Bởi vì trạng thái hôn mê này phải sau khi hài tử của hai người ra đời mới có thể hiện rõ ràng, nói cách khác, hài tử là mồi lửa, nếu cả đời hai người không sinh hài tử, tác dụng phụ này có thể không tồn tại.
Cho nên Cửu Chỉ không nói, người khác cũng không biết, vì thế những ngày tháng an nhàn cứ như vậy trôi qua, bụng của Diệp Tuyết càng ngày càng to... sóng gió lại tới
Rốt cuộc có một ngày, Cửu Chỉ đã chuẩn bị xong một loại thuốc tốt, bảo Tiểu Nhất sắc cho Diệp Tuyết uống.
"Không phải ta đang yên lành sao? Tại sao vẫn phải uống thuốc?"
"Nương nương, ngày mai chính là ngày dự sinh, thuốc hôm nay, là thuốc để người an thần ạ."
"Ngày mai sao?" Thật là nhanh!
Phong Hệ Linh Miêu đã có được, chỉ cần hài tử vừa sinh ra, chính là lúc có thể cứu Lạc Băng sống lại.
Băng, ngày không có thiếp, hi vọng chàng có thể sống tốt hơn.
Chàng nhất định sẽ làm được!
"Nương nương cũng không cần quá khẩn trương, đến lúc đó Cửu Chỉ còn có thể kê ra một loại thuốc để nương nương uống vào, là có thể giảm bớt đau đớn cho nương nương." Thấy vẻ mặt mê mang của nàng, Cửu Chỉ cho là nàng sợ đau, trong lòng hồi hộp, cho nên dùng hết khả năng của mình để an ủi nàng.
Diệp Tuyết cũng lười giải thích, chỉ là gật đầu một cái coi như đáp lại.
Đôi tay xoa bụng vừa tròn vừa lớn của mình, ánh mắt rất phức tạp.
"Tuyết Nhi đừng sợ, ta cũng vậy sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, cho nên ngày mai nhất định phải dũng cảm đối mặt." Tích Phong nắm chặt tay của nàng, nhu tình nói.
"Thiếp biết."
Thật ra mặc dù sinh con khổ sở, nhưng cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Có thể sinh ra kết tinh tình yêu của mình và người mình thích, là nguyện vọng lớn nhất mỗi nữ nhân.
Nàng, cũng giống như vậy.
Mỗi ngày trôi qua đầy hoảng sợ, suốt đêm không nói chuyện.
Ngày thứ hai, Tiểu Nhất bưng nước đi qua hầu hạ Diệp Tuyết rời giường rửa mặt.
Vừa tới cửa phòng, đã nghe thấy tiếng rên rỉ đầy thống khổ của nàng và tiếng an ủi hốt hoảng của Tích Phong.
"Tuyết Nhi, đừng sợ, nàng kiên nhẫn một chút, để ta đi gọi người......"
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, chạy về phía cửa phòng.
Tiểu Nhất vội vàng tiến lên, đẩy cửa ra trước một bước: "Làm sao vậy, nương nương muốn sinh sao?"
Tích Phong cũng đã đến cửa, một tay nhận lấy cái chậu mà nàng đang bưng: "Đúng vậy, ngươi nhanh đi gọi Cửu Chỉ tới đây."
"Được, nô tỳ đi ngay."
Xoay người tiện tay đặt cái chậu trên bàn, lại vội vã đi qua cầm tay người trên giường, dùng áo giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán: "Tuyết Nhi, Cửu Chỉ sẽ nhanh tới thôi, nàng yên tâm đi......"
"Thiếp biết, thiếp biết......" Mặc dù khổ sở, nhưng trên mặt Diệp Tuyết lại mang theo nụ cười hạnh phúc. Bảo bảo sẽ ra đời, bảo bảo của mình và Phong......
