Mục lục
Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“(⊙o⊙)..."
Diệp Tuyết ôm chặt Tích Phong đã mất tri giác, không biết vì sao Băng Phượng lại nhìn lên bầu trời gào khóc.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Hình như mình không hề làm gì cả? Tại sao có thể......
Hỏa Hoàng nghe được tiếng kêu của Băng Phượng, phát điên hất bàn tay của Lôi Ngao ra, vỗ cánh lên, lo lắng bay vòng quanh Băng Phượng, tiếng kêu thê thảm, giống như là đang an ủi, cũng giống như là đang khóc!
"Nương nương......" Lôi Ngao ngự phong mà xuống, ngay lúc cách mặt đất còn mười mấy thước không chống đỡ nổi, lập tức ngã xuống, cả hai tay đều đã bị thương. Khi ngã xuống đất, cánh tay trái đập xuống đất, đau đến mức kiến hắn toát đầy mồ hôi, bởi vì nhiệt độ của hỏa Hoàng mà mặt bị hun đến đỏ bừng.
"Lôi Ngao, ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?" Diệp Tuyết đặt Tích Phong xuống, đến đỡ hắn dậy, "Đều là do ta không tốt, nếu không phải là ta, các ngươi cũng sẽ không bị thương......" Bây giờ nàng rất hối hận, mình thật sự là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Trừ việc tạo thêm phiền toái cho người khác, ngoài ra không có chút tác dụng nào.
"Nương nương, người đừng...... Đừng nói như vậy." Lôi Ngao chịu đựng đau đớn, khi nói chuyện hơi thở có hơi hổn hển một chút: "Mới vừa rồi người...... Không phải mới vừa đánh bại Băng Phượng sao?" Chuyện đã qua, ai sai nhiều ai sai ít cũng đã không còn quá quan trọng nữa, "Nương nương, hiện tại Băng Phượng bị thương, hỏa Hoàng nhất định sẽ báo thù, chúng ta...... Phải nghĩ biện pháp...... Nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Được được." Diệp Tuyết liên tục gật đầu. Lúc này phải rời đi, nhất định phải rời đi. Trong ba người, hiện tại chỉ còn mình không bị thương, sau này, mình sẽ bảo vệ bọn họ, cho dù phải dùng hết toàn bộ sức lực, cũng muốn để hai người họ rời khỏi nơi đây.
Giờ phút này, nếu có thánh thánh ở đây thì tốt, Lạc Băng từng nói với nàng, Thánh Kỳ Lân là Thần Thú duy nhất trên đời này dám đối đầu với Thất Thải Phượng Hoàng.
Khi suy nghĩ, Diệp Tuyết nàng cũng không phải loại người chỉ biết là nằm mơ giữa ban ngày đó, biết rằng giờ phút này, chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên lúc này tính cảnh giác, cũng không dám thả lỏng một chút. Cẩn thận tra xét địa thế chung quanh, nhìn xem có gì có thể lợi dụng.
Nhưng mà thực tế lại không giống như những gì họ dự đoán, Thất Thải Phượng Hoàng chỉ là gào khóc quanh quẩn trên không trung, cũng không có phát động công kích như dự liệu của họ. Nhưng mà cũng không chịu rời đi, bọn họ đi dưới đất, chúng nó bay theo trên không trung. Bọn họ chạy về phía đông một ngàn thước, bọn nó ở bầu trời bay về phía đông một ngàn thước.
"Hả? Rốt cuộc bọn nó muốn làm gì?" Diệp Tuyết không biết phải làm sao. Nếu không bởi vì có hai người bị thương, nàng nhất định sẽ ngự kiếm bay thẳng về cung. Chỉ về đến cung, ở đó thủ vệ nghiêm mật, Yêu Binh đông đảo, cho dù pháp lực của Thất Thải Phượng Hoàng có cao hơn nữa, cũng là không dám manh động.
"Xem ra, hình như bọn nó biết người!"
