Cô vuốt vuốt mái tóc rối loạn lại rồi vươn vươn cơ thể đau nhức không dứt, từ từ đứng dậy xuống giường, nhìn thấy da thịt mình phơi bày bên ngoài thì vội vàng chui vào chăn của mình, tầm mắt bắt đầu tìm kiếm y phục màu đen mình mặc tối hôm qua, tròng mắt không cẩn thận chạm đến một đống vải đen bị vứt trên đất, trí nhớ về tối hôm qua của cô trở về trong nháy mắt, đây không phải do chồng yêu của cô xé rách tối qua sao? Kiểu này thì đã thành phế thải rồi.
Cô nhất thời giống như bong bóng xì hơi, vô lực ngồi ở trên giường, cô đã sớm nói đừng gấp gáp xé rách y phục của cô, người đàn ông này lại không nghe cô nói, xem đi! y phục đang đẹp như vậy lại bị xé rách, tròng mắt đen của Hồ Cẩn Huyên bất đắc dĩ ngắm tới ngắm lui chung quanh, xem có tìm được trang phục khác để mặc tạm không, nếu không cô sẽ phải ở suốt trên giường rồi.
Cô khoác chăn ngắm tới ngắm lui ở trong phòng, rốt cuộc nhìn thấy một cái áo choàng tắm lớn màu đen ở kế giường, áo choàng tắm của nam? Vậy có lẽ là của chồng yêu của cô, cô bất chấp tất cả, nhanh chóng khoác áo choàng tắm lớn lên người, nhẹ nhàng đi xuống giường, đi ra ngoài phòng, ở trên giường cả ngày, xương lưng cứ như sắp gãy ra.
Hồ Cẩn Huyên vừa đi ra khỏi phòng, một đám người giúp việc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh ngừng lại công việc trong tay cung kính hô to: "Chào phu nhân!" tim của cô nhất thời bị sợ đến nhảy loạn thình thịch, nhưng trên mặt lại cố giả bộ rất trấn định, dù sao cô làm nghề sát thủ mà, vô luận trong lòng hỗn loạn cỡ nào, vẻ mặt đều có thể giữ vững sóng nước chẳng xao.
Cô lạnh nhạt nhìn lướt qua đám người, lỗ tai nhạy cảm nghe tiếng hô hấp của họ, phát giác tiếng hít thở của họ rất dài, là người có võ công, trong mắt cô chợt lóe lên tán thưởng, không ngờ nơi này cả người giúp việc cũng ưu tú thế, chỉ là không biết thân phận sau lưng của chồng yêu cô đến tột cùng là gì?
Phu nhân? Ở nhà, đám người kia cũng gọi cô là phu nhân nhưng phu nhân trong miệng họ là phu nhân nhà giàu, mà phu nhân ở đây là có ý gì? Thật là ý vị sâu xa, Hồ Cẩn Huyên cười như không cười nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn từ sau khi rời giường đến giờ, cô đã làm rõ rất nhiều đầu mối, nói thí dụ như chồng yêu của cô nhất định là chủ nhân của căn biệt thự hào hoa không kém nhà mình này, nếu không họ sẽ không đang gọi cô phu nhân mà không tính toán gì, lại nói thí dụ như nơi này khiến cô nghĩ đến căn biệt thự của tổ chức, không biết chỗ này có phải là chỗ tập hợp của tổ chức nào không, Hồ Cẩn Huyên càng nghĩ càng thấy thú vị.
Tất cả người giúp việc đều cung kính run run rẩy rẩy chờ nữ chủ nhân trước mắt phân phó, con ngươi xinh đẹp của cô chỉ lạnh nhạt liếc qua, liền khiến họ cảm thấy có áp lực vô hạn, loại áp lực này họ chỉ cảm nhận được trên người ông chủ, thật không hỗ là nữ chủ nhân của họ, chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với ông chủ của họ.
