Nhìn quanh phòng ngủ một vòng vẫn không tìm được bóng dáng ông xã, Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ nhíu mày một cái, lúc này không ở trong phòng đợi cô ngủ, lại đi đâu rồi? Chẳng lẽ ở thư phòng? Ôm một bụng đầy nghi vấn Hồ Cẩn Huyên tới thư phòng, mở cửa thì quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn khoác áo choàng tắm đen đang nghiêm túc ngồi trước bàn đọc sách, ngón tay thon dài giống như nghệ sĩ Piano nhẹ nhàng lật xem văn kiện trên bàn, động tác vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Hồ Cẩn Huyên đang chìm đắm trong bộ dáng chuyên chú làm việc của anh, gương mặt si mê, hèn chi người ta luôn nói đàn ông khi làm việc có sức quyến rũ nhất. Cô cứ đứng ở cửa thư phòng như vậy, yên lặng nhìn Thẩm Dật Thần đang cố gắng công tác, tâm tình vui vẻ, khoé môi khẽ cong lên. Chợt nghĩ đến cái gì đó, Hồ Cẩn Huyên xoay người ra khỏi thư phòng, xuống phòng bếp.
Một lúc sau, Hồ Cẩn Huyên cầm một tách cà phê nóng trở lại thư phòng, đến gần người đàn ông luôn làm cô trầm mê.
Có lẽ làm việc quá chăm chú, khi Hồ Cẩn Huyên đem cà phê đến trước mặt Thẩm Dật Thần, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái mình yêu thích, khóe miệng nở nụ cười, cánh tay nhẹ nhàng vòng ra trước ôm cô vào trong ngực, anh theo thói tựa đầu trên vai cô, ngửi hương thơm trên người cô hoà với hương cà phê nồng nàn trên bàn sách, mệt mỏi trong nháy mắt giảm đi không ít.
Hồ Cẩn Huyên ngồi trên đùi anh, đôi tay vòng chặt tấm lưng của anh, cặp mắt khẽ nheo lại, hưởng thụ bình yên giờ phút này, cảm giác này thật tốt, trong ngực anh rất thoải mái. Thật may trên thế giới này còn có một người cho cô cái ôm ấm áp như vậy.
Tâm tình Thẩm Dật Thần đặc biệt tốt buông cô ra, chuyển xuống ôm ao cô, một tay cầm bút lật xem văn kiện trên bàn. Tình trạng này khiến Hồ Cẩn Huyên nhớ tới những vị hoàng đế cổ đại, còn cô giống như Yêu Phi làm rối loạn triều cương, trong lòng nhẹ nhàng cười một tiếng, hôm nay anh quá bận rộn, xong cơm tối còn phải xem tài liệu, đây là tình huống rất ít xuất hiện.
Nhìn anh càng lúc càng vùi sâu vào chồng tài liệu, trong lòng Hồ Cẩn Huyên như trút được gánh nặng than nhẹ một tiếng, cầm lấy cà phê đã không còn nóng đặt bên môi anh, thần sắc mong đợi.
Thẩm Diệc Thần phê xong phần văn kiện cuối cùng, nhìn cà phê bên môi, khóe miệng chậm rãi nâng lên, tâm tình rất tốt uống vài ngụm, sau đó đem ly ca phê trong tay cô để lại trên bàn, ôm tiểu nữ nhân anh yêu tận xuong tuỷ bước nhanh về phòng ngủ.
Mấy bước đã đến phòng ngủ, Thẩm Diệc Thần đem Hồ Cẩn Huyên trong ngực đặt lên giường, sau đó theo thói quen đè lên, lấy tư thế nam thượng nữ hạ chân thành nhìn cô, giống như muốn xuyên thấu tận tâm hồn cô.
"A, đừng làm rộn, ngủ!" Hồ Cẩn Huyên kêu lên một tiếng, đẩy người đàn ông trên người một cái, ở giai đoạn này dục vọng của đàn ông rất lớn? Nếu không tại sao mỗi ngày tên con trai nào đó giống như quái thú đòi hỏi vô độ, bắt cô thu phục còn vận động mỗi đêm khiến cả người đau nhức?