Bởi vì hôm qua đã tính ngày sinh, cho nên sớm chuẩn bị tốt, Tiểu Nhất đi thông báo, Cửu Chỉ lập tức dẫn theo người và đồ vật tới ngay.
Hai nữ y đi vào, còn những người có liên quan bị đuổi ra bên ngoài.
Cửu Chỉ đứng ở bên ngoài trông coi, để phòng ngừa trường hợp xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tứ đại Thần Thú cũng đến ngay sau đó, chia mỗi người một hướng Đông Tây Nam Bắc để bảo vệ.
"Băng Phượng, hỏa Hoàng, hai người các ngươi cũng đi giúp một tay, coi chừng trên không trung." Bích Lạc phân phó.
Lúc này, sợ nhất là có người tới đánh lén, trên trời dưới đất, phải phòng thủ chặt chẽ, không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội để lợi dụng.
Hai ánh sáng hào quang bảy màu bay lên trời, biến bầu trời thành màu thất thải, tuyết nhẹ nhàng đong đưa rơi xuống, nhìn qua là có thể thấy được rất nhiều màu sắc khác nhau!
Nhưng ngàn tính vạn tính, cuối cùng có một lỗ hổng.
Mọi người đang bên ngoài yên lặng coi chừng, hai nữ y ở bên trong đã ngất xỉu ngã trên đất.
Mà giờ phút này, pháp lực trên người Diệp Tuyết tựa hồ bằng không, cho nên khi thấy Ngu Cơ ở bên giường, muốn hô cứu mạng cũng không kịp, bị nàng dùng một tay bịt miệng.
"Ha ha...... Ha ha ha...... Diệp Tuyết, kết quả ngày hôm nay, hẳn là ngươi đã sớm nghĩ tới." Ngu Cơ phát ra tiếng cười dữ tợn: "Nhưng đáng tiếc, tuy mấy ngày này ngươi đề phòng ta vô cùng cẩn thận, nhưng vào lúc cuối cùng lại lật thuyền. Ở bên ngoài bảo hộ kín hơn nữa cũng có tác dụng gì, chỉ cần trong phòng này có nước, ta có thể ra vào dễ như trở bàn tay!"
"Diệp Tuyết, ngươi vất vả trù tính chỉ vì chờ đợi một ngày này, nhưng mà bây giờ lại thất bại trong gang tấc."
"Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, đến bây giờ ngươi không có giết ta, cũng bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng. Chờ sau khi chuyện ngươi muốn làm đã xong, việc đầu tiên ngươi muốn làm chính là giết ta! Hiện tại ta lấy mạng của ngươi, cũng chỉ là vì tự vệ."
"Diệp Tuyết, chịu chết đi!"
Tay trái Ngu Cát che miệng của nàng, tay phải giơ lên cao, hiện ra một lưỡi dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẻo, đâm thẳng về phía bụng đang nhô lên của nàng......
Không......
Trong lòng Diệp Tuyết hô to.
Sau những cơn đau bụng sinh, có cái gì đó rời khỏi cơ thể, từ dưới thân ra ngoài......
Trong phòng ánh sáng rực rỡ, đồng thời ánh sáng cũng ngăn cản lưỡi dao đang đâm xuống của Ngu Cát, nổ tung cửa sổ trên tường.
Mọi người ở bên ngoài mới biết có chuyện không ổn, mọi người đang muốn đi vào, chỉ thấy một con hồ ly màu đen, trên trán lóe lên một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng, hình dáng còn lớn hơn cái phòng, đang đứng phía sau phòng, trên miệng ngậm một người.
Chỉ hơi vung đầu một chút, người trong miệng đã bị quăng xuống đất, trừ Ngu Cát còn có thể là ai!
"Linh hồ?" Trong kinh ngạc, Bích Lạc là người trấn định lại đầu tiên, mặc dù cảm giác không thể tin được, nhưng vẫn nói ra suy đoán trong lòng mình.