Giờ phút này Hồ Cẩn Huyên hoàn toàn không biết bộ dáng trầm tư của mình đã thu phục phần lớn người giúp việc ở đây, nếu biết bộ dáng như vậy sẽ khiến cho đám người này sùng bái như vậy, cô nhất định sẽ ngửa mặt lên trời thở dài vì mình vẫn chưa hoàn toàn lấy ra thực lực.
Cô gật đầu một cái, sau đó đi về phía trước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó Hồ Cẩn Huyên chợt xoay người, phát hiện phần lớn ánh mắt người giúp việc nhìn cô rất mập mờ, giống như cô đang lõa thể trước mặt bọn họ, cô nghi ngờ nhìn nhìn trên người của mình, phát hiện cũng may, cô có mặc áo choàng tắm màu đen, chỉ là áo choàng tắm nam trên người hơi rộng thôi, cũng không có cách nào, ai kêu họ không chuẩn bị đồ cho cô mặc, làm hại cô không có y phục để mặc, chỉ có thể mặc trang phục của chồng yêu, dù sao ở nhà cô vẫn thường mặc áo sơ mi của chồng mà, đám người kia thật là lố quá.
Các người hầu vốn đang len lén nhìn Hồ Cẩn Huyên không ngờ cô lại đột nhiên xoay người, nhất thời sợ bắn cả người, vội vàng cúi đầu làm bộ làm việc, chỉ sợ đắc tội vị nữ chủ nhân này, dù sao nữ chủ nhân là người như thế nào họ cũng không rõ. Nhưng mà, những phu nhân giàu có kia đều rất kiêu kỳ, cho nên tất cả mọi người đều run run rẩy rẩy.
"À, Thần đi đâu rồi?" Hồ Cẩn Huyên thử nhẹ giọng nói, để tránh hù người khác, mình sẽ thành cô gái tội ác tày trời, trong lòng thấy kỳ quái, rõ ràng là người đã được nghiêm chỉnh huấn luyện có võ công, tại sao bây giờ lại sợ cô thế, cô đâu phải là con cọp, huống chi cô cũng không có dữ với họ.
Hồ Cẩn Huyên làm sao biết, đám người xã hội đen này đối đãi ai cũng vô tình, nhưng lại là người trung thành, ai họ cũng không sợ, chỉ sợ chủ của họ, vì vậy cả người mà chủ quan tâm cũng sợ.
"Phu nhân, bây giờ ông chủ đang ở trong các nghị sự lầu ba, tôi dẫn người qua." Một người giúp việc cung kính nói, sau đó cúi đầu, không dám nhìn cô, bởi vì đôi mắt của phu nhân quá mức trong suốt, trong mắt như không có gì cả, nhưng lại như có quyền lực vô hạn, làm cho người ta không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô.
Nghị Sự các? Cái tên rất có ý vị, chỉ là không biết giờ phút này trong Nghị Sự các có phải đang nghị sự không? Nếu như phải, cô thật muốn xem trộm trường hợp đó, Hồ Cẩn Huyên nghĩ thầm, liếc người giúp việc trước mắt, người này sợ cô như vậy, còn dám đề nghị dẫn cô đi, thật đúng là đáng yêu, xem ra không phải muốn làm khó cô, Hồ Cẩn Huyên cười nói: "Không cần, cô làm việc của mình đi." Sau đó từ từ đi lên lầu ba, bỏ lại một đám người giúp việc nghẹn họng nhìn trân trối.
Thu mua lòng người, Hồ Cẩn Huyên cô không thua cho bất luận kẻ nào, chỉ có người thông minh mới biết lúc nào thì nên lập uy trước mặt thuộc hạ, lúc nào thì nên thu mua lòng người.
"Á -- phu nhân lại cười với tôi." Cô hầu gái nhìn bóng hình xinh đẹp đi xa tự lẩm bẩm, không ngờ phu nhân biết cười, còn cười với cô, cậu chủ luôn luôn có dáng vẻ lạnh lẽo, họ còn suy đoán phu nhân có phải có cùng dáng vẻ không? nếu không làm sao phối thành đôi, không ngờ họ đã hoàn toàn nghĩ sai.
