Dưới những ánh đèn rực rỡ, thành A buổi tối náo nhiệt không thua gì ban ngày, rất nhiều sinh vật bắt đầu cuộc sống ban đêm, đua xe, ăn thức ăn ngon, đi dạo phố, xem biễu diễn, hẹn hò, cuộc sống dị thường phong phú.
Khu buôn bán sang trọng nhất, phòng làm việc trên tầng cao nhất của tổng giám đốc 'tập đoàn Thần Thoại' vẫn còn sáng đèn.
Thẩm Dật Thần sau khi gọi điện cho Hồ Cẩn Huyên liền chăm chú phê duyệt tài liệu, trạng thái này kéo dài đã nửa giờ, chồng tài liệu thật cao chất trên bàn làm việc càng ngày càng thấp dần, khi anh ký xong tài liệu cuối cùng thì cổ đã ê ẩm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường đối diện, đã chín giờ rưỡi rồi.
Nếu không phải vì nguyên tắc việc hôm nay không để ngày mai, chỉ sợ anh đã sớm không nhẫn nại được tưởng niệm trong lòng, trực tiếp chạy về nhà ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại làm anh yêu say đắm không dứt rồi đâu phải cô độc ở chỗ này làm việc.
Không biết bảo bối của anh ngủ chưa? Có ăn cơm hay không? Nghĩ đến cô gái nhỏ ở nhà tim anh trở nên mềm mại dị thường, đầy ngập cảm giác thỏa mãn.
Thẩm Dật Thần cầm chìa khóa xe đứng dậy tắt đèn bàn, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Một lúc sau, Thẩm Dật Thần mở cửa xe Lamborghini Hermes lao ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của 'tập đoàn Thần Thoại' chạy như bay trên đường lớn.
Anh bây giờ hận không được lập tức về đến nhà vì đã lâu không ôm bảo bối, muốn cô mà không được. Nếu như trước kia, cuộc sống của anh trừ công việc chính là ăn cơm và ngủ, nào có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh như thế, căn bản là cái xác không hồn nhưng kể từ khi gặp bảo bối trong lòng anh luôn cảm giác rất thực tế, rốt cuộc cũng cảm nhận được thất tình lục dục nhân gian .
Nghĩ tới đây, Thẩm Dật Thần nhấn chân ga, khiến tốc độ xe đạt tới 400 km, đám người đi trên đường lớn chỉ cảm thấy một luống sáng vụt qua, còn chưa thấy rõ là cái gì.
Một đường chạy như điên, Thẩm Dật Thần bất đắc dĩ dừng lại ở đèn đỏ đầu đường, mặt không có thái độ gì nhìn đám người qua đường, thật vất vả mới đợi đến đèn xanh, anh đạp chân ga, xe chạy ra ngoài.
Bắn -- chi -- chi --
Thẩm Dật Thần thắng gấp, kèm theo tiếng xe ngừng lại là một vật đỏ như lửa bị đụng bay xa.
Anh cau mày, đã là đèn xanh rồi những người đó không nhìn thấy sao? Sao có thể tuỳ tiện ném đồ ra đường? Nếu nện vào kính xe, anh chẳng phải sẽ bị thương sao, đổi lại lúc trước anh cũng không thèm quan tâm một chút vết thương nhỏ, nhưng hiện tại bảo bối nếu biết anh bị thương nhất định sẽ giật mình, cho nên hiện tại anh không thể để cho mình chịu bất cứ vết thương nào.
Bá bá . . . . . .
Thẩm Dật Thần đè loa, hi vọng có người khiêng vật trên đường đi nhưng tất cả mọi người giống như không chú ý tới bên này, tiếp tục hoạt động của mình, không có một người khiêng vật đang gây trở ngại cho xe anh đi, anh nhíu mày một cái, lúc này gọi ám vệ ra ngoài có vẻ không phù hợp, dù sao trên đường nhiều người như vậy hừ! anh khẽ nguyền rủa một tiếng.
Thẩm Dật Thần không thể làm gì khác hơn tự mình xuống xe, đi tới vật thể không rõ.
'vật lẫn lộn' không hề động đậy, Thẩm Dật Thần nhíu mày, bước nhanh tới mới nhìn rõ là một người, anh cứ lạnh lùng như vậy đứng nhìn cái vật thể kia từ từ động đậy.
Biết thời điểm này mà có người lao ra đường lớn cũng không phải muốn lừa gạt tiền của người khác thì chính là đang có việc gấp, anh cũng muốn xem đối phương có mục đích gì.
