Hồ Cẩn Huyên ưm một tiếng, lông mi giật giật, từ từ mở hai mắt hơi mù sương. Như con mèo lười giật giật thân thể cứng ngắc, cảm thấy bên cạnh có một vật khổng lồ, lập tức thanh tỉnh quay đầu nhìn nguồn gốc.
Dùng bất kỳ từ ngữ khen ngợi nào cũng không thể hình dung bản lĩnh anh tuấn, vóc người hoàn mỹ vai rộng dầy ngực, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng, như một tác phẩm nghệ thuật của danh gia điêu khắc, tóc ngắn xanh đen mang theo tia cuồng ngạo không kềm chế. Sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, mặc dù tròng mắt thâm thúy như chim ưng giờ phút này nhắm chặt, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí thế Đế Vương. Có thể nói một vị thần, đây chẳng phải ông xã nhà cô sao?
Hồ Cẩn Huyên dùng tay phải chống đầu, tay mảnh khảnh không bị khống chế chạm vào khuôn mặt anh, vuốt ve chân mày, mắt, lỗ mũi, gương mặt, cuối cùng ngón cái khéo léo dừng ở đôi môi mỏng hấp dẫn lưu luyến không đi. Mọi người đều nói đàn ông môi mỏng hấp dẫn lại không có tình, nhưng người đàn ông trước mắt vừa vừa hấp dẫn lại chung tình.
Thật trơn mềm, hai năm qua đôi môi không ngừng hôn thân thể mềm mại của cô, không ngừng nói những lời tâm tình, cô thời thời khắc khắc đều nhớ ngọt ngào trong đó. Mặc dù anh thường thường dùng ngọt ngào để hình dung cô, nhưng cô cảm thấy từ ngọt ngào đặt trên bờ môi anh không còn gì thích hợp hơn.
Hồ Cẩn Huyên đặt bàn tay trên gương mặt anh, môi đỏ mọng nũng nịu in lại môi của anh, ngọt ngào, ăn ngon thật, cô không nhịn được tiến hành sâu hơn thăm dò.
Bỗng nhiên, Thẩm Dật Thần vốn nhắm mắt đột nhiên mở mắt, trong mắt không giấu được nụ cười, anh lưu loát nhẹ nhàng lật người đè cô dưới thân, hai tay chống đỡ mép giường, cùng cô dán chặt không còn kẽ hở, khàn khàn nói: "Bảo bối, chào buổi sáng!", giọng nói lúc nào cũng cưng chiều, thâm tình.
Rầm. . . . . . . Lần nữa bị anh bắt tại trận, thật mất mặt, cô mới có biểu tình rất hoa si? Hồ Cẩn Huyên giống như con đà điểu hạ tầm mắt, không dám nhìn thẳng anh, hai gò má hồng lại bán đứng tâm tư cô.
"Chào buổi sáng!" Hồ Cẩn Huyên nhỏ giọng nói ra.
"Ha ha ha. . . . . . . Cô bé to gan vừa rồi đã chạy đi đâu, không biết ai len lén hôn anh, hả?" Thẩm Dật Thần một tay cợt nhã nâng cằm cô, để cô trực tiếp đối mặt mình, cười nói, ngực anh bởi vì tiếng cười mà chấn động rung rung, hiện giờ tâm tình anh này thật tốt.
Cô thật đáng yêu, ha ha ha. . . . . . Đáng yêu như vậy, biết được điểm này, tâm tình anh không nói ra lời, anh không nhịn được thời thời khắc khắc muốn trêu chọc cô, để cô biểu hiện những phong tình động lòng người.
"Hừ -- không để cho em hôn trộm, chẳng lẽ anh muốn cho đám phụ nữ kia hôn trộm anh?" Hồ Cẩn Huyên nâng gương mặt đỏ hồng lên, hơi ghen nói rồi lại mặt nghiêm, bộ dáng thật chọc người yêu thương. Tròng mắt Thẩm Dật Thần loáng thoáng hai ngọn lửa, vẻ mặt dịu dàng có thể chết chìm người, tâm tình dị thường vui vẻ, cô gái anh yêu nhất rốt cuộc cũng biết ghen, đừng nói anh có cảm giác thành tựu cỡ nào.