"Nhìn thấy đó, chắc phu nhân cũng không khó sống chung đâu." Một người giúp việc khác cười nói, ở trong bang này, từ đầu họ đã được giáo dục, đời này họ chỉ có thể xem bang chủ, phu nhân và con cháu của họ là chủ, vừa mới bắt đầu tiếp xúc Bang chủ, họ đều vô cùng sợ, lớn như vậy họ còn chưa từng thấy người đàn ông nào lạnh lẽo thế, mắt sắc bén như dao, liếc mắt nhìn liền khiến họ hoảng loạn, cho nên tới nay họ làm việc thận trọng, vụng trộm biết có một bang chủ phu nhân tồn tại không nhưng đến tối ngày hôm qua một nhóm người giúp việc mới nhìn thấy 'phu nhân' trong truyền thuyết.
"Hiện tại chỉ vừa bắt đầu gặp mặt, là người như thế nào chúng ta làm sao biết." Một người giúp việc khác chen miệng nói, không phải cô không coi trọng phu nhân trước mắt, mà là cô đã xem hết tang thương nhân gian, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, rất nhiều người biết diễn trò, muốn bình luận phu nhân đến tột cùng là người thế nào, còn phải ở chung rồi mới biết. Nhưng một cô gái có đôi mắt trong suốt thế lại là một người quỷ kế đa đoan sao? Trong lòng cô hầu gái cũng không xác định.
"Tốt lắm, chuyện của chủ nhân làm sao đến phiên người làm lắm mồm, lo làm việc đi! Nếu không sẽ bị quản gia bắt lỗi." Người làm nữ nhiều tuổi nhất thở dài, bất đắc dĩ nói, ở trong bang, địa vị của quản gia không phải chuyện đùa mà anh luôn luôn là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, tùy thời đều có thể xuất hiện, nếu họ bị bắt gặp đang lười biếng thì sẽ thảm mất, huống chi chủ nhân tốt hay xấu làm sao đến phiên họ thảo luận, dù là tâm địa xấu, môt khi được bang chủ nhìn trúng thì chính là nữ chủ nhân của họ rồi.
Hồ Cẩn Huyên hoàn toàn không biết sự xuất hiện đột nhiên của mình sẽ mang đến oanh động lớn như vậy, giờ phút này cô vừa nhìn bố cục biệt thự trước mắt, vừa từ từ đi tới lầu ba, nhìn vào từng phòng, trong mắt không ngừng thoáng qua thưởng thức, bố cục của nơi này thật sang trọng, thực sự không ngờ thân phận của chồng cô lớn thế.
Ở ngoài là người giàu có nhất, tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, ở trong thì lại có thân phận gì đây? Có lẽ cũng không đơn giản nếu không thì người giúp việc cần gì có võ công, với lại lần trước bọn họ còn bị ám sát ở sân bay, đám sát thủ hạng nhất trốn trong tối, bây giờ suy nghĩ lại, mấy cái đuôi không đơn giản luôn đi theo cô chắc cũng do anh phái tới, nếu không đám người kia sẽ không khéo đến mức đã đến cửa rồi còn dừng lại, hơn nữa còn không có ý thương tổn cô.
Rốt cuộc thị sát đến một căn phòng cuối lầu ba, Hồ Cẩn Huyên đứng ở cửa vễnh tai lắng nghe, nhưng lỗ tai bén nhạy của cô lại không nghe được gì cả, thiệt bị cách âm của căn phòng này thật tốt, làm sao đây? không biết hiện tại bên trong là tình huống thế nào, cô thật sự rất muốn lén nghía bên trong một cái.