Đột nhiên sau lưng có tiếng người nói chuyện, Diệp Tuyết vội vàng xoay người lại, thiếu chút nữa kiếm cầm trong tay rơi xuống đất. Chỉ thấy một cô gái mặc quần áo diễm lệ, trên tai gần đỉnh đầu có hai búi tóc tròn trịa, nhìn qua có chút giống mắt con bướm, tóc phía sau cứ như vậy tản ra, trên người từ trong đến ngoài tản ra một cỗ tiên khí hoàn toàn tự nhiên: "Ngươi là ai?"
"Ta tên là Nguyệt Tiểu Điệp." Đối phương rất là hào phóng đi tới trước mặt nàng, nhìn quanh hai người dưới đất một vòng: "Hình như bọn họ bị thương cũng không nhẹ đâu."
"Rốt cuộc ngươi là ai? Đang làm gì?" Trong ngũ giới, sau phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Thất Thải Phượng Hoàng chính là chạy trốn, nhưng nàng chẳng những không có ý muốn rời đi, mà còn bắt đầu chậm dãi đi loanh quanh, chuyện này...... Không thể không khiến Diệp Tuyết hoài nghi.
Nguyệt Tiểu Điệp đi vòng qua trước mặt nàng, vẻ mặt thản nhiên: "Ta không phải đã nói rồi sao? Ta tên là Nguyệt Tiểu Điệp. Về phần ta đang làm cái gì, ừ." Nàng cong lên ngón út, thổi một tiếng về phía bầu trời, Thất Thải Phượng Hoàng lập tức vỗ vội cánh xuống, đang đậu trên cây to phía sau nàng cách đó không xa.
"Ngươi...... Bọn nó lại có thể nghe lời của ngươi?"
"Như ngươi thấy." Nguyệt Tiểu Điệp nhún nhún vai.
Diệp Tuyết kinh hãi.
Tất cả mọi người nói Thất Thải Phượng Hoàng gần đây tính tình đại biến, chẳng lẽ là bởi vì nàng ở phía sau sai bảo?
"Rốt cuộc ngươi là người tốt hay người xấu?"
"Người xấu thật ra chỉ là ý thức chủ quan của con người phán đoán mà ra thôi, cũng không có tiêu chuẩn gì. Người khác nói ta là người xấu, nhưng ta có thể nói ta là người tốt." Trong ánh mắt của Nguyệt Tiểu Điệp ánh sáng thích giết chóc, tiên khí mới vừa lặng lẽ phai đi, bị thay thế bằng là ma tính. Cười yếu ớt, từng bước từng bước tới gần nàng: "Ngươi cảm thấy...... Ta là là người tốt hay người xấu?"
"Ngươi đừng tới đây." Mãnh liệt cảm giác được nguy cơ Diệp Tuyết lui dần về phía sau, đến bên cạnh Tích Phong và Lôi Ngao. Giờ phút này hai người vẫn còn bị vây trong trạng thái hôn mê, nàng không thể khiến cho bọn họ bị thương tổn hơn nữa.
"Ngươi đang sợ cái gì?" Nguyệt Tiểu Điệp lắc mình một cái, đột nhiên xuất hiện ở phía sau của nàng. Cầm lên tóc dài trên vai, ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
"A......" Diệp Tuyết lập tức rút kiếm từ eo ra, nhảy ra hai bước dùng kiếm chỉ vào đối phương: "Ngươi tốt nhất không nên làm loạn, bằng không ta......"
"Ngươi làm cái gì?" Lời của nàng còn chưa nói hết, lại một lần nữa nhảy đến phía sau nàng. Hiện ra nét mặt cảm thấy vô cùng hứng thú, nhỏ giọng hỏi.
"Xem chiêu!" Diệp Tuyết bị nàng làm cho khẩn trương, trái tim đập bang bang, nhưng cố ý bày ra vẻ mắt hung ác, giằng co cùng với nàng. Kiếm trong tay huơ ra, cũng là khoa chân múa tay, không có bao nhiêu lực sát thương.
Nàng chém, nàng tránh.