Hồ Cẩn Huyên nhìn người tinh thần sáng láng nào đó, vẻ mặt nghi hoặc, lúc này anh không phải nên mệt nhọc sao? Sao một chút mệt mỏi cũng không có? Cà phê vừa rồi cũng không phải là cà phê bình thường, cô đã thêm một chút thuốc ngủ bên trong, như vậy anh sẽ ngủ say, để cô có thời gian ra ngoài nghiệm chứng sợi dây chuyền kia có đúng là thứ mình muốn tìm hay không. Cứ cho là sẽ không để ý, không nghĩ tới vẫn không thể chống lại hấp dẫn trong lòng, cho nên không kịp đợi, tối nay nhất định phải đi một chuyến.
"Anh không có náo a, anh chỉ tiến hành bài tập thể dục hàng ngày vẫn làm thôi!" Thẩm Dật Thần một tay cởi quần áo trên người cô, một bên cười tà nói, vẻ mặt rất tà mị, nhưng lại dị thường mê người.
Hồ Cẩn Huyên có mấy giây sững sờ, khi cô hồi thần chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhất thời kêu lên một tiếng, ngay sau đó đầu chuyển một cái, khóe miệng là nụ cười nhân tâm tuyệt mỹ, so với bất kỳ loài hoa nào cũng đều rực rỡ hơn, cô lật người, lập tức xoay ngược tình thế, vừa rồi là nam thượng nữ hạ bỗng chốc thay đổi vị trí, tư thế mập mờ.
Thẩm Dật Thần nhìn cô gái phong tình xinh đẹp đang đè trên người mình, chợt hít một hơi, tròng mắt thâm sâu, lửa dục nồng đậm không chút nào che giấu, cứ như vậy si ngốc nhìn tiểu nữ tử trên người. Cô chẳng lẽ không chú ý giờ phút này cô giống như một Yêu Tinh xinh đẹp, kiều mỵ lại quyến rũ, đủ để quyến rũ hồn phách của bất kỳ đàn ông nào trên đời, thật may cô chỉ có một mình anh, nếu không anh thật sự sẽ hủy diệt thế giới này.
Thẩm Dật Thần cong khoé môi một cái, nếu cô muốn ở phía trên, anh cũng rất vui lòng, anh xòe tay đem thân thể cô áp vào mình, vừa muốn làm động tác tiến thêm một bước thì Hồ Cẩn Huyên bắt lấy bàn tay to rục rịch chộn rộn của anh, khẽ hé đôi môi đỏ mộng: "Ông xã, đừng động, để em phục vụ anh!" dứt lời, híp mắt một cái, tay nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt anh tuấn của anh, từ từ đi lên.
Thẩm Dật Thần nghe lời nói của cô, khóe miệng cưng chiều, nếu bảo bối muốn chơi, vậy anh sẽ theo cô chơi một chút, để cô làm bộ diễn trò, dù sao cuối cùng cô cũng bị mình ăn vào bụng, Thẩm Dật Thần tà ác nói, tay theo cô phân phó không cử động nữa.
Hồ Cẩn Huyên vừa tính toán thời gian thuốc ngủ phát huy tác dụng, vừa thâm tình đặt lên khuôn mặt anh tuấn của anh, hai tay trắng nõn mềm mại khẽ di chuyển, chẳng biết lúc nào trong tay cô đã cầm một con lắc chuyển động qua lại theo tiết tấu, giọng nói êm ái từ từ vang lên: "Anh bây giờ mệt muốn chết. . . . . . Mệt muốn chết. . . . . . Rất muốn ngủ. . . . . . Muốn ngủ. . . . . ."
Thẩm Dật Thần cho là cô nghĩ ra trò gì, phối hợp theo động tác của cô, nhưng mắt cảm giác càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng buồn ngủ.
n giây sau, Thẩm Dật Thần như cô mong muốn nhắm hai mắt lại, hoa lệ ngã trên giường lớn.
"Ông xã? Ông xã?" Hồ Cẩn Huyên nhẹ giọng gọi người nằm trên giường, anh giống như đang ngủ hết sức ngọt ngào, đối với giọng nói của bà xã không hề có chút phản ứng.
