũng không hối hận, vô luận là đứa bé nào, cô cũng sẽ không bỏ, cô đều phải cứu chúng.
Chỉ là.
Vậy Mộ Tuyết thì sao?
“Mộ Tuyết thế nào rồi?” Lâm Mạn lo lắng hỏi.
“Cô bé nằm bên cạnh cô, cô không thấy sao?”
Bên cạnh?
Lâm Mạn lập tức nghiêng người sang tìm, phát hiện Tiểu Mộ Tuyết nằm ở bên cạnh cô.
Tiểu Mộ Tuyết còn đang ngủ say, sắc mặt tái nhợt đến không còn chút máu, thoạt nhìn vừa đáng thương lại nhu thuận.