Thân thể diễm lệ của cô gái nằm dưới đất khẽ rên một tiếng, từ từ chống lên, trên cánh tay có vết rạch nhỏ nhưng không có chảy máu.
"Tiên sinh, có thể đỡ tôi đứng dậy?" cô gái nằm dưới đất nâng khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt đáng thương hỏi, gương mặt mặc dù không tinh xảo như Hồ Cẩn Huyên nhưng cũng có một phong vị khác, gương mặt lớn chừng bàn tay, sống mũi nhỏ, hai mắt thật to, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong có dấu rất nhiều thứ.
Nếu là đàn ông nhìn thấy mỹ nữ thỉnh cầu như vậy sẽ phải móc tim móc phổi vì cô ấy làm việc! Nhưng Thẩm Dật Thần trước mắt lại khác biệt, trừ Hồ Cẩn Huyên ra bất kỳ phụ nữ nào trong lòng anh cũng đều xấu xí, anh chỉ trầm ngâm đứng đó lạnh lùng nhìn mỹ nữ ngồi dưới đất, không có động tác nào.
Cô gái dễ dàng nhận thấy Thẩm Dật Thần có thể biểu tình như vậy, trong mắt nhanh chóng thoáng qua tức giận, dựa vào mỹ mạo của cô bao nhiêu người đứng xếp hàng làm việc vì cô, ai không trầm mê dưới sức quyến rũ của cô, nhưng người đàn ông trước mắt không hề có hàn động gì, cô tức giận đồng thời cũng có một tia không cam lòng.
Cô gái ngồi dưới đất 'suy yếu' đứng lên, vừa đứng lên trong nháy mắt dưới chân mất thăng bằng, cô cứ như vậy trực tiếp lao về phía trước, Thẩm Dật Thần đưa ngón tay thon dài, hung hăng nhéo người sắp lao về phía mình.
"Đau. . . . . .. . . . . . Buông tay. . . . . ." Cô gái xinh đẹp thoáng qua một tia hoảng sợ, người đàn ông anh tuấn trước mắt một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, cứ bấm cô đến sắp tắt thở như vậy.
Thẩm Dật Thần giống như chạm vào ôn dịch lập tức buông tay, hung hăng đem cô đẩy trên mặt đất, cũng không thèm nhìn cô đang ho mãnh liệt, chán ghét lấy một cái khăn tay từ trong túi quần, xoa xoa tay vừa chạm vào người phụ nữ, sau đó đem khăn ném xuống đất.
"Trở về nói với người kia, hai ngày sau những người có quan liên với hắn ta đều biến mất." Thẩm Dật Thần lạnh lùng nói, thanh âm trong đêm tối dị thường lạnh như băng, hình như là một lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm về tim cô gái trên mặt đất.
Thẩm Dật Thần xoay người, bước nhanh vào xe, sau đó lái xe nhanh chóng về nhà.
Vốn là gần đây anh tương đối vội, không rãnh rỗi đi trông nom cả đống chuyện dài nhưng đối phương giống như tịch mịch không chịu nổi, bao nhiêu thời gian làm ra nhiều chuyện chán ghét như vậy.
Cho nên anh không thể không diệt trừ nó, muốn trách thì trách người kia không nên đánh chủ ý vào bảo bối không nên lợi dụng bảo bối tới uy hiếp anh, anh sẽ không để cho bất kỳ ai thương hại tới bảo bối của anh còn có thể tồn tại trên đời này.
Người nọ muốn dùng mỹ nhân kế tới hấp dẫn anh, hừ -- cũng không dò nghe Thẩm Dật Thần anh trừ bảo bối ra căn bản không thích phụ nữ khác, có thể nói là ghét huống chi người đàn bà kia có trăm ngàn chỗ hở, bị xe đụng không có một chút máu còn có hơi sức bò dậy, kỹ thuật diễn của đối phương căn bản lãng phí thời gian của anh.
Cô gái diễm lệ ngồi dưới đất nghe Thẩm Dật Thần nói, sắc mặt không ngừng biến hóa, cô còn chưa đến gần Thẩm Dật Thần đã thất bại, không phải nói Thẩm Dật Thần đã bắt đầu đến gần nữ sắc rồi sao? Này. . . . . . cái này cũng gọi là đến gần nữ sắc sao? Vấn đề không phải cái này, nếu như chủ tử biết cô làm hư việc, nhất định sẽ lột da cô, nghĩ tới đây trong lòng cô liền rùng mình một cái.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com