Hồ ly màu đen há mồm gầm thét một tiếng về phía nàng, như đang nói giỡn, sau đó thu nhỏ thân thể lại, đi vào trong phòng lần nữa, nằm ở bên cạnh Diệp Tuyết, hóa thành một đứa bé gào khóc đòi ăn.
Thánh Kỳ Lân bắt Ngu Cát lại, mọi người đi vào trong phòng.
Thấy sàn nhà bừa bãi và hai nữ y đang nằm trên đất, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.
"Cửu Chỉ, ngươi mau kiểm tra cho Tuyết Nhi một chút, nhanh lên một chút." Tích Phong ngồi bên giường, nhìn người đang bất tỉnh nhân sự (ngất xỉu), trong lòng oán hận chính mình làm sao có thể sơ suất như vậy. Người khác không biết bản lĩnh của Ngu Cát, làm sao mình cũng quên mất như vậy!
"Cửu Chỉ biết." Cửu Chỉ tiến lên, mở mí mắt của Diệp Tuyết ra nhìn một chút, sau đó lại cầm tay của nàng để bắt mạch, không bao lâu thì gật đầu, biểu hiện thật nhẹ nhõm: "Nương nương không có việc gì, chỉ là bị kinh sợ một chút, hơn nữa mất sức một chút, chỉ là ngất đi mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ khỏe lại."
"Có thật không?" Tích Phong vén tóc dài trên trán Diệp Tuyết sang hai bên, thâm tình nhìn: "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, vất vả cho nàng rồi." Tầm mắt rơi vào trên người hài tử mới sinh đang trần truồng, nụ cười lập tức sâu hơn, cẩn thận ôm nó từ trên giường vào trong ngực, ánh sáng trong mắt càng thêm nhu hòa: "Hài tử, đây là hài tử của ta!" Hàng ngàn suy nghĩ hiện lên, nhớ tới hài tử Hoa Niệm của mình bây giờ không biết đang ở đâu, không nhịn được dâng lên cảm giác hổ thẹn.
Hoa Cơ chết rồi, chỉ còn lại hài tử kia, nhưng kể từ sau khi hắn mất tích, mình vì vướng phải các loại nguyên nhân, cũng không thể tìm nó về, cũng không biết hiện tại nó đang ở chỗ nào, có khỏe không?
"Phụ thân không cần đau lòng, bây giờ đại ca rất tốt, đợi sau này nhất định sẽ có ngày gặp gỡ." Giọng nói non nớt phát ra từ trong miệng con nít, không chỉ kiến một mình Tích Phong bị dọa sợ.
"Hài nhi, là con đang nói chuyện sao?"
"Là hài nhi đang nói chuyện, phụ thân không cần kinh ngạc, hài nhi là linh hồ thừa hưởng vạn năm tu vi của phụ mẫu, cho nên vừa sinh ra đã có tu vi một vạn năm." Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, hơn nữa vì chứng minh độ tin cậy của việc mình biết nói chuyện, nó còn giơ cánh tay nho nhỏ mập mạp lên, thân thể trần truồng nhập tức được che lại bằng áo bông.
"Nhưng hài tử, làm sao con biết được suy nghĩ trong lòng phụ thân?"
"Phụ thân có điều không biết, bản lãnh lớn nhất của hài nhi là biết được suy nghĩ trong lòng mọi người và biết trước chuyện tương lai, cho nên mới có thể biết."
Mọi người xôn xao.
"Vậy......" Ánh mắt Tích Phong sáng lên, vừa muốn mở miệng, lại bị tiểu anh hài trong ngực chặn lại: "Phụ thân không cần đặt câu hỏi, về chuyện của mẫu thân và phụ thân cùng với Lạc Băng thúc thúc, sẽ sớm có thể biết được, bây giờ thì...... Thiên Cơ Bất Khả Lộ! Nhưng mà phụ thân cứ yên tâm, kết quả là vô cùng hạnh phúc."
