Mái tóc đen xõa ra tùy ý, che hơn nửa khuôn mặt nhỏ bé lớn chừng bàn tay, môi đỏ mọng nũng nịu khẽ cong lên, hơi khép mở, hấp dẫn người khác một cách dị thường, có thể vì giấc ngủ khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng trông đáng yêu cực kỳ.
TV đang mở, bên trong đang chiếu phim truyền hình, âm thanh không quá lớn.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Thẩm Dật Thần cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn, cô gái nhỏ anh yêu say đắm không vào giường ngủ, ngược lại ở phòng khách chờ anh về nhà, nghĩ tới đây anh cảm thấy tràn đầy ấm áp, có cô làm bạn, tim anh không hề cô độc nữa.
Mặc dù rất vui vẻ khi có người chờ anh về nhà nhưng bộ dáng cô làm anh đau lòng, ngủ trên ghế sa lon như vậy rớt xuống thì làm thế nào? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?
Thẩm Dật Thần cau mày, trong mắt thoáng qua sự đau lòng và không đồng ý.
Hắn nhẹ nhàng đi tới bên người Hồ Cẩn Huyên, nhu mì vén mái tóc che kín khuôn mặt cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều và nụ cười yêu say đắm, sau đó nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của cô hướng tới phòng ngủ trên lầu.
"Ư. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên tựa hồ có cảm giác giống như con mèo nhỏ, đem đầu nhỏ hướng vào trong ngực anh cọ xát, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Thẩm Dật Thần nhìn động tác của cô, khóe miệng gợi lên nụ cười đẹp mắt, nhẹ nhàng cười, bảo bối của anh trên tâm lí vẫn còn lệ thuộc vào anh!
"Hả? Thân ái, anh đã về rồi! Em tại sao lại ngủ thiếp đi." Hồ Cẩn Huyên mở cặp mắt mơ hồ mang theo giọng nói ảo não hấp dẫn.
Lơ đãng ngửi thấy trên người Thẩm Dật Thần phát ra một ít mùi lạ, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua nghi ngờ, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, trên người ông xã nhà cô có mùi nước hoa phụ nữ là loại cô chưa từng ngửi qua.
Phụ nữ? Cô tin tưởng bất cứ người nào trên thế giới đều có thể xảy ra nhưng anh sẽ không bởi vì cô không quên trước khi gặp cô anh không gần nữ sắc, người như vậy sao có thể xảy ra tình huống đó huống chi anh sủng ái cô, người có mắt cũng nhìn ra được vậy tại sao có mùi nước hoa?
Hồ Cẩn Huyên muốn chui ra từ trong ngực anh, cô đã ngủ hai ba giờ, vốn định ở phòng khách chờ anh trở về không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi, gần đây cô tương đối thích ngủ, xem ra phải tăng cường rèn luyện thân thể. Về phần trên người anh có mùi nước hoa, anh nghĩ lúc nói sẽ nói thôi!
"Anh đánh thức em sao? Mệt mỏi tại sao không trở về phòng ngủ? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao?" Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng buông cô xuống, đổi thành ôm cả thân thể mềm mại của cô, trong giọng nói không khỏi lo lắng.
"Ha ha ha. . . . . Yên tâm, lần sau sẽ không như vậy, em đi chuẩn bị nước tắm." Hồ Cẩn Huyên cười nói, sau đó tránh cái ôm làm người ta trầm mê kia, bước nhanh tới phòng tắm, trong lòng thầm nghĩ nếu lần sau ở phòng khách chờ anh về nhất định sẽ cầm theo chăn.
Thẩm Dật Thần nhìn bóng lưng xinh đẹp đi xa, lắc đầu một cái, cưng chiều cười sau đó đi tới phòng thay quần áo.
Đừng tưởng rằng anh không biết cô đang suy nghĩ gì, thôi thôi về sau anh cố gắng không ra ngoài là được.
Cô không nói tại sao không về phòng ngủ anh cũng biết, còn nhớ rõ lần trước anh chỉ qua thư phòng xử lý một ít chuyện cô vốn đang ngủ thế nhưng đã tỉnh, một câu 'không ôm anh, em không ngủ được' cho đến bây giờ in thật sâu trong lòng anh, anh biết không có anh cô ngủ không yên, nghĩ tới đây trong lòng anh tràn đầy cảm động và thỏa mãn.
Hồ Cẩn Huyên hài lòng chuẩn bị nước tắm, xoay người ra ngoài, trùng hợp đụng vào một bộ ngực cường tráng của anh, không biết từ lúc nào Thẩm Dật Thần đã cầm trong tay bộ áo ngủ màu đen đứng ở nơi đó.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đụng đau lỗ mũi, chỉ là anh đi đến sau lưng cô khi nào sao cô lại không phát hiện, xem ra ở nhà sự nhạy cảm cô bị giảm xuống.
"Cho anh nhìn một chút, đụng có đau hay không?" Thẩm Dật Thần một tay ôm eo nhỏ của cô một tay êm ái nâng cằm cô đang chôn trong bộ ngực anh. Nhìn thấy mũi cô không hao tổn gì, anh cưng chiều ngắt nó.
"Em không sao, anh tắm đi!" Hồ Cẩn Huyên đẩy anh tới bồn tắm, sau đó mỉm cười đi ra, làm những chuyện này cho anh cô đặc biệt có cảm giác thành tựu, đây chính là việc một người vợ nên làm.
