”
Đồng tử cô mãnh liệt co rút lại: “Kỳ
gia, anh mau…
Ai ngờ.
Kỳ Hàn Lâm đột nhiên lại hướng về phía cô.
Nhất thời, trong rừng rậm vang lên hai tiếng súng.
Lâm Mạn ôm Mộ Tuyết, được Đình Tứ bảo vệ ở phía sau, mà vai trái của Kỳ Hàn Lâm lại trúng đạn, thân thể chậm rãi ngã xuống.
Cách đó không xa một tay súng bắn tỉa trên cây cũng ngã xuống, súng của hắn cũng rơi trên đất, gãy thành hai đoạn.
Bắc Bắc trợn to hai mắt, hai tay ôm chặt bình thủy tinh của bé cũng nhuộm một mảng lớn máu tươi.
Đình Tứ đánh giá vị trí một chút, xác định người rớt xuống chính là người lúc nãy đả thương Kỳ Hàn Lâm, rồi mới buông Lâm Mạn và Mộ Tuyết ra.
Tay của Lâm Mạn vẫn che mắt của Mộ Tuyết, chính cô cũng không dám quay đầu lại xem: “Bác sĩ Đình Tứ, Kỳ, Kỳ gia anh ta thế nào? Anh ta không sao chứ?”
Tuy rằng chán ghét anh thế nào đi nữa, không thích những việc làm của anh, nhưng mà Kỳ Hàn Lâm cái người này…
Cô lại không hy vọng anh chết.
ít nhất, cô không hy vọng anh chết tại
rừng núi hoang văng này.
“Kỳ gia không có việc gì.
” Đình Tứ nói xong đứng dậy, đi đến bên người Kỳ Hàn Lâm, anh ta ngần ra: “Động mạch? Bây giờ tôi sẽ giúp cậu cầm máu, Lâm tiểu thư, làm phiền cô gọi điện thoại thông báo cho những người khác.
”
“Được.
” Lâm Mạn lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lúc cô gọi điện thoại thì người còn đang run.
Đầu óc một mảng mơ hồ, căn bản không ý thức được, hai điểm đỏ đó vốn là đến từ hướng khác nhau,
thuộc hai phe khác nhau.
Cô chỉ biết tình cảnh quá mức hỗn loạn, cô muốn xông qua cứu Kỳ Hàn Lâm, lại bị Đình Tứ và Kỳ Hàn Lâm cùng nhau giữ chặt.
Tiếng súng vang lên, cô lại ở trong ngực Đình Tứ.
Khi nào thì Kỳ Hàn Lâm bị thương, viên đạn là từ phía nào bắn tới, cô hoàn toàn không biết.
“Nội gián.
” Môi của Kỳ Hàn Lâm bởi vì mất máu mà tái nhợt, nhưng hơi thở của anh đã ổn định như trước: “Sát thủ không có khả năng trà trộn vào.
”
“Nhắm vào hình như không phải cậu.
Đình Tứ đè thấp âm thanh nói.
“ừ.
»
Hẳn là Mộ Tuyết.
Có người muốn giết Mộ Tuyết.
Trong mắt Kỳ Hàn Lâm hiện lên tia sát ý lạnh lẽo: “Điều tra ra, tôi muốn hắn chết.
”
Đình Tứ đột nhiên cảm nhận được, Kỳ Hàn Lâm của lúc này mới là Kỳ Hàn Lâm trong trí nhớ kia của anh ta
—-giết chóc quả quyết, trầm ổn hờ
hững lại hung ác.
Cả người anh ta run lên.
“Vâng!
H
Kỳ gia.
Dịch Thanh Vũ ngồi trước cây đàn piano đánh đàn.
Nốt nhạc tao nhã nhu hòa, phối hợp với ngón tay chậm rãi di chuyển của cô.
Một hồi chuông điện thoại dồn dập, cắt đứt sự yên lặng.
.