Cô còn có thể mang Tiểu Mộ
Tuyết ra ngoài thành đi dạo, cái này cũng quá vui rồi.
“Đúng rồi.” Bác Kiều mới vừa rời đi lại vòng lại, nhắc nhở cô: “Kỳ gia nói, cho phép cô mang theo đứa nhỏ còn có bác sĩ Đình Tứ đi cùng.”
“A?” Lâm Mạn sửng sốt.
“Kỳ gia cho rằng, khi tiểu thư nhỏ nhìn thấy con trai cô sẽ có biểu hiện của một người bình thường nên có.
Nên bác sĩ Đình Tứ quyết định quan sát một chút.”
“Được, tôi hiểu rồi.
Đây là vì tốt cho Tiểu Mộ Tuyết, hơn nữa một nhà ba người chỉnh tề đi ra ngoài thành dạo chơi, nghe cũng rất tuyệt.
Lâm Mạn đã mơ hồ có chút mong đợi.
Giai đoạn chuẩn bị công tác, Lâm Mạn dùng một ngày đặt tốt hoạt động giải trí và nơi ở trong một ngày.
Sáng sớm ngày thử ba.
Lâm Mạn dẫn theo Bắc Bắc lên lầu gọi Tiểu Mộ Tuyết, giúp hai đứa nhỏ thu thập xong hành lý,
chuẩn bị tốt bữa trưa.
Cô dẫn đứa lớn đứa nhỏ đi xuống lầu dưới.
“Lâm tiểu thư thật là kim căng mạnh mẽ.” Đình Tứ trong ngày thường là người đàn ông ôn nhu ấm áp.
Nhưng lúc này anh ta đứng ờ bên xe, không có chút ý nghĩ sẽ giúp đỡ.
Lâm Mạn không có đáp lời, cũng không cầu anh ta giúp.
Cô tự mình đem đồ vật kéo xuống lầu, nhét vào trong cốp sau, xoay người ôm Tiểu Mộ Tuyết lên xe.
Bắc Bắc đi theo Lâm Mạn, tự mình đi lên xe, ngoan ngoãn ngồi.
Đình Tứ ngồi vào chỗ điều khiển, từ trong kính chiếu hậu nhìn Bắc Bắc: “Nhóc con kia, sao lại đeo khẩu trang?”
“Lạnh.” Bắc Bắc không thích Đình Tứ.
Bởi vì anh ta thân là nam tử hán, lại không giúp mẹ xách hành lý.
Một chút cũng không lịch sự!
Đình Tứ nhận ra được Bắc Bắc có địch ý với anh ta, nhưng chỉ cười cười, cũng không hỏi tiếp.
Lâm Mạn nghiêng người giúp hai đứa nhỏ cài chắc dây an toàn, mở ra một cái hộp nhỏ mang theo bên người.
Đây là bánh ngọt mà cô dùng bột mì vo tròn trộn với lá ngải cứu để làm.
Bên ngoài là lớp vò mềm, phía bên trong là lòng đỏ trứng muối mỏng, tận cùng bên trong là bánh ngải cứu nhân đậu đỏ.
Là phiên bản đơn giản hơn của daifuku mochi mà cô học được
trên mạng.
Bắc Bắc trực tiếp thân thủ đưa tay cầm một cái rồi bắt đầu ăn, ngoài miệng trên tay đều bị dính đầy, Lâm Mạn không thể không lấy khăn giấy ước cho cậu bé lau.
Thoạt nhìn ăn thật ngon.
Tiểu Mộ Tuyết nhìn thấy Bắc Bắc ăn ngon như vậy, cũng muốn giơ tay lấy.
Lâm Mạn lập tức bắt bàn tay nhỏ của cô bé, cười híp mắt hỏi: “Tiểu công chúa đáng yêu của chúng ta, cái đó lớn như vậy trực tiếp ăn
sẽ bị nghẹn đấy.
Cô đặt biệt làm cho con mấy cái nhò, chúng ta ăn cái này được không?”
Thật ra Tiểu Mộ Tuyết nghe không hiểu của ý của cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Người phụ nữa này cười lên rất xinh đẹp.
Lâm Mạn cầm lấy một cái daifuku mochi làm đặt biệt cho Tiểu Mộ Tuyết, đút tới bên miệng cô bé:
“A
Tiểu Mộ Tuyết mở cái miệng nhỏ
nhắn ra, cắn một cái.
Trong nháy mắt, đôi mắt con nai con trợn tròn.
Ngon quá!
Ngon ngọt, một chút cũng không ngán.
Cái này ngon quá đi!
Tiểu Mộ Tuyết mỏ rộng miệng một hớp lớn, ăn hết daifuku mochi vào miệng, Bắc Bắc nhìn đến lo lắng: “Em gái, em nhai nhiều vậy thì đừng vội nuốt xuống, sẽ bị nghẹn đấy!”
Trong cái kính to của Bắc Bắc đều sốt ruột.
Tiểu Mộ Tuyết nghe âm thanh của cậu bé, nghĩ tới không phải bánh bao mà là bầu trời đầy đơm đóm.
Tiểu ca ca đơm đóm.
Cô chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, một lâu sau nuốt vào.
Bắc Bắc thấy thế nhẹ nhàng thờ ra, cúi người lấy ra một chai sữa: “Em gái uống sữa.”
“… Cảm ơn.”
Tiểu Mộ Tuyết nuốt đồ ăn xuống, dùng tiếng con nít nói cảm ơn.
Hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận bị Đình Tứ đặt trong mắt.