Lời nói từ trong miệng của một đứa con nít mới sinh lại làm ra vẻ người lớn, nếu như vào ngày thường, mọi người nhất định là chẳng thèm để ý, nhưng hôm nay, trong lòng mọi người lại không có bất kỳ nghi ngờ nào, đều vô cùng tin tưởng.
Có lẽ là bởi vì...... Kết cục hạnh phúc, cũng là mong đợi trong lòng của tất cả mọi người!
......
Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, tất cả Ma giới đều khẩn trương và bận rộn.
Mà tại đây trong ba ngày ngắn ngủn này, tiểu anh hài đã lớn lên đến ba tuổi.
Tất cả hài tử đều có tính thích ầm ĩ, nó cũng không ngoại lệ. Đáng thương chính là năm Thần Thú thủ hạ của Diệp Tuyết, bị nó ngược đãi đủ mọi thể loại. Mỗi lần năm người đều bị nó chơi đùa đến kiệt sức, thế nhưng sức lực của nó vẫn là mười phần như cũ, không chịu bỏ qua.
"Chủ nhân, cứu mạng với."
"Đứng lại, thánh thánh thúc thúc, người không cần hẹp hòi như vậy nha, chúng ta lại tỷ thí thêm một trận, một trận nữa thôi."
"Tiểu Chủ Nhân, trời sinh người Pháp Lực Vô Biên, thuộc hạ thật sự không phải là đối thủ của người."
"Không muốn không muốn, thánh thánh thúc thúc, một lần cuối cùng thôi."
"Được rồi Hồ Nhi, không nên náo loạn nữa, mẫu thân có lời muốn nói với con." Diệp Tuyết đứng ở đàng xa ngoắc ngoắc tay về phía nó. Thứ nhất là thật sự có lời nói, thứ hai cũng coi là giải vây thay Thánh Kỳ Lân.
"Vâng" tiểu hồ ly ngược lại rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn chạy tới, ngửa lên khuôn mặt nhỏ bé phấn điêu ngọc mài cung kính nói: "Mẫu thân có lời gì căn dặn hài nhi ạ?"
"Theo mẫu thân đến một nơi."
"Vâng."
......
Đây là ngọn núi cao nhất của Ma giới, đứng ở chỗ này phóng tầm mắt có thể nhìn thấy —— ngàn dặm băng tuyết, vạn dặm tuyết bay, khí thế hào hùng.
Diệp Tuyết lẳng lặng ngắm nhìn cái Thế Giới Băng Tuyết này, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, ngược lại tiểu hồ ly lại nói chuyện trước: "Mẫu thân đang nhớ Lạc Băng thúc thúc sao?"
"Hồ Nhi, Lạc Băng thúc thúc của con chàng......"
"Hài nhi biết, Lạc Băng thúc thúc là vì cứu mẫu thân mà chết, cho nên mẫu thân hi vọng dùng tính mạng của mình để cứu thúc thúc ấy về, nhưng mẫu thân lại không muốn rời khỏi hài nhi, bởi vì nếu hài tử không có mẫu thân, sẽ là người đáng thương nhất trên đời này."
"Hồ Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con. Nhưng là mẫu thân hi vọng, nếu ngày sau không có mẫu thân con...con vẫn có thể trải qua những ngày tháng vui vẻ như vậy." Diệp Tuyết không thể tự kiềm chế, nước mắt không nhịn được chảy ra. Đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, ai có thể rời khỏi hài tử của mình mà đi khi nó còn nhỏ như vậy!
Tiểu hồ ly rất hiểu chuyện, dùng cánh tay nhỏ bé mập mạp nhẹ nhàng vỗ trên lưng của nàng: "Mẫu thân không cần đau lòng, rất nhiều chuyện đều là do trời định, mẫu thân hãy cứ làm việc mà mẫu thân muốn làm." Mỗi người đều có hạnh phúc vui vẻ, ai cũng vậy!