"Ha ha! Anh nào dám a." Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng nhéo sống mũi bạch ngọc, cưng chiều nói, cô vừa đỏ mặt vừa tức lại có bộ mặt phớt tỉnh thật đáng yêu, anh thật yêu bộ dáng kia, anh ngửi thấy một cỗ ê ẩm, khiến trong lòng ngọt ngào tràn ngập vị chua.
"Không dám? Vậy là anh đã bị người ta hôn lén?" Hồ Cẩn Huyên nhìn chằm chằm anh, hàm răng nghiến chặt, thở phì phò nói, ánh mắt kia, sắc mặt kia, giống như Thẩm Dật Thần dám nói một câu 'đúng', cô sẽ hung hăng cắn anh, mà sự thật Hồ Cẩn Huyên cũng đang chuẩn bị làm như vậy.
"Không dám cũng không muốn, chỗ này của anh đã sớm thuộc về một người tên là Hồ Cẩn Huyên, cũng không chia sẻ cho những người khác." Một tay Thẩm Dật Thần chống đỡ thân thể mình, một tay cầm tay nhỏ bé của cô đặt ở lồng ngực của mình, ánh mắt yêu say đắm nói lời tâm tình mật ngọt.
"Không đứng đắn, mau dậy đi, anh ép em rất mệt mỏi." Hồ Cẩn Huyên tả oán nói, thật ra trong lòng đã sớm len lén cười nghiêng ngửa, phụ nữ cả đời ai không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt? Đoán chừng chỉ cần là phụ nữ sẽ thích đàn ông dụ dỗ của mình như vậy!
Cố gắng đẩy thân thể cường tráng một cái, nếu người khác biết đường đường một tổng giám đốc thế nhưng giống như một đứa bé, còn không hù doạ cả đám người a. Ánh mắt anh dị thường nghiêm túc và nóng rực, bên má cô cũng càng ngày càng nóng, cho nên mới cố gắng lấy phương thức này dời đi sự chú ý của anh, chỉ là cô nghi ngờ vì sao anh đè trên người cô nhưng một chút sức nặng cũng không có.
"Không đứng lên, anh còn chưa thu hồi lợi tức đâu, mới vừa rồi bảo bối hôn anh, hiện tại anh muốn hôn trở lại." Thẩm Dật Thần ăn vạ nói, sau đó khi cô còn chưa kịp phản ứng đã đem môi đỏ mọng khêu gợi áp tới.
Lần hôn này không giống trước kia, so với trước kia nồng đậm, lần này rất dịu dàng, môi mỏng cương nghị như chuồn chuồn lướt nước rơi trên bờ môi cô, ngọt ngào, ngứa một chút, mang theo mùi vị triền miên, anh không ngừng hút môi lưỡi cô, cũng khát vọng muốn lấy được nhiều hơn, môi của anh dần dần dời xuống. . . . . .
Từng điểm từng điểm chạm khẽ vành tai nhạy cảm của cô, cảm giác ấm áp như giống như điện giật khiến cả người cô trở nên cứng ngắc --
Đây là cảm giác gì, hai năm vợ chồng cô dĩ nhiên hiểu được ý vị trong đó.
"Huyên, anh yêu em." Thanh âm của anh rất thấp rất thấp, hương thuần như rượu ngon, thanh âm tuyệt vời như đàn vi-ô-lông-xen, ở bên tai cô, có một loại đắc ý đầu độc.
"Em. . . . . ."
Cô vừa định mở miệng muốn nói em cũng yêu anh, lại bị lưỡi anh đã sớm chờ lâu công chiếm đi vào, dẫn dắt lưỡi Đinh Hương của mình phiên phiên khởi vũ (nhảy múa), hô hấp của cô trở nên dồn dập, vô lực thừa nhận xâm lược của anh.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến tạm thời buông môi cô ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cô, phía trên sớm dính đầy hơi thở của mình. . . . . .