Khi Hồ Cẩn Huyên dán chặt lỗ tai vào trên cửa, cửa đột nhiên bị mở ra, Hồ Cẩn Huyên bởi vì tác dụng của quán tính, thiếu chút nữa té lộn nhào, thật may là bản lĩnh của cô giỏi, cô vội vã ổn định thân thể, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mắt len lén nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy căn phòng lớn như một cái phòng họp, bàn hội nghị lớn dài chừng mười lăm thước, hai bên bàn hội nghị có đủ loại người, thanh niên tao nhã, trung niên có tròng mắt sắc bén, ông cụ vững như bàn đá, còn có chồng cô đang ngồi trên ghế chính, giờ phút này tất cả mọi người đang nhìn thẳng cô.
Giờ phút này trong lòng Hồ Cẩn Huyên đã lăn lộn rất nhiều suy nghĩ, trường hợp lớn vậy không phải cô chưa từng thấy, nhưng trong những người trước mắt này còn có rất nhiều người cô quen biết, công tử thứ hai của Tập Đoàn Lý Thị, tổng giám đốc tập đoàn Mã thị, Tổng giám nghệ thuật tập đoàn Triển Bằng, nhà thiết kế chính của công ty thiết kế hữu hạn Thiên Địa Viên, Jerry đóng Thiên Hoàng Cự Tinh mới nổi. . . . Càng nhìn xuống, Hồ Cẩn Huyên càng kinh sợ, nhìn tình hình này, những nhân vật ưu tú này không phải thuộc hạ của chồng cô chứ?
Nhìn cô gái tuyệt sắc mặc áo choàng tắm phái nam rộng rãi trước mắt, trong mắt tinh anh đang họp đều có vẻ kinh ngạc và kinh dị, kinh ngạc chính là bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy cô gái nào đẹp thế, mặt trái xoan lớn chừng bàn tay, lông mi thật dài cong lên như hai cây bàn chải nhỏ, đôi mắt to sáng xinh đẹp đến mức làm người ta sợ hãi, linh động có hồn khác thường, da thịt trắng như tuyết tạo thành sự đối lập rõ ràng với đêm tối, sống mũi cao thẳng, có vẻ xinh xắn đặc biệt của phái nữ, môi anh đào mềm mại có vẻ hồng hào trong sáng, mịn đến mức làm người ta liếc mắt nhìn là có thể say mê, mái tóc dài đen nhánh dịu dàng xõa xuống như sao rơi, có vẻ hơi xốc xếch, lại mê người khác thường.
Kinh dị là cô gái trước mắt mặc áo choàng tắm nam, nếu như không có đoán sai, biệt thự này trừ chủ nhân cao cao tại thượng của họ ra, căn bản không có người đàn ông khác ở, hơn nữa chủ nhân của họ hình như thích nhất áo choàng tắm màu đen, đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, áo mà cô gái này đang mặc là của. . . Chủ tử? !
Không -- mấu chốt chính là cô gái này từ đâu tới, tại sao không có người ngăn cô ấy lại? Trong truyền thuyết chủ tử dường như chỉ thích phu nhân, trong lòng mọi người tràn đầy nghi ngờ nhìn về người đàn ông ngồi ở ghế chính như một vị thần.
Đối mặt với nhiều đôi mắt nhìn thẳng, Hồ Cẩn Huyên nhìn áo choàng tắm trên người, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, lỗ tai hơi nóng lên, sao đến giờ người đàn ông này còn chưa nhìn thấy cô, khiến cho một mình cô bị người nhìn như khỉ, làm hại cô cho là cô trần truồng.
Giờ phút này mắt Thẩm Dật Thần không có liếc về phía cửa, nhưng trong đôi mắt chiết xạ ra vẻ lạnh lẽo không vui, anh bởi vì có người đột nhiên xâm nhập Nghị Sự các mà trong lòng không vui, khí thế lạnh lẽo không ngừng khuếch tán, loáng thoáng có điềm báo nổi giận.