Diệp Tuyết vội vàng lau đi nước mắt, xì cười ra tiếng: "Tốt Hồ Nhi của ta!"
Ngay cả tiểu hài tử cũng có thể hiểu chuyện như thế, tại sao nàng vẫn đau lòng như vậy?
Xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, sau đó mới cầm lấy tay của nó: "Ngày mai chính là ngày làm phép, bây giờ chúng ta trở về, cùng mọi người ăn một bữa thật ngon."
"Vâng vâng, mẫu thân, hài nhi muốn Bích Lạc cô cô tự mình xuống bếp nấu món ăn, cô cô làm món ăn ăn ngon nhất."
"Vậy phải xem mặt mũi của tiểu tử con có đủ lớn hay không á!"
"Cái này còn không dễ sao, mẫu thân người xem." Tiểu hồ ly nói xong lập tức phồng má của mình lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phình ra: "Có to không ạ?"
"Ha ha ha......" Diệp Tuyết cười đến chảy cả nước mắt: "Vẫn là đợi lát nữa con tự mình đi hỏi cô cô đi." Món ăn Bích Lạc làm, thật ra đều là những món xào trong bữa cơm gia đình của thế kỷ 21, nhưng đến lúc dị thế này, lại thành một loại mỹ vị đặc biệt. Thật hy vọng có cơ hội dẫn hài tử xuyên qua thời không, đến 21 thế kỷ đi chơi một chút.
Hiện tại đường hầm Thời gian và Không gian đã mở ra, qua lại tương đối thuận tiện, chỉ tiếc...... Thời gian không cho phép!
"Mẫu thân, người đang nhớ cái gì vậy?" Trong mắt tiểu hồ ly lộ ra ánh sáng giảo hoạt. Thế kỷ 21 sao? Sẽ có cơ hội đi, nhất định sẽ có. Nhưng mà ở nơi đó thức ăn cũng ngon như Bích Lạc cô cô làm sao? Nếu sự thật là như vậy, người bên kia chẳng phải là vô cùng hạnh phúc sao?
Diệp Tuyết thu hồi suy nghĩ, trừng mắt nhìn nó: "Con cũng biết, sao phải hỏi."
"(*^__^*) hì hì......"
......
Sự thật chứng minh, mặt mũi của tiểu hồ ly quả thật khá lớn, Bích Lạc làm đầy một bàn đồ ăn, từng món, đều là những món mà người nơi này chưa từng thấy qua.
Một buổi tối, trừ tiểu hồ ly ăn ngấu ăn nghiến ở bên kia, ăn được cực kỳ vui vẻ, những người còn lại mặc dù mang nụ cười trên mặt, nhưng mà trong nội tâm lại là khổ sở.
Ngày mai, thật có thể giống như Tiểu Hồ nhi nói sao, tất cả đều tốt sao?
......
Sáng sớm ngày thứ hai, thời tiết âm u tản ra, tuyết trên bầu trời ngừng rơi.
12 Thần Thú trừ Tử Long, toàn bộ đã đứng ngay ngắn bên Thần Đàn.
"Tuyết Nhi, cũng đã đến giờ, có muốn mình quay lại Thần giới nhìn một chút không?" Bích Lạc đang nhìn về phía bầu trời, dáng vẻ nóng nảy. Nữ Oa này từ trước đến giờ nói lời giữ lời, chưa bao giờ nuốt lời, nhưng hôm nay chuyện này rất đặc biệt, nàng đồng ý sẽ mang đá Nữ Oa tới đây, chỉ sợ......
"Không cần, chờ một chút." Diệp Tuyết uyển nói lời cự tuyệt.
Nếu như Nữ Oa thật sự chơi xấu không đến, giờ phút này Thần giới nhất định là đã sớm phái binh canh giữ, Bích Lạc đi lần này chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
"Nhưng nương nương, nếu bọn họ không đến, những gì chúng ta chuẩn bị toàn bộ đều phí công, nếu không để cho Cửu Chỉ đi trước......" Cửu Chỉ tiến lên xin tấu. Lúc này, dù là trói, cũng phải trói Trăm Đao và Nữ Oa từ Thần giới tới đây.