Anh thích như vậy --
"Bảo bối, em có khỏe không?" Thẩm Dật Thần nhìn cô gái phía dưới thở hổn hển, bắt đầu tự trách, ý vị không rõ hỏi, nhìn anh làm chuyện rất tốt, vốn nghĩ đòi điểm chút lợi ích, ai ngờ càng hôn cô, anh càng không thể dừng lại, thiếu chút nữa mất khống chế, nghĩ đến chuyện hôm qua cô phải đối mặt, tim anh sau đó liền đau, cô hiện tại giống như con nít, dễ dàng bị thương. Cho dù còn muốn hôn cô, anh cũng phải dừng lại, chờ mười tháng nữa, anh có thể từ từ đòi lại phúc lợi thuộc về mình, vì thân thể của cô và Bảo Bảo khỏe mạnh, xíu nữa nói bác sĩ khám lại một chút.
"Em không sao, nên rời giường." Hồ Cẩn Huyên nũng nịu nói. Trên mặt xuất hiện thẹn thùng, gò má hồng nhìn qua có vẻ dị thường mê người, đồng thời trong lòng nghi ngờ ánh mắt tự trách kia từ đâu mà đến
"Được. . . . . . ." Thẩm Dật Thần ở trên mặt cô hạ xuống một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.
Nhìn người đàn ông ưu nhã mặc y phục phía trước, Hồ Cẩn Huyên đột nhiên nghĩ đến tối qua rõ ràng cô dùng thuốc mê với anh, sau đó len lén chạy đến xưởng vũ khí cầm vũ khí mới. . . . . . Tại sao cô trở về? Tại sao lại ở chỗ này? Đúng rồi vũ khí mới đâu? Nếu không phải bị ông xã thân ái mê làm choáng váng đầu óc, đoán chừng cô đã sớm nghĩ tới.
"Thần, tối qua có chuyện gì?" Đôi mắt to lưu chuyển nhìn anh hỏi, ý đồ muốn từ chỗ anh lấy tin tức mình muốn. Chẳng lẽ khổ cực như vậy mà không lấy được súng lục nhỏ? Còn có người đàn ông đột nhiên xuất hiện dẫn cô đi? Một đống lớn nghi vấn trong lòng, nhưng hiện tại cô muốn biết nhất chính là vị trí súng lục nhỏ.
Bởi vì cô gái yêu thích tỉnh lại mà một tên con trai nào đó vui vẻ khác thường ngay cả khóe miệng cũng treo lên nụ cười mê người, nhưng nghe cô nói xong, tay cài nút khẽ dừng một chút, sau đó nhanh chóng đem nút cài hết, xoay người đi tới bên ngồi bên giường, cùng cô mặt đối mặt, cánh tay thon dài mà có lực khoác lên bả vai cô, ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có cùng yêu say đắm.
"Huyên, chờ anh nói một câu, em phải nghiêm túc nghe kỹ." Thẩm Dật Thần nói thật, trong đầu bắt đầu tưởng tượng hậu quả sau khi cô nghe anh nói xong, trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình gì, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, nhưng để tránh tái xuất những chuyện tương tự giống như tối qua, anh không thể không nói cho cô biết sự thật, về phần hậu quả là cái gì, anh chỉ có thể ráng chịu, dù sao cũng là anh thất hứa trước.
"Ừ!" Hồ Cẩn Huyên vốn là muốn cười, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, tự nhiên cũng mất ý định đùa giỡn, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với cô, an tĩnh ngồi trên giường nhìn anh.
"Em mang thai." Thẩm Dật Thần nhìn ánh mắt cô nói từng câu từng chữ, mắt nhìn tất cả vẻ mặt xuất hiện trên mặt cô, nghi ngờ, kinh ngạc, thản nhiên, lại cô đơn không có chút vui mừng. Lòng Thẩm Dật Thần nhất thời rơi xuống đáy cốc, chẳng lẽ cô không thích tiểu bảo bảo? Mặc dù sớm hơn ba năm so với dự trù, nhưng cũng là cốt nhục bọn họ cùng tạo thành.
"Anh nói mang thai? Em mang thai?" Hồ Cẩn Huyên há lớn miệng, kinh ngạc chỉ mình hỏi, nếu như cô không nghe sai lời, vừa rồi anh nói đến cái này.
"Đúng, nơi này có cốt nhục của chúng ta." Thẩm Dật Thần cầm tay nhỏ bé cô hướng tới bụng, hai tay nắm chặt chạm vào bụng nhỏ còn chưa đặc biệt nhô lên, cảm thụ hô hấp của sinh mạng nho nhỏ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com