Trong phòng chủ nhân cực kỳ xa hoa, Thẩm Dật Thần ẵm vợ yêu hơi mệt mỏi đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn, dịu dàng cởi giày ra cho cô, đắp kín mền, ngồi bên giường híp mắt nhìn vợ yêu đang ngủ, trong con ngươi Thẩm Dật Thần đều là thâm tình và cưng chiều, hôm nay bận rộn cả ngày, cũng không biết em bé trong bụng của cô có khỏe hay không, xem ra ngày mai nên tìm người kiểm tra toàn thân kỹ càng cho cô, mặc dù trước đây không lâu cô mới vừa khám thai, nhưng tối nay cô đã tiêu hao phần lớn năng lượng, vì để ngừa ngộ nhỡ, khám chút mới tốt, dù sao cô gái nhỏ trước mắt là người mà anh muốn yêu thương cả đời, nếu cô có chuyện gì, bảo anh sống thế nào?
Nghĩ đến những lời cô và Vệ Thanh Nhiên nói tối nay, trong lòng Thẩm Dật Thần luôn thấy ngọt ngào, không ngờ địa vị của anh trong lòng cô lại quan trọng như thế, anh vẫn luôn cho rằng cô chỉ thích anh, dù là yêu cũng không đạt tới mức quan trọng như miếng thịt trên đầu quả tim, bởi vì cho tới nay anh luôn cảm thấy mình yêu cô nhiều hơn, đối với ai thích ai nhiều hơn anh cũng không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì có anh cưng chiều cô, yêu cô là được, chỉ cần cô cho anh một chút xíu đáp lại, anh liền cảm thấy rất vui vẻ.
Xem ra tối nay thật là thu hoạch không tệ, không chỉ thu hồi lại dây chuyền mà mẹ để lại cho cô, khiến sau này cô có thể sống thật vui vẻ, không có chút tiếc nuối, đồng thời cũng cho anh biết trong lòng cô có vị trí của anh, hơn nữa còn là vị trí rất quan trọng, rất quan trọng.
Nhưng tối nay Vệ Thanh Nhiên vẫn không từ bỏ tình yêu dành cho cô sao? Nhưng yêu một người rồi từ bỏ là chuyện dễ dàng sao? Xem ra anh nên chuẩn bị đầy đủ, phòng ngừa tiểu tử kia liều chết cướp đi bảo bối thân yêu của anh.
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Dật Thần nóng rực quá mức, người đang nằm ở trên giường nhắm mắt lại đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt không hề có vẻ buồn ngủ, mắt to như mực nhìn người đàn ông ngồi ở trước giường mà hồn không biết đã bay đến nơi nào, cô từ trong chăn đưa tay nhỏ bé ra kéo y phục của anh, trong nháy mắt gọi về thần chí của anh.
"Thế nào? Không ngủ được sao? Hay có chỗ nào không thoải mái?" Thẩm Dật Thần nhìn đôi mắt to tròn của cô nhưng không nhìn ra bất kỳ tâm tình, tỉ mỉ kéo kéo chăn cho cô, để ngừa có gió luồn vào, ngón tay dài như của nghệ thuật gia cưng chìu sờ sờ sống mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên của cô, dịu dàng hỏi, trong lòng suy nghĩ có phải cô vì lấy lại được dây chuyền mà rất vui, cho nên ngủ không yên không.
"Nghĩ gì thế? Sao anh còn chưa ngủ?" Hồ Cẩn Huyên không trả lời vấn đề của anh mà lại nghi ngờ hỏi, nếu không phải ánh mắt của anh quá mức nóng rực, cô cũng sẽ không thức dậy nhưng anh rốt cuộc bị gì, trở về liền dùng loại ánh mắt thâm tình đến chết người này nhìn cô, cô bị nhìn đến mức tim đập thình thịch, làm sao còn có thể an tĩnh ngủ, trong lòng cảm khái, đã kết hôn lâu vậy rồi, sao cô vẫn không có chút năng lực miễn dịch nào với anh, chỉ có ánh mắt thâm tình cũng đủ làm cho cô cảm động, trong lòng tràn đầy mừng rỡ.
"Anh đang nghĩ về lời em nói." Thẩm Dật Thần vặn eo, lỗ mũi chạm vào lỗ mũi cô, mắt đối mắt, hai người gần đến có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, giọng trầm thấp truyền tới, mang theo hương vị đầu độc, đây là một tình cảm ấm áp không thể nào cắt đứt.