Sau mười mấy chiêu, Nguyệt Tiểu Điệp coi như nóng người, rèn luyện thân thể, Diệp Tuyết cũng mệt mỏi nằm xuống..., chống kiếm xuống đất miệng to thở.
"Ngươi chính là đừng lãng phí hơi sức, chỉ bằng ngươi, tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được ta." Nàng không bận tâm đến đến Diệp Tuyết đang lắc lư trước mặt mình, cúi người, cười đùa nhìn: "Chỉ cần ta muốn, đùa chết ngươi cũng đơn giản như đùa chết một con kiến vậy, ngươi tin không? Nhưng tạm thời ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta thật tò mò, rốt cuộc tại sao bọn nó lại biết ngươi."
Mình hạ chú với Thất Thải Phượng Hoàng, một khi bọn nó cãi lại mệnh lệnh của mình, trừ phi mình mở miệng đặc xá, nếu không chúng sẽ đau đến sống không bằng chết.
Nhưng hôm nay, hai con súc sinh lại vì một nữ nhân, tình nguyện chịu chết cũng không nguyện ý thi hành mệnh lệnh của mình. Tiếng kêu thê thảm trên không trung này, chính là minh chứng tốt nhất chứng minh giờ phút này bọn nó sống không bằng chết.
"Tại sao ngươi sai bọn chúng ra ngoài đả thương người?" Nhìn tình hình này, gần đây xảy ra sự việc Thất Thải Phượng Hoàng tấn công con người, đều là do nàng sai kiến phía sau!
"Tại sao? Bởi vì tất cả người trong ngũ giới, không có một là ai là người tốt!" Lời này, lời nói đầy đau đớn của Nguyệt Tiểu Điệp, ma tính giảm xuống, trong mắt nồng đậm ưu thương.
Mình là nhi nữ của Thần Ma, mẫu thân là pháp sư của ma giới, phụ thân là Chiến thần của Thần giới. Hai người bởi vì chiến tranh đánh nhau xong mới thành bằng hữu, thương tiếc lẫn nhau, chỉ hận không gặp sớm, rất nhanh đã ở chung với nhau. Khi mẫu thân mang thai, bọn họ dứt khoát rời khỏi trần gian, tìm một địa phương tĩnh lặng nam cày ruộng nữ dệt vải, trải qua cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc.
Từ đó về sau, trên đời đã không có pháp sư Nguyệt Oa của Ma giới và Chiến thần Trăm Đao của Thần giới.
Bởi vì hai người đột nhiên mất tích, Ma giới và Thần giới đã phái ra rất nhiều nhân thủ xuống trần gian tìm kiếm, cuối cùng cũng không thu được kết quả gì.
Cho đến sau khi hơn một nghìn năm hai người quy ẩn, năm ấy, Nguyệt Tiểu Điệp mới vừa một ngàn tuổi. Dựa vào việc mẫu thân đồng ý, đợi đến khi nàng được một ngàn tuổi, cho phép nàng đến trần gian một chuyến.
Nhưng mà nàng thế nào cũng không nghĩ tới, cũng bởi vì nàng rất hiếu kỳ với trần gian, cư nhiên cho cha mẹ đưa tới họa sát thân.
Khi nàng du ngoạn ở trần gian, đã sớm bị người của hai giới thần, ma để mắt tới. Hai giới cũng coi cha mẹ nàng phản đồ đại nghịch bất đạo. Cho nên để giết hai người bọn họ, cho tới bây giờ Thần Ma vẫn đối địch, lại có thể liên thủ lại với nhau. Khi nàng du ngoạn trở về, người của hai giới Thần Ma cũng đi theo nàng, cũng vào lúc cuối cùng dùng sinh mệnh của nàng uy hiếp cha mẹ nàng, khiến nàng trơ mắt nhìn cha mẹ của mình tự vận trước mặt của mình!