Mọi người thấy tình hình này, đột nhiên tỉnh ngộ lại, dù chủ nhân yêu phu nhân hơn thì sao, đàn ông mà, có ai không nuôi người tình ở ngoài chứ, rất bình thường, mọi người đều nghĩ chủ của họ chỉ tùy tiện chơi chút.
"Á -- thật ngại, quấy rầy mọi người, mọi người tiếp tục, đừng để ý đến tôi, tiếp tục." Hồ Cẩn Huyên ngượng ngùng nói, sau đó xoay người muốn lặng lẽ chạy đi.
Chỉ là chuyện không như ý người, Thẩm Dật Thần nghe được giọng nói quen thuộc, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, khi không cẩn thận liếc thấy cô mặc áo choàng tắm màu đen khêu gợi, thì tròng mắt lúc nãy còn hưng phấn khác thường của anh lập tức tràn đầy lửa giận, hận không thể lập tức giết chết đám thuộc hạ của anh, đám người này không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn à? Người phụ nữ của anh cũng dám nhìn trắng trợn, rất tốt, ăn gan hùm mật gấu rồi, một người đàn ông cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Sau một giây, một người đàn ông thích ăn dấm, nói một câu 'tan họp! ' khi các thuộc hạ còn đang kinh ngạc, sau đó chạy về phía cô gái đó như một làn gió, cuốn cô gái nhỏ biến mất nhanh chóng ở nguyên chỗ, không sai! là cuốn! tốc độ nhanh đến cả họ nhìn cũng không nhìn ra anh làm sao làm được.
Mọi người kinh ngạc nhìn cửa trống trải, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nếu như không phải là tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng giống nhau, bọn họ còn tưởng rằng mình hoa mắt, chủ nhân của họ hình như rất giận, nhìn như đàn ông đang ghen, có thể làm cho chủ nhân ghen, dường như chỉ có phu nhân trong truyền thuyết, chẳng lẽ vị trước mắt này không phải người tình, mà là phu nhân? Mọi người nhất trí nghĩ như vậy, sau đó nghĩ đến ánh mắt của ông chủ trước khi đi, mọi người rùng mình một cái, ông chủ không phải vì bọn họ nhìn phu nhân mà giết người diệt khẩu chứ?
Thẩm Dật Thần ôm Hồ Cẩn Huyên đi tới phòng ngủ cô quen thuộc nhất, anh không nói hai lời, như sói như hổ che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, không cho cô một chút cơ hội mở miệng, lần này anh còn liều lĩnh hơn mấy lần trước, hơi thở dày đặc như muốn cắn nuốt Hồ Cẩn Huyên.
Anh hôn môi cô, mút thỏa thích thật sâu, tựa hồ muốn lấy hết ngọt ngào trong miệng cô. Sức lực ở đầu lưỡi lớn khác thường.
Môi lưỡi tùy ý dây dưa, tiến vào từ khẽ hở răng ngọc, cường hãn chiếm công mỗi một tấc không gian trong đó, mút thỏa thích cái lưỡi thơm tho của cô, nụ hôn này triền miên hơn bất cứ lúc nào, lâu hơn bất cứ lúc nào, khi Hồ Cẩn Huyên cảm thấy sắp đứt hơi, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến buông cô ra.
Mặt Hồ Cẩn Huyên đỏ bừng thở hổn hển liên tiếp, cảm nhận được anh đang để lại những vết hôn trên cổ cô, Hồ Cẩn Huyên chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, trừ thở dốc ra cô không có hơi sức gì cả! Người đàn ông này quá mạnh mẽ, cô chỉ không cẩn thận vừa đúng nhìn thấy bọn họ họp thôi, để cho đám thuộc hạ trong bang anh nhìn thấy cô, chắc không có gây ra chuyện gì sai lầm chứ! Vậy tại sao anh phải dùng phương thức mõm sói này trừng phạt cô, làm hại cô sắp không thể hít thở.