Rất tốt là anh không giống như thường ngày mặt dày mày dạn muốn cô giúp anh tắm, biết đại khái cô cũng mệt chết đi! Cho nên mới để cô ra ngoài ngủ, chỉ là hiện tại cô vẫn không thể ngủ trước vì cô còn có việc.
Ước chừng nửa giờ sau, Thẩm Dật Thần một thân thư thái đi ra, nghi hoặc nhìn phòng ngủ rỗng tuếch, bảo bối của anh không có trên giường ngủ, cô đi nơi nào?
Thẩm Dật Thần vào phòng ngủ thay quần áo, bên ngoài phòng ngủ tìm một lần vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hồ Cẩn Huyên, anh bước nhanh ra ngoài chỗ cô thích nhất, hiện tại Thẩm Dật Thần rốt cuộc biết phòng ốc quá lớn sẽ có chỗ không tốt, chỉ cần bảo bối không có ở bên cạnh anh, anh sẽ phải đi tìm thật lâu.
Mấy phút sau, Thẩm Dật Thần rốt cuộc tìm được người trong một phòng bếp nhỏ, lo lắng mới chậm rãi buông xuống, vừa rồi anh thật lo lắng cô lại ra ngoài làm nhiệm vụ bây giờ nhìn thấy cô thật tốt chỉ là cô bây giờ đang làm gì?
Thẩm Dật Thần mang theo nghi ngờ, từ từ hướng phòng bếp nhỏ đi tới, ban đêm an tĩnh chỉ nghe từ phòng bếp phát ra tiếng chi chi. Càng ngày càng đến gần phòng bếp, anh bén nhạy ngửi thấy một cỗ mùi thơm.
Đi tới bên người Hồ Cẩn Huyên, Thẩm Dật Thần từ phía sau ôm thật chặt thân thể mềm mại của cô, tựa đầu đặt trên vai cô, nhìn nàng đang nấu thức ăn, mùi thơm nồng đậm chính là từ trong nồi phát ra.
"Thơm quá! Em đang nấu cái gì?" Thẩm Dật Thần dịu dàng hỏi, hơi thở nồng đậm ấm áp phun trên lỗ tai nhạy cảm trắng noãn làm cho cô cười cong mắt, da thịt trong nháy mắt hồng thấu chưa bao giờ biết bảo bối biết nấu ăn, xem ra hình thức rất đẹp không biết hương vị thế nào chỉ cần là cô làm đối với anh mà nói đều là mỹ vị nhân gian.
"Dạ tiêu a, tốt lắm! chúng ta ra ngoài đi!" Hồ Cẩn Huyên bê thức ăn ngon theo anh đi ra khỏi phòng bếp, vóc dáng anh thật cao vừa vào đến phòng bếp làm cho người ta cảm giác phòng bếp nhỏ đến đáng thương, hoàn hảo phòng bếp chỉ thỉnh thoảng dùng một chút .
Trên bàn ăn, Hồ Cẩn Huyên vì Thẩm Dật Thần múc đầy một chén cơm, tự tay gắp thức ăn ngon cho anh.
"Anh nếm thử một chút, hương vị thế nào?" Hồ Cẩn Huyên gắp món cô tự nấu vào chén anh, mặt mong đợi nhìn anh, lại nói cô là người mười ngón tay không dính dầu mỡ vì bình thường chưa từng nấu ăn.
Nếu không phải đã trễ thế này lại không muốn đánh thức người giúp việc cô mới dám trổ tài nấu nướng của mình, thừa dịp anh tắm đi thư phòng học, thật may tốc độ học tập của cô vô cùng nhanh chỉ cần liếc mắt nhìn đã gặp qua là không quên được, chỉ là không biết hương vị thế nào? Anh là người quen ăn sơn trân hải vị không biết có ăn được những món này?
"Ừ, rất ngon, nếu ngày nào đó trong nhà phá sản, chúng ta có thể đi mở tiệm ăn, em làm món, anh rửa chén." Thẩm Dật Thần hài hước nói, mùi vị thật rất tuyệt, xem ra bảo bối còn có những chuyện anh không biết, có thể ăn món ăn tự cô làm, trong lòng anh đặc biệt thỏa mãn, mùi vị so với người giúp việc trong nhà làm còn ngon hơn, vừa nghĩ tới anh có thể không phải người đầu tiên nếm tài nấu nướng của cô trong lòng đã có chút ê ẩm.
"Về sau trừ anh ra, không được làm món ăn cho người khác." Thẩm Dật Thần nghiêm trang nói, chuyện trước kia anh không có lý do đi ghen tỵ, bởi vì cô lúc ấy chưa gặp anh, chỉ là chuyện sau này, anh nhất định có kế hoạch hạnh phúc rõ ràng.
"Biết! Không nghĩ tới lần đầu tiên nấu ăn lại làm ăn ngon như vậy." Hồ Cẩn Huyên nhìn bộ dáng của anh cười thầm, nhẹ nói một câu, sau đó cùng anh ăn cơm.
Thẩm Dật Thần nghe cô nói, tay cầm đũa có chút dừng lại sau đó trên mặt thoáng qua tràn đầy mỉm cười, khẩu vị thật tốt ăn ba chén cơm lớn.
Sau khi ăn xong, một người đàn ông quả thật không bỏ được sự yêu thích đối với vợ mình, rửa sạch toàn bộ chén bát, cứ như vậy đường đường là Đại tài phiệt lại hạ mình đứng trong phòng bếp nhỏ rửa bát, mà bà xã đang ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng cười híp mắt nhìn về phòng bếp, hình ảnh như vậy hài hòa.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com