Cô đến tột cùng có biết thần thái quyến rũ như con thỏ nhỏ này của cô, sẽ khiến người ta muốn ăn sạch cô không, nhưng vừa nghĩ tới cô mang thai con của họ rất cực khổ, nên tạm thời bỏ qua cho cô! Một con sói xám lớn thầm nghĩ trong lòng.
"Lời em đã nói?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ lặp lại lời của cô, trái tim bởi vì sự đến gần, ánh mắt cưng chìu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn đến muốn chết của anh mà đập dữ dội, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô thận trọng hít thở, lo lắng bị anh phát hiện dị trạng của mình mà đắc chí hoặc là cười cô, Hồ Cẩn Huyên suy nghĩ, hoàn toàn không biết mình nói lời gì khiến trong lòng anh phấn chấn như vậy, buổi tối khuya đi ngủ nhưng lại không ngủ mà nhìn cô ngẩn người.
"Không chỉ là quan trọng thôi, mà là miếng thịt trong tim tôi, không có anh ấy tim của tôi không thể đập được." Thẩm Dật Thần lặp lại lời của cô lúc ấy, trong mắt đều là vẻ dịu dàng và ngọt ngào, hai ngọn lửa trong con ngươi không thể bỏ qua.
"Mấy lời này?" Hồ Cẩn Huyên kinh ngạc hỏi, anh bởi vì mấy câu cô nói cho Vệ Thanh Nhiên nghe mà vui mừng không ngủ được? Vậy thì hơi quá rồi! Nhưng nghĩ cũng đúng, người đàn ông này mặc dù lãnh đạo cả tổ chức xã hội đen, nhưng mà anh luôn luôn quan tâm chuyện của cô nhất, nếu như nói từ lúc họ quen nhau đến giờ, mỗi một câu cô nói anh đều nhớ, cô cũn sẽ không chút hoài nghi.
"Ha ha! Anh không biết địa vị của anh trong lòng và trong mắt bà xã quan trọng thế." Thẩm Dật Thần sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, cười ha hả nói, từ trong giọng nói của anh đủ để biết anh vui vẻ cỡ nào.
Bị tâm trạng của người đàn ông như thần trước mắt ảnh hưởng, tim của Hồ Cẩn Huyên cũng bay vọt theo, cười ha hả từ trong chăn lộ ra hai cánh tay trắng nõn ôm cổ của anh làm nũng, tay nhỏ bé trắng noãn nghịch ngợm điểm điểm sống mũi khêu gợi, cười ha hả nói: "Đúng nha, rất quan trọng, cho nên hiện tại có phải nên đi ngủ rồi hay không? Bảo bối muốn ngủ rồi, em cũng muốn ngủ rồi." .
"Ha ha! Là đứa bé tinh nghịch như em muốn ngủ mới đúng!" Thẩm Dật Thần bắt lấy tay nhỏ của cô đặt bên môi hôn nhẹ, trêu ghẹo nói, sau đó mới nhẹ nhàng bò lên giường, nằm ở bên cạnh của cô, êm ái ôm cô vào trong ngực, săn sóc cho cô dần dần đi vào giấc ngủ trong ngực mình.
Sáng sớm hôm sau khi Hồ Cẩn Huyên tỉnh lại không ngoài ý nhìn thấy người bên cạnh đã rời giường, mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xạ vào trong phòng, tâm trạng của cô cũng tốt khác thường, thận trọng lấy sợi dây chuyền tối qua lấy được từ cái gối bên cạnh ra, chuyện cũ hiện ra trước mắt, dù thời gian hạnh phúc đó không quá dài, nhưng ít nhất cô cũng từng có, hơn nữa hiện tại cô đã có tình yêu của người đàn ông cuồng dại nhất thế giới, tất cả đều nên thỏa mãn.
Dung nhan tuyệt mỹ của Hồ Cẩn Huyên cộng thêm nụ cười phát ra từ trong lòng, cả người liền có vẻ mê người khác thường, cô hôn sợi màu tím dây chuyền trong tay một cai, sau đó thận trọng đeo vào trên cổ của mình, trong lòng mới chất đầy thỏa mãn rồi mới rời giường, hôm nay cô còn rất nhiều chuyện phải làm, dĩ nhiên bây giờ cô không thích hợp đi làm, nhưng còn cần cô ra lệnh.
