Anh thấp giọng khàn khàn lẩm bẩm.
Lâm Mạn không nghe được lời anh nói, vẫn ngoan ngoãn ngủ.
Thôi.
Để cô ngủ một giấc.
Giằng co một đêm, anh tốt xấu cũng được ngủ, còn cô thì một chút cũng chưa được nghỉ ngơi, phỏng chừng mệt muốn chết rồi.
Kỳ Hàn Lâm đứng dậy đóng cửa lại, dặn Bác Kiều đang canh ở cửa: “Ông đi mua điểm tâm, Lâm Mạn đang ngủ ở phòng tôi, để ý một chút, đừng cho người khác quấy rầy cô ấy.
”
Kỳ gia ơi, ngài cũng quá độc ác rồi, lừa người vào trong phòng ngủ thì không nói, còn muốn khử đi tình địch.
Bác Kiều thở dài, dò xét nói: “Kỳ gia, gia thế của Lâm Mạn này dù sao cũng có chút bình thường, nếu… Ngài đến lúc đó… Tóm lại…”
Ông ta không nói rõ ràng, sợ đầu và cổ sẽ ở riêng.
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta.
“Là lỗi của tôi ! !” Bác Kiều lập tức đứng thẳng người: “Tôi không nên lắm miệng!”
“Kỳ Hàn Lâm tôi cần phải tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối sao?”
Kỳ Hàn Lâm nói ra những lời này, đã sớm đi đến phòng Mộ Tuyết ở dưới lầu.
Hôm nay Lâm Mạn đang ngủ, anh phải gánh vác việc chăm sóc con gái.
Bác Kiều đứng tại chỗ ngây người ra.
Nói như vậy, cũng may lúc trước ông ta không có đắc tội với Lâm Mạn.
So với Dịch Thanh Vũ, Lâm Mạn càng có tiềm năng trở thành thiếu phu nhân trong tương lai hơn.
Lâm Mạn tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng cảm giác rằng mình đang nằm mộng, nhớ tới hôm nay còn phải làm điểm tâm, Mộ Tuyết còn chưa có người chăm, trực tiếp bò từ gường dậy.
Mở ra cửa đi ra ngoài, mới phát hiện thảm đất dưới chân không phải là cái màu trắng trong phòng cô, mà là màu than của căn phòng cao cấp của Kỳ Hàn Lâm.
Lâm Mạn: …
Cô vừa rồi.
Nằm trên giường của Kỳ Hàn Lâm ư?
Lâm Mạn xoa huyệt Thái Dương, một bên lẩm bẩm ‘Không hợp thói thường’ một bên mở cửa đi xuống lầu dưới.
Khi đi nhanh xuống nhà ăn, cô chợt dừng bước.
Bắc Bắc và Mộ Tuyết đều ngồi bên bàn ăn, Kỳ Hàn Lâm ngồi bên cạnh Bắc Bắc, Dịch Thanh Vũ ngồi bên cạnh Mộ Tuyết, hai người đối diện là đang cười nói chính là Đình Tứ và Kỳ Hàn Nguyệt.
Lấy góc nhìn của Lâm Mạn mà nhìn thì sáu người này mới giống như một nhà.
Mà cô.
Chỉ là dư ra thêm mà thôi.
Giống như linh hồn vậy, là người không nên tồn tại.
“Cô tỉnh rồi? Lại đây rót sữa giúp tôi.
” Người đầu tiên nhìn thấy là Kỳ Hàn Nguyệt.
Kỳ Hàn Nguyệt vốn cũng không thích Lâm Mạn, bây giờ nhóm người hầu trong biệt thự đều biết gần đây Đình Tứ rất có hứng thú với Lâm Mạn, nên hiện tại càng là cái đinh trong mắt cô ta.
Lâm Mạn hít sâu một hơi, tay năm làn
váy thật chặt, bước chậm về phía phòng bếp.
.