"O o! Thật xin lỗi, lần sau sẽ không quấy rầy anh đi họp nữa." Hồ Cẩn Huyên tựa vào trước ngực của anh thở hổn hển, chu môi đỏ tươi nhẹ giọng nói ra, cô cũng không phải cố ý, chỉ là quá hiếu kỳ thôi, cho nên quên mỗi tổ chức đều có kỷ luật rất nghiêm mật, nếu như cô xông loạn, anh chưa chắc bảo vệ được cô.
"Ai cho em mặc thế này đi ra?" Thẩm Dật Thần làm như không nghe thấy câu nói của cô, trong lòng đè nén tức giận mạnh mẽ nói, giờ phút này anh thật hận không thể giết người, lúc ở nhà, sở dĩ trời vừa tối liền không cho đám người làm đến gần biệt thự chính, nguyên nhân chính là anh không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng hấp dẫn khi cô mặc quần áo của anh, bởi vì đó chỉ là đặc quyền của mình anh, không ngờ anh chỉ mở một hội nghị nhỏ, cô đã dùng bộ dáng mê người này đi tới đi lui ở biệt thự, đáng chết, có quá nhiều người nhìn thấy bộ dáng này của cô, làm anh tức giận gần chết.
"Ớ ớ!" Hồ Cẩn Huyên trừng mắt, hoài nghi mình nghe lầm, anh không phải bởi vì cô đột nhiên xông vào Nghị Sự các mà tức giận à? Sao lại trái ngược thế, suy nghĩ của anh thật là không theo như lẽ thường, làm cho cô cũng hồ đồ.
"Bởi vì không mặc y phục, cho nên em tùy tiện tìm một cái áo." Hồ Cẩn Huyên nhỏ giọng giải thích, bộ dáng bây giờ giống như là đứa bé làm chuyện bậy, khiến lửa giận của một người đàn ông biến mất trong nháy mắt hơn phân nửa, cô nói sự thật, chỉ là không ngờ người đàn ông này không có so đo cô đột nhiên lám gián đoạn buổi họp của anh, ngược lại để ý cô mặc cái gì, cô không hiểu, cô đâu phải là trần truồng, áo choàng tắm lớn này rõ ràng rất bảo thủ, trừ một cái đầu lộ ra, những chỗ khác đều bị che kín.
"Vậy cũng có thể ra cửa gọi người giúp việc chuẩn bị một bộ y phục cho em." Thẩm Dật Thần lạnh nhạt nói nhưng trong giọng nói vẫn có vẻ dịu dàng và cưng chiều, không dạy dỗ cô gái nhỏ này, lần sau sẽ quên mất không còn chút nào, anh quấn chặt cô lại rồi ẵm cô ra ngoài cũng không nỡ, huống chi cô còn mặc khêu gợi thế.
"Bởi vì em muốn đi tìm anh, cho nên quên mất." Hồ Cẩn Huyên cúi thấp đầu, làm bộ đáng thương nói, trong lòng đang thầm đếm xem bao lâu nữa người đàn ông này sẽ thở dài một tiếng, sau đó nói anh biết sai lầm rồi, cô đã nhỏ nhẹ thế, người đàn ông yêu vợ như mạng này còn không làm theo kịch bản của cô sao? Sao đến giờ anh còn chưa lên tiếng, chẳng lẽ cô đã đoán sai, phương thức này không dùng được với đàn ông nữa rồi à?
"Thật xin lỗi, là lỗi của anh, nhưng lần sau không thể như vậy nữa rồi." Thẩm Dật Thần cưng chìu nói, sau đó thở dài một tiếng, ôm cô vào trong ngực, là anh không có suy tính chu toàn, vốn tưởng rằng xé rách trang phục của cô rồi, cô sẽ ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh, không ngờ bảo bối yêu dấu của anh luôn luôn hiếu động, cô làm sao có thể không ra gặp người, thôi, thôi, hi vọng những thuộc hạ kia của anh đều không phải là người tinh trùng vào não, sẽ không động lòng với cô, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đó.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com