"Cửu Chỉ bình tĩnh chớ nóng vội, ta biết nên làm như thế nào." Diệp Tuyết khoát tay, ý bảo hắn không cần nói nhiều.
Nếu như quả thật người của Thần giới nuốt lời, nàng nhất định sẽ tự mình xuất chinh, đập Thần giới thành bình địa!
......
Thời gian chầm chậm trôi qua, mắt thấy đã đến bắt đầu thời gian hành lễ, mọi người bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, chân trời mây Tường hiện ra, rốt cuộc Nữ Oa cũng hiện thân.
Phía sau của nàng, Trăm Đao đang đứng cung kính.
"Thật xin lỗi các vị, Bổn cung đến muộn."
"Không sao, vừa đúng lúc." Diệp Tuyết liếc nhìn đồng hồ cát bên cạnh, chỉ còn lại một chút xíu: "Bây giờ có thể bắt đầu sao?" Đối phương đến đây một mình, có thể thấy được cũng không có hai lòng, lần này coi như là có thể yên tâm.
"Dĩ nhiên." Nữ Oa gật đầu, chỉ chỉ Thần Đàn: "Mọi người xin trở về vị trí cũ."
Mười hai thiên can, lấy Ngân Hồ đẫm đầu, đứng trong từng vị trí.
Vị trí trung gian kia, để lại cho Diệp Tuyết, nhưng nàng cũng không có lập tức đi lên, mà là ung dung nhìn Nữ Oa: "Hình như còn thiếu một thứ."
"Yên tâm." Nữ Oa mỉm cười: "Chuyện bổn cung đã đồng ý, nhất định là nói được là làm được."
Nhắm mắt lại, vận khí, có cái gì từ trán bị đẩy ra, là một tảng đá trong suốt bóng loáng to như nắm tay.
Thì ra là, Đá Nữ Oa này lại để ở chỗ đó của Nữ Oa, khó trách người đời đều chưa từng nhìn thấy.
"Bắt đầu đi!"
Chỗ ai người đó đứng, Đá Nữ Oa đang trôi lơ lửng trên không trung.
12 Thần Thú hiện ra nguyên hình, nhanh chóng chạy vòng tròn trên Thần Đàn, cuối cùng bắn ra 12 Đạo ánh sáng, tập trung quanh người Diệp Tuyết.
Ánh sáng mãnh liệt như vậy, giống như là muốn hòa tan nàng ra.
Bích Lạc vô ý thức nắm chặt tay Cửu Chỉ ở bên cạnh, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
"Yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt, sẽ không có chuyện gì." Cửu Chỉ nhỏ giọng an ủi, giọng nói như ma chú.
Đầu độc nàng, cũng là đầu độc chính mình.
"A......" Một tiếng hét xông lên trời, phá vỡ phía chân trời.
"Tuyết Nhi......" Bích Lạc nghe được tiếng hét, không nhịn được nữa muốn xông lên.
Mà không thể tưởng tượng được Nữ Oa lại đứng trước mặt nàng: "Bích Lạc, giờ phút này trận đã khởi động, ngươi không thể đi lên đột ngột như vậy, chỉ làm tổn thương người ở bên trong mà thôi."
"Nhưng Tuyết Nhi thật sự khổ sở!" Tiếng hét thê thảm như vậy, mình cũng không thể nào tưởng tượng được bây giờ cậu ấy đang đau khổ đến mức nào.
"Đó là bởi vì Băng Hồn đã và nàng hợp chung lại làm một, nếu muốn bức ra bên ngoài cơ thể, sao có thể dễ dàng."
"Tuyết Nhi!" Bích Lạc đau lòng hô, ngược lại không có làm hành động gì: "Mình sẽ không để cậu gặp chuyện gì, tuyệt đối sẽ không."
