Bất đắc dĩ, cô đành coi phim truyền hình một chút ai kêu cô hiện tại mệt đến không đi nổi, mà người hại cô mệt tinh thần như vậy thì bây giờ đã sáng láng đi làm nuôi gia đình rồi, có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ!
Hồ Cẩn Huyên buồn cười lắc đầu, anh mới đi ra ngoài một lát cô đã rất muốn gặp anh, cô lúc nào trở thành người đeo dính người khác như vậy? Ai đang yêu cứ cho là như vậy đi! Vô luận trước đây ngươi có lạnh lùng đến mấy, cường đại cỡ nào một khi yêu người sẽ trở nên lệ thuộc vào người khác.
Cô bất đắc dĩ tưởng tượng, xem ra phải coi TV để buông nỗi nhớ cái đã, nếu vẫn nhớ anh, cô sẽ tương tư cả buổi sáng, dù sao anh mới ra ngoài nào có trở lại nhanh như vậy. Trên đường đến A thị, những tòa nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau trong đó có một kiến trúc to lớn hơn 50 tầng, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, trong nó như ngang tàng hướng mọi người tuyên bố sự hùng vĩ của nó, bễ nghễ kiêu tư mà đến nay vẫn không có bất kỳ tòa nhà nào có thể cùng so sánh.
Bảng hiệu dưới tầng trệt viết " tập đoàn Thần Thoại " nó chính là tổng bộ tối cao của " tập đoàn Thần Thoại ", nhân viên hơn tám ngàn người, chưa bao gồm chuyên viên ở nước ngoài.
Số lượng lĩnh vực hoạt động của công ty khó có thể đếm hết, từ nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao (bao gồm chế tạo trò chơi, điện tử, xe hơi. . . .) đến quản lý tài chính ngân hàng, từ điện ảnh đến công nghiệp sản xuất thuốc, khách sạn, bất động sản đều tham gia.
Không ai không biết " Tập đoàn Thần Thoại " của A thị là nơi mơ ước của tất cả moi người, thế lực của nó trải rộng toàn bộ thế giới, giao thiệp với lĩnh vực rộng, làm cho người ta khó quên. Ai cũng muốn cùng tổng giám đốc của " tập đoàn Thần Thoại ", tài phiệt đệ nhất thế giới Thẩm Dật Thần xây dựng một chút giao tình, những công ty khác vì thế không khỏi vắt hết óc.
Nhưng Thẩm Dật Thần từ trước đến giờ rất ít lộ diện, truyền thông căn bản không cách nào tìm được chút xíu chuyện riêng tư của anh, bao gồm tuổi, tình trạng hôn nhân, sở thích, địa chỉ, người ngoài không ai biết. Ngay cả diện mạo cũng do một ký giả vô tình chụp được cách đây 2 năm, trong một khắc đó người đời đã nhìn thấy kiệt tác của thần linh.
Người cao 1m9, vai rộng ngực dày, vóc người hoàn mỹ, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra khí thế lạnh lùng, là tác phẩm nghệ thuật của một nhà điêu khắc vĩ đại.
Tóc ngắn xanh đen mang theo tia cuồng ngạo không kềm chế được. Tròng mắt thâm thúy ấy như chim ưng làm người ta không có cách nào suy đoán tâm tư, sống mũi thẳng gầy, đôi môi mỏng hiện lên vẻ anh tuấn.
Nhưng cái ấn tượng nhất không chỉ là bộ dạng tuấn mỹ bên ngoài, mà là loại khí thế uy nghi của bậc đế vương giữa hai chân mày.
Mặc dù chuyện đã cách đây hai năm, nhưng với dáng ngoài xuất chúng, mọi người không thể quên nhanh như vậy, cho dù chỉ là nhàn nhạt thoáng nhìn, anh đã in sâu trong tâm trí họ, mà phần đông là phụ nữ.
Còn nhớ lúc ấy, tờ báo có được hình ảnh của anh, ít lâu sau cả toà soạn đột nhiên đóng cửa, tất cả báo bị tiêu hủy không cần nói mọi người đều biết là lệnh của ai.
Nghe đồn tổng giám đốc của " tập đoàn Thần Thoại " Thẩm Dật Thần, thủ đoạn hung ác, làm việc không chừa đường lui, trên thương trường chưa bao giờ lưu lại nửa điểm tình cảm và thể diện cho người ta, chỉ cần anh muốn đạt mục đích muốn thu mua công ty, cho dù ngươi nghĩ tất cả biện pháp cũng không làm được gì. Một cái nhấc chân của anh sẽ làm rung chuyển cả kinh tế của A thị, cho dù là chính phủ cao cấp cũng không dám đắc tội anh.
