"Ha ha...... Quả thật chính là tự tìm đường chết." Cửu Vĩ Yêu Hồ cười đến càng thêm cuồng vọng, lấy ra móng vuốt sắc bén, một vuốt quạt tới......
Chính là một tiểu thần, cũng dám tới khiêu chiến cùng nàng, thật là không biết sống chết.
Hồ trảo trở nên to lớn trên không trung, vẫn lớn hơn 100 lần, trực tiếp áp xuống người Lôi công.
"Cẩn thận......" Điện Mẫu lên tiếng kinh hô.
Con hồ yêu này quả nhiên lòng dạ độc ác, đẳng cấp thần như bọn họ, một trảo này, 100% có thể muốn mạng của bọn họ, thậm chí thần hồn cũng có thể bị đánh diệt.
Lôi Công muốn mau tránh ra, lại phát hiện mình không thể động đậy. Móng vuốt chụp tới mang theo áp lực, khiến hắn nửa bước khó đi.
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Thiên Phương Kích mới vừa an tĩnh lại lần nữa phát ra cường quang, sau đó bắn thẳng về hướng hồ ly......
"A......" Cửu Vĩ Yêu Hồ thế nào cũng không nghĩ đến, một thanh Phương Thiên Kích không người khống chế lại đột nhiên đâm về phía mình, trong lúc bối rối chỉ có thể bỏ lại Lôi công, tránh né sang bên cạnh. Nhưng vẫn bị thần khí sát khí thương tổn, khạc ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Phương Thiên Kích hình như không chịu vì vậy mà bỏ qua, lộ ra sát khí lớn hơn, đâm thẳng về phía trái tim nàng......
"Mã tiểu thư, mau ngăn cản, chúng ta muốn sống." Điện Mẫu hốt hoảng hô. Loại yêu tu hành vượt qua trên vạn năm này, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể giết. Bởi vì trong yêu thể của loại yêu này tồn tại một lực lượng không cách nào lường được, một kích đâm xuống, chắc chắn đưa tới một cuộc bạo phát năng lượng không nhỏ, uy lực không thua gì bom nguyên tử đương thời.
"Trở lại." Mã Toa Toa không biết mình làm như thế nào khiến thần khí nghe lời, bởi vì chính mình chưa từng thử qua, chỉ có thể dựa vào cảm giác hô to một tiếng.
Khiến cho người ta không ngờ chính là, Thiên Phương Kích mới vừa vẫn còn sát khí đằng đằng lập tức thu lại ánh sáng quanh thân, trên không trung lung lay hai vòng, sau đó ngoan ngoãn rơi vào trên tay của cô.
"Đây là......" Cửu Dao ngã xuống đất, ý vị lắc đầu: "Không thể nào...... Tuyệt không có khả năng này...... Nàng, nàng thế nào còn sống...... Không thể nào...... Không thể...... A......" Tiếng la hét sắc bén đâm thủng bầu trời, đâm vào tai Lôi Công Điện Mẫu cùng Mã Toa Toa, khiến họ không thể không đưa tay che tai của mình.
Chờ âm thanh biến mất, Cửu Vĩ Yêu Hồ đã sớm chẳng biết đi đâu.
"Đáng chết, lại để cho nàng chạy."
"Không sao." Mã Toa Toa nhìn Phương Thiên Kích trong tay, không giống như đang nhìn một thanh thần khí, mà là đang nhìn một người bạn thân thất lạc nhiều năm, ánh mắt dịu dàng như nước: "Mặc dù tao không hề biết những chuyện đã từng xảy ra, nhưng sự dũng mãnh mới vừa rồi của mày đã khiến tao khẳng định, đó là một đoạn quá khứ vô cùng huy hoàng. Cám ơn mày!"
"Hí!" Phương Thiên Kích phát ra một tiếng kêu to vang dội, kim quang dịu dàng chiếu khắp trên người cô. Như mộng như ảo, giống như khi chiến thần Bích Lạc năm đó đánh bại yêu ma khải hoàn, chói mắt, chói mắt!
Vào giờ phút này, cô không hoài nghi thân phận của Nữ Oa nữa, cũng không hoài nghi lời Nữ Oa nói nữa.
"Chúng ta nhất định có thể bắt được Cửu Vĩ Yêu Hồ, có đúng hay không?"
"Hí ~!" Phương Thiên Kích lấy âm thanh vui sướng đáp lại......
Mà ở một thời không khác, Yêu Vương Tích Phong chợt từ trên giường bích ngọc ngồi dậy, cởi trần chạy đến cửa, hướng bầu trời đêm trống trơn hô to: "Dao Nhi......"
Dao Nhi......
Dao Nhi...... Dao Nhi......
Bốn phía truyền về từng tiếng vọng, rất đau đớn, rất đau!
Mới vừa đang ngủ nghe được một tiếng la hét sắc bén, nhưng hắn biết, đó không phải là mộng, mà là cảm ứng giữa mình cùng Vương Hậu. Cách thời không, lại còn có thể cảm ứng được, chỉ có thể nói rõ Vương Hậu gặp phải chuyện khiến cho nàng vô cùng lo sợ hoặc là chuyện ngoài ý muốn......