Tuyết Nhi là vì người yêu mới có thể chịu loại đau đớn này, trong lòng của nàng là cam tâm tình nguyện, là hạnh phúc. Mình vẫn nên để lại chút hơi sức, chờ sau khi trận hoàn thành, bảo vệ cậu ấy cho tốt.
Nhưng mà lời nói tiếp theo của Nữ Oa, cũng trực tiếp đẩy nàng vào hầm băng: "Bích Lạc, Diệp Tuyết đã mất đi hồ đan một lần, lần này, cho dù như thế nào cũng không có cách nào cứu được nàng nữa."
"Không thể nào, người lừa ta!"
"Bích Lạc, ngươi thân là người Thần giới, nên biết chuyện Bổn cung nói ra, từ trước đến giờ không có sai."
"Không...... Nhưng...... Có thể!" Trong miệng Bích Lạc nói như vậy, thân thể lại xụi lơ. Lời nói của Nữ Oa, quả thật cho tới bây giờ cũng chưa từng sai, nếu quả thật là như thế, vậy Tuyết Nhi......
Không cần, nàng không nên có kết cục như vậy, tin tưởng cho dù là Tích Phong hay là Lạc Băng, cũng đều không hy vọng kết cục như vậy.
......
Rốt cuộc Diệp Tuyết cũng đã tách được Băng Hồn trong suốt ra, từ trong cơ thể nàng từ từ đẩy ra.
Đồng thời, thân thể nàng giống bị rút đi linh hồn, tê liệt ngã xuống Thần Đàn......
Tích Phong thấy vậy, áp chế hốt hoảng trong lòng, lập tức vận khí, bức ra nội đan của mình, tiếp nhận trận thế còn chưa dừng lại, đẩy nội đan vào trong cơ thể nàng......
Nhìn thấy một màn vừa mới xảy ra, Nữ Oa đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm Thần Đàn: "Nhìn đi...... Lần này Bổn cung sai lầm rồi......"
Bích Lạc thấy thế, bắt được cánh tay của nàng hỏi cho ra nhẽ: "Rốt cuộc là làm sao? Tuyết Nhi được cứu rồi?"
"Không ngờ, Ngân Hồ này đối với bạch hồ, lại có thể si tình như vậy." Nữ Oa không có trực tiếp trả lời, mà là phát ra một tiếng cảm thán. Vốn là loại thời điểm này, cho dù có bổ sung nội đan cho Diệp Tuyết, nàng cũng không thể sống được nữa. Nhưng mà tình yêu của Tích Phong làm cảm động trời đất, ngay cả ông trời cũng rủ lòng thương xót rồi.
Giống như một hồn một phách của Lạc Băng ngày đó, yêu quá sâu, cho nên không đành lòng rời đi.
Mà bây giờ, cũng bởi vì yêu quá sâu, cũng không phải hồ đan cứu mạng của nàng, mà tình yêu của hắn!
Nhìn hồ đan của bản thân từ từ tiến vào trong cơ thể Tuyết Nhi, trên mặt Tích Phong hiện ra một nụ cười: "Tuyết Nhi, chúc nàng và Lạc Băng...... Thiên trường địa cửu, ân ái đến già."
Tất cả lỗi lầm đều từ mình mà ra, đã như vậy, hãy để tất cả tội nghiệt một mình mình chịu đựng thôi.
Mình chết rồi, cũng coi là giảm bớt gánh nặng cho Tuyết Nhi, giúp nàng không cần giống như đời trước vì không cách nào lựa chọn mà đau khổ trong lòng.
"Tuyết Nhi, ta yêu nàng!"
"Tích Phong...... Không cần Tích Phong......" Trong hôn mê Diệp Tuyết nghe được giọng nói từ biệt của chàng, vươn tay muốn bắt lấy chàng, nhưng mà như thế nào cũng không bắt được.