Mọi người đều là từ hình dáng bên ngoài suy đoán anh đại khái hơn hai mươi tuổi, được mệnh danh là tổng giám đốc trẻ tuổi, giàu có nhất.
Tất cả nhân viên được tuyển dụng vào đây toàn là tinh anh, " tập đoàn Thần Thoại " từ trước đến giờ không lưu người vô dụng.
"Chi. . . . . ." một tiếng thắng nhỏ, chiếc Audi màu đen vững vàng dừng trước toàn nhà tổng bộ của "tập đoàn Thần Thoại ". Nhân viên an ninh trước đại sảnh nhìn thấy chiếc xe này, nhanh chóng cung kính tiến lên mở cửa xe.
" Chào buổi sáng Tổng giám đốc" Tất cả an ninh nhân viên cung kính nói.
Đồng thời, một đôi giày da màu đen Italy bước xuống xe, Thẩm Dật Thần không có vẻ mặt gì đưa chìa khóa trong tay cho nhân viên an ninh gần nhất, sau đó không quay đầu đi vào trong, cả người tản ra hơi thở mãnh liệt khiến người ta không dám tới gần.
Nhân viên an ninh kia lập tức lái xe đến hầm xe, những nhân viên an ninh khác nhanh chóng tự động về hàng, làm nhiệm vụ bảo vệ đại sảnh, trách nhiệm của họ cũng rất lớn.
Bởi vì đây là công ty tư nhân, tuyệt đối không cho người lạ ra vào đùa giỡn, càng không cho đám chó săn đào tin tức. May mắn là sau chuyện cách đây hai năm, đám chó săn đó đã không dám động thủ, tất cả mọi người e ngại thế lực của " tập đoàn Thần Thoại " tuyệt đối không vì tò mò mà vứt bỏ chén cơm của mình, vì vậy nhiệm vụ của bọn họ cũng giảm bớt một chút.
Nhưng cũng có rất người nhiều vọng tưởng trở thành Phượng hoàng, bọn họ phải hết sức chú ý mới được tuyệt đối không để họ tùy tiện đi vào, nếu không tổng giám đốc nhất định gọi bọn họ về nhà ăn cơm*.
(ăn cơm ở đây có nghĩa là bị đuổi việc về nhà ăn cơm đấy ^.^)
Thẩm Dật Thần đi tới đại sảnh tráng lệ, tất cả nhân viên cũng thập phần cung kính chào hỏi anh, lần này anh không có bất kỳ nét mặt dư thừa nào, vĩnh viễn giữ dáng vẻ lạnh như băng, trực tiếp đi về phía thang máy chuyên dụng, biến mất khỏi đại sảnh.
"Wase, tổng giám đốc thật đẹp trai lại khốc." Một giọng nữ mê luyến đang nhìn bóng lưng của Thẩm Dật Thần vang lên.
"Đúng vậy, thật mê người, không biết kiểu phụ nữ nào có thể ở bên cạnh tổng giám đốc anh tuấn như vậy?" Một giọng nữ khác phụ họa nói. . . . . .
"Người nào tôi không biết, nhưng tôi biết tuyệt đối không phải là các cô." Giọng nam mang ý giễu cợt vang lên.
"Này, anh có ý gì?" hai giọng nữ còn lại chất vấn.
"Ý trên mặt chữ, còn không mau đi làm việc dám ở chỗ này ra vẻ háo sắc, tổng giám đốc sẽ lập tức đuổi việc các cô." Giọng nam lần nữa nhìn có chút hả hê vang lên, tổng giám đốc ghét nhất người khác ở sau lưng nói nhiều chuyện, càng ghét người khác lộ vẻ háo sắc với anh.
"Thôi đi, ghen tỵ với tổng giám đốc thì cứ nói thẳng đi, không cần ở chỗ này làm loạn, lão độc thân, dáng vẻ này của chúng ta, chúng ta không phải honey của anh chẳng qua là thưởng thức mỹ nam thôi, không giống những người khác, nhiều tuổi như vậy vẫn là một độc thân, đúng không! Đại thúc, ha ha ha. . . . . . Đi, làm việc đi." Một giọng nữ trong đó cười nói.
"Đúng nha, đại thúc, không nên quá tức giận, quá nóng tính sẽ không tốt, dù sao lớn tuổi rồi, bộ máy hức năng cũng không còn tốt." Một giọng nữ khác cười nói.
"Hừ. . . . . . Một đám gái mê trai, sáng sớm đã làm người khác tức giận." Giọng nam phẫn hận vang lên, sau đó tất cả khôi phục bình thường, những chuyện như vậy, những nhân viên khác ở đại sảnh cũng làm như không thấy, giống như chuyện cãi nhau như vậy thường xuyên xảy ra.
Nhân viên công ty bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com