"Hắc hắc, xem ra thuật thôi miên của ta có tiến bộ, ông xã, thật xin lỗi, em muốn ra ngoài một chút, sẽ nhanh trở lại, hắc hắc. . . . . . Em đã xin phép anh nha, sau này không thể nói em len lén ra ngoài đi!" Một tiểu nữ nhân đắc ý nói, sau đó trên trán người đàn ông anh tuấn hôn nhẹ một cái, nụ hôn lướt qua nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Một giây sau, một bóng dáng kiều tiểu giống như thằn lằn, từ cửa sổ ven vách tường lưu loát trợt xuống, từ từ biến mất trong bóng đêm
Thêm một giây nữa, người vốn phải ngủ trên cái giường xa hoa lại mở to hai tròng mắt chim ưng, đôi mắt đen sâu khiến người ta trầm mê, anh đứng lên đến gần cửa sổ thủy tinh, nhìn xuyên qua đêm tối.
Thẩm Dật Thần lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, phân phó ít chuyện, sau đó lấy quần áo mặc vào, cũng giống như một con thằn lằn, dọc theo vách tường từ từ biến mất trong đêm tối. Nếu không phải trước kia anh đã từng luyện qua tất cả các phương pháp vật lý trị liệu, đoán chừng bây giờ anh đã ngủ rồi, ngay cả vợ mình xảy ra chuyện gì cũng không biết. Cô nhóc này thật quá bướng bỉnh, chờ anh mang cô về nhất định phải đánh cái mông cô một trận, để xem lần sau cô còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa không.
Hồ Cẩn Huyên tự cho mình đã thôi miên thành công ông xã, không nghĩ tới người ta căn bản còn có chiêu khác, khi tâm tình Hồ Cẩn Huyên kích động muốn tự mình chứng thực sợi dây chuyền kia, cô không biết hiện tại cả A thị vì cô mà nghiêng trời lệch đất.
Tin đồn có một buổi tối, tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới Hắc Ưng đã huy động tất cả anh em trong bang;
Tin đồn lần đó, hành động của Hắc bang khiến chính khách nhân sĩ trong thành phố kinh hãi đảm phách, chỉ sợ sơ ý một chút đắc tội lão đại của Hắc Ưng, khiến tất cả lãnh đạo thành phố biến mất.
Tin đồn, hành động này chỉ vì bảo vệ phu nhân Bang chủ anh minh nhất của bọn họ.
Tin đồn đó lại thường chuyện xảy ra,
Có rất nhiều tin đồn, dĩ nhiên tất cả chỉ là tin đồn ngày sau.
Còn Hồ Cẩn Huyên bây giờ, sau khi rời nhà, cô nhanh chóng xuống núi, tới đường lớn mới gọi một chiếc taxi, quang minh chính đại nói cho tài xế địa chỉ mình muốn đi. Thật ra sau khi rời địa điểm đấu giá không bao lâu, cô nhận được tin tức từ Lý Vân Hi về ngừoi đàn ông nắm giữ Yêu Cơ màu tím, đó là người ai ai cũng biết.
Vệ Thanh Nhiên, thị trưởng A thị, tên ngược với bản chất. Tên quan này nhất định không trong sạch như tên mình, chắc chắn đã tham ô, nếu không làm sao có thể trả giá mua Yêu Cơ Màu Tím.
Trong mắt Hồ Cẩn Huyên, người làm quan phải nghèo tới mức hai bàn tay trắng mới coi là thanh quan, nhưng đại đa số đàn ông làm quan đều tham ô. Cho nên trong lòng Hồ Cẩn Huyên định chút nữa nếu như xác định dây chuyền kia chính là của mẹ, cô sẽ trực tiếp trộm đi. Nếu không phải, cũng trộm đi quyên cho từ thiện, phục vụ cho người nghèo, tuyệt đối không để tham quan chiếm tiện nghi, cô cười gian, khóe miệng gợi lên độ cong nhất mạt mê người.
Tài xế vẫn đang lái xe, mặc dù rất nghi hoặc tại sao cô gái tuyệt mỹ nãy còn ra đường trễ như vậy, nhưng buôn bán quan trọng nhất, khách hàng là thượng đế a! Tất cả nghi vấn anh cũng để trong lòng, không mở miệng hỏi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com