Từ đó về sau, nàng mất lòng tin với tất cả mọi thứ trên đời. Nàng thề sẽ trả thù cái thế giới này, khiến cho tất cả tánh mạng của con người phải chôn theo cha mẹ nàng. Qua nhiều năm như vậy, nàng một mực tìm kiếm cơ hội báo thù, cho đến trước đây không lâu gặp được Thất Thải Phượng Hoàng, nàng đã sử dụng chú ngữ phụ thân để lại cho nàng thu phục Phượng Hoàng, nàng biết, cơ hội báo thù của mình tới rồi!
Nàng ra ngoài, nơi đầu tiên muốn báo thù đương nhiên là ma giới, cho nên mới phải dẫn theo Thất Thải Phượng Hoàng đi giết Ma Quân Lạc Băng. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, pháp lực của Lạc Băng lại có thể cao như vậy, mình cộng thêm Hỏa Hoàng Băng Phượng vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Hiện tại Lạc Băng cả ngày núp ở trong Ma giới, làm hại nàng không có thời gian chặn giết. Không thể làm gì khác là xuất ra một ít khí để hả giận, giết chết những người đó!
"Nói như vậy, là ngươi muốn giết sạch người của ngũ giới?"
Tự mình nói. "Một ngày nào đó, có thể làm được." Nguyệt Tiểu Điệp nói lời thề son sắt với mình: "Hiện tại, để ta xem thử, rốt cuộc ngươi có thân phận gì." Người có thể kiến cho Thất Thải Phượng Hoàng phải ghi nhớ, cũng không phải là người đơn giản như vậy. Ngón tay của nàng phát ra một vệt ánh sáng, từ từ mở rộng mở rộng, cho đến khi lớn như cái chậu rửa mặt mới thôi, sau đó bay về phía huyệt Thái Dương của nàng......
Diệp Tuyết muốn tránh, lại phát hiện thân thể đã không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn để nàng tra xét kiếp trước kiếp này.
"......" Một lát sau, sắc mặt của Nguyệt Tiểu Điệp trở nên rất khó coi. Ánh mắt phức tạp, không dám tin. Nhưng kiếp trước kiếp này mình vừa nhìn thất tuyệt đối không thể nào sai, nàng lại là......
Oanh oanh liệt liệt ba vạn năm trước, tất cả đều bởi vì một mình nàng!
Khi đó mặc kệ là ai, đều phải kính trọng nàng ba phần.
Truyền thuyết, Thất Thải Phượng Hoàng ở ba vạn năm trước đã có chủ nhân, sau đó chủ nhân ngoài ý muốn qua đời, bọn nó đành du đãng trong ngũ giới. Chỉ tiếc có một số cảnh tượng trong kiếp trước kiếp này cũng không thể thấy rõ ràng, rốt cuộc Nguyệt Tiểu Điệp vẫn không thể biết khi đó ai là chủ nhân của Thất Thải Phượng Hoàng, chỉ biết là, vào thời điểm đó chủ nhân của phượng hoàng và Diệp Tuyết là bằng hữu cực kỳ thân thiết.
Bầu trời truyền đến tiếng gào "Rầm rì rầm rì", ngay sau đó, Thánh Kỳ Lân đã lập tức xuất hiện bên người ở Diệp Tuyết, giương chân lên, đã đẩy lùi Nguyệt Tiểu Điệp ra vài bước.
"Thánh thánh." Định Thân Chú trên người đã bị giải trừ, Diệp Tuyết ôm lấy cổ của Thánh Kỳ Lân mà hoan hô. Thật tốt quá, có thánh thánh ở đây, tất cả có thể dễ hơn nhiều.
"Ngươi......" Thấy một người một thú thân thiết ôm nhau trước mắt mình, sắc mặt của Nguyệt Tiểu Điệp càng thêm khó coi. Thánh Kỳ Lân đối thủ của Thất Thải Phượng Hoàng, hiện tại Băng Phượng bị thương, chỉ một mình Hỏa Hoàng khẳng định không phải đối thủ của nó. Nhìn tình thế trước mắt, chỉ có cách tẩu vị thượng sách: "Hôm nay dừng lại ở đây, ngày khác chúng ta sẽ từ từ chuyện với nhau.?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK