Vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Hoa Cơ đã đến cửa.
Một khắc kia, tròng mắt của Diệp Tuyết thiếu chút nữa bị mù.
Nghe Triêu Lộ nói qua, Hoa Cơ này là hoa yêu, vóc người giống như bông hoa, kiều diễm ướt át, xinh đẹp. Vì vậy nàng đã ở trong đầu tưởng tượng diện mạo đại khái của Hoa Cơ. Hôm nay gặp mặt, mới biết...... Trí tưởng tượng của mình thiếu thốn cỡ nào. Hoa Cơ do mình tưởng tượng so sánh với Hoa Cơ thực tế, dung mạo không bằng một phần vạn.
"Đại Vương nạp phi, tỷ tỷ nên sớm đến thăm, nhưng bị chuyện trì hoãn, xin Tuyết Nhi muội muội tha lỗi mới đúng." Hoa Cơ nhàn nhạt cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành.
Diệp Tuyết trong lúc bất chợt hiểu được, cái gì gọi là cười một tiếng khuynh thành, cười một tiếng nữa khuynh quốc.
Trong đầu trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhìn.
Thật may là Triêu Lộ bên cạnh lôi kéo vạt áo của nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương......"
"A a, Hoa Cơ nương nương nói quá lời. Nương nương tự mình đến xem Tuyết Nhi, là phúc khí Tuyết Nhi ba kiếp tu được, nương nương xin mời ngồi." Diệp Tuyết cuống quít đứng dậy nghênh giá.
Hoa Cơ thật cũng không từ chối, tùy ý ngồi xuống ghế dựa bên cạnh: "Nếu ta xưng hô với ngươi một tiếng muội muội, ngươi kêu ta nương nương chẳng phải là xem thường ta sao?"
"Hoa Cơ tỷ tỷ." Diệp Tuyết lập tức đổi lời.
"Ai, lúc này mới tốt." Hoa Cơ cười yếu ớt tiếp tục nói: "Nghe nói Tuyết Nhi muội muội bệnh nặng mới khỏi, tỷ tỷ ta không có đồ gì tốt, nhân sâm linh chi các loại cũng không phải thiếu, hôm nay đặc biệt đem hai củ nhân sâm ba ngàn năm tới cho muội muội dưỡng sinh." Dứt lời, hai thị nữ đi theo sau lưng nàng bưng hộp gấm trong tay mở ra, hai củ nhân sâm đã thành hình người hiện ra.
"Hoa Cơ tỷ tỷ, quà tặng quý như thế, ta sao dám nhận."
"Muội muội không cần từ chối, ta và ngươi mới quen đã thân, tỷ tỷ ta rất vui mừng, muội muội nếu như không nhận, là xem thường tỷ tỷ sao?"
"Không...... Không phải như thế......"
"Vậy thì nhận đi." Giọng nói của Hoa Cơ mặc dù mềm mềm, yếu đuối, nhưng lại không cho bất luận kẻ nào cự tuyệt.
"Người muội muội này cung kính không bằng tòng mệnh."
"Ừ." Hoa Cơ hài lòng gật đầu, đứng dậy nhìn một vòng bốn phía chung quanh, đứng lại bên cạnh án kỷ: "Gian phòng này của muội muội thiếu sinh khí, đợi lát nữa tỷ tỷ cho người đưa mấy chậu hoa tới đây, trang điểm đến."
"Tạ tỷ tỷ."
Hai người rảnh rỗi hàn huyên một hồi, Hoa Cơ liền cáo từ rời đi. Chậu hoa rất nhanh liền đưa tới, không biết tên gọi là gì, chỉ là Diệp Tuyết cảm thấy thật sự rất đẹp mắt, đóa hoa hồng hồng, lá cây xanh xanh. Trong phòng ngăn lại, đúng là sinh khí ánh mặt trời rất ít.
"Nương nương, Hoa Cơ nương nương cho tới bây giờ đều không thích giao thiệp với người khác, nàng bất chợt thân thiết với người như vậy, có thể hay không có mục đích khác?" Diệp Tuyết dùng bữa sáng xong, Thần Tịch rốt cuộc không nhịn được nói ra nghi ngờ của mình.
"Không biết." Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Diệp Tuyết chính là cảm thấy, nàng...... Không giống người xấu.
......
Bách Hoa Các.
Trong vườn hoa, Hoa Cơ ngồi trên xích đu, cây leo quấn quanh trên dây xích đu, nghe lời phe phẩy, khiến cho sợi tóc màu xanh lục của nàng nhẹ nhàng bay trong không trung.
Đối diện với nàng, là Ưng Vương Lôi Ngao, tay cầm nụ hoa làm thành ly rượu, từ từ thưởng thức.
"Ngao ca ca, Diệp Tuyết đó chẳng qua là một con hồ ly bình thường, ngươi vì sao để ý đến nàng như thế?"
"Chuyện bảo ngươi làm xong chưa?" Lôi Ngao không trả lời mà hỏi lại.
"Ừ, yên tâm, đã làm xong." Chậu hoa kia, thực ra là ánh mắt của nàng. Chỉ cần bên kia xảy ra chuyện gì, nàng trước tiên có thể biết, hơn nữa có thể trong nháy mắt chạy tới.
"Vậy thì tốt." Lôi Ngao hài lòng đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, đứng dậy liền đi: "Cám ơn muội muội."
Nhìn hắn rời đi, Hoa Cơ không ngăn trở, chỉ là trên mặt dâng lên một nụ cười ý vị sâu xa: người nghĩa huynh này, tuy là Vương của Bách Điểu quốc, lại đến bây giờ còn chưa nạp phi. Cũng sắp 8000 tuổi rồi, khiến cho rất nhiều người hoài nghi hắn có phải là không thích nữ nhân. Bất qua hôm nay xem ra...... Giống như chưa chắc đã phải......