Thật ra thì buổi sáng, tác dụng của độc tình đã biến mất. Nhưng tình yêu của hai người, cũng là không có giảm bớt chút nào.
Sáng nay, rốt cuộc nàng cũng nhận rõ được tình cảm của mình.
Mình hận Tích Phong, nhưng cũng bởi vì yêu quá sâu, cho nên mới phải hận.
Hôm đó mình đã nói: nếu như còn có cơ hội, tuyệt sẽ không yêu chàng nữa.
Nhưng vừa rồi giây phút nhìn chàng chết đi, rốt cuộc mới biết được mình không sao buông bỏ được, giống như ban đầu không bỏ được Lạc Băng!
Biết trong tình yêu cần nhất là chung thủy một lòng, nhưng mình không làm được. Nàng hận mình yêu nhiều, nhưng...... Mình yêu cả hai, không muốn thương tổn hai người!
Cho nên, mình chết, là biện pháp giải quyết tốt nhất!!!
"Phong......"
"Tuyết Nhi, trân trọng!" Giọng nói của Tích Phong bắt đầu lâng lâng, thân thể bắt đầu tiêu tan từng chút.
Không cần......
Diệp Tuyết muốn hô to, nhưng mà giọng nói cũng không phát ra được chút nào, giọng nói giống như bị khóa lại!
Giọng nói đã lâu không nghe thấy kia, cũng đột nhiên xuất hiện: "Tuyết Nhi......"
Băng? Là chàng sao?
Diệp Tuyết như cũ không phát ra được tiếng nào, gấp đến độ nàng nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Nhưng Lạc Băng giống như có thể nghe được giọng nói trong lòng nàng: "Tuyết Nhi, đừng khóc, là ta."
Băng, chàng trở về rồi sao?
"Tuyết Nhi, Tích Phong là thật tâm yêu nàng."
Thiếp biết, thiếp biết.
Diệp Tuyết đương nhiên biết, hơn nữa nàng cũng biết, không chỉ Tích Phong, Lạc Băng hắn cũng là thật lòng đối với mình.
"Cho nên, nàng nên ở cùng với hắn."
Băng, thiếp không cho phép chàng làm chuyện ngốc nghếch.
Dự cảm xấu, mãnh liệt như vậy, kiến cho cả người nàng nhịn không được run rẩy.
Loại thời điểm này, nàng thật hận mình, thật thật sự rất hận, hận mình tại sao lại có cái Giác quan Thứ Sáu chính xác kia!!
"Tuyết Nhi, không nên như vậy, ta không muốn nàng phải tương tâm." Nếu Tích Phong chết, trong lòng nàng nhất định là không dễ chịu. Những ngày về sau, nàng sao có thể chịu đựng được?
Nhưng nếu chàng xảy ra chuyện gì, thiếp cũng sẽ đau lòng như vậy.
"Tuyết Nhi, ta sẽ không có việc gì."
Chàng gạt người.
"Thật, Tuyết Nhi, nàng phải tin tưởng ta, chỉ cần nàng chờ ta...cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta gặp lại."
Có thật không?
Diệp Tuyết lắc đầu: chàng gạt thiếp, nhất định là gạt thiếp.
"Tuyết Nhi, đã khi nào ta gạt nàng." Lạc Băng cưng chìu nói, giống như dùng tài nghệ nhạc công cao siêu khiêu khích tiếng lòng của nàng, để cho nàng không tin không được: "Tuyết Nhi, coi như nàng đồng ý... ta cũng không bỏ được nàng. Ta sẽ chờ nàng ở một một nơi khác!"
"Nơi nào?"
P/s: vì Diệp Tuyết cũng đã nói yêu Lạc Băng nên ta đổi xưng hô cả hai cho thân mật. thêm nữa là mấy chương cuối sao mà dài vậy. Và cuối cùng, đây là bộ đầu tiên của ta mà sao lại ntn? Tại sao? Tại sao?? Tại sao???