Ngoài cửa những người làm nữ đã quen thuộc cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của phu nhân mình đều đứng sẵn ở cương vị chờ phân phó, mà đồ đệ Thủy Tâm Hồ Cẩn Huyên mới thu nhận cũng đang cung kính đứng ở cửa phòng, mặc dù phòng này cách âm, nhưng Thủy Tâm có lỗ tai đặc biệt bén nhạy vẫn nghe thấy từng tiếng vang nhỏ trong phòng, trong lòng sáng tỏ, đồng thời cũng mê mang tại sao vừa đến thời gian này, các người hầu trong bang đều sẽ chờ đợi ở cửa để phục vụ chủ nhân trong phòng? Họ làm sao biết phu nhân đã tỉnh lại? Dĩ nhiên những nghi vấn này cô chỉ có thể giấu ở trong lòng, bởi vì các người hầu nơi này đều tỏ vẻ đề phòng, mọi người đều cung kính đứng không nói lời nào, cảm giác như một cái máy, cực kỳ không thú vị, vẫn là phu nhân thú vị hơn, cô thích khí chất trên người phu nhân.
Thật ra thì Thủy Tâm làm sao biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Hồ Cẩn Huyên, vừa đến thời gian này, cô sẽ tự động tỉnh lại, các người hầu cũng đã biết phải tới phục vụ vào thời gian này, dĩ nhiên lúc đầu họ cũng đến cửa đợi lệnh từ sớm, nhưng chủ tử sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phu nhân nên không cho các cô đến quá gần căn phòng, trừ thời gian đặc biệt khi phu nhân rời giường, dần dà, mọi người đều biết lúc nào phu nhân rời giường.
Trong chốc lát, Hồ Cẩn Huyên với cái bụng đã lớn chậm rãi từ trong phòng đi ra, các người hầu bên cạnh cung kính nhường ra một lối đi, nghiêm chỉnh huấn luyện nói: "Phu nhân, chào buổi sáng!", một người giúp việc trong đó săn sóc đỡ Hồ Cẩn Huyên.
"Chào buổi sáng mọi người, Thủy Tâm, thật sớm đó!" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả chào hỏi, không biết có phải do cô ngủ quá muộn không, không ngờ lúc này lại gặp được Thủy Tâm ở cửa phòng của cô, ban đầu thu cô ấy làm đồ đệ, cô còn tưởng rằng khi cô bé Thủy Tâm này biết được cô bởi vì mang thai không thể dạy học, thì sẽ có lúc không xuất hiện ở đây vì lý do luyện tập một mình, không ngờ người này thật không có làm như vậy, rất được lòng của cô.
"Hình như sư phụ rất vui vẻ!" Thủy Tâm đỡ một bả vai khác của cô nói, thận trọng quan sát sắc mặt của cô, phát hiện cô cũng không có bởi vì lời của mình mà không vui vẻ, lòng của cô mới hơi thả lỏng, phu nhân bởi vì chuyện gì mà đột nhiên trở nên sáng sủa rất nhiều? Mặc dù bình thường thấy cô ấy hay cười nhưng lại cảm thấy bây giờ mới chính là mừng rỡ từ trong lòng, chẳng lẽ tối hôm qua sau khi cô rời đi đã xảy ra chuyện gì tốt?
"Ừ, không khí không tệ, Thủy Tâm, đi ăn điểm tâm với tôi! Lát nữa tôi có việc cho em làm." Hồ Cẩn Huyên vừa đi vừa cười nói, Thủy Tâm này thật là tỉ mỉ, mặc dù tối hôm qua bọn họ lấy đi dây chuyền Vệ Thanh Nhiên cũng không có nói gì, nhưng vẫn phải trả tiền dây chuyền cho anh, tránh khỏi về sau có phiền toái gì tới cửa, huống chi bọn họ cũng không thiếu ít tiền lẻ đó; với lại đã rất lâu cô chưa về tổ chức, đám bạn tốt vào sinh ra tử khẳng định rất lo lắng cho cô, tất cả mọi chuyện cũng đã qua một thời gian, mà cô đã thẳng thắn thân phận với chồng yêu rồi, bây giờ nên liên lạc với họ, nói cho họ biết tình trạng gần đây của mình.
"Dạ, sư phụ!" Thủy Tâm vui vẻ nói, phu nhân rốt cuộc có chuyện cho cô làm, cô có thể không vui vẻ sao? Vô luận chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, chỉ cần có chuyện làm là tốt.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com