"Chúng ta đến Ma giới rồi."
Diệp Tuyết nằm ở trong ngực Lạc Băng, chỉ nghe lời nói hắn vang lên dịu dàng, bầu trời vốn mờ mịt bỗng trở nên sáng rỡ, từng đóa hoa tuyết bay không ngớt, lưu loát, nhìn không thấy bờ: "Tại sao lại đột nhiên có tuyết rơi?" Nàng vươn tay, hứng hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay. Bông tuyết rất nhanh liền bị nhiệt độ lòng bàn tay nàng hòa tan, hóa thành những giọt nước nhỏ.
"Không phải, nàng quay đầu lại nhìn đi." Lạc Băng cho Dực Hổ dừng lại trên không trung, sau đó chỉ chỉ phía sau lung nàng.
Diệp Tuyết tò mò nghiêng đầu nhìn ra phía sau, vừa nhìn...... Không nhịn được bưng kín miệng mình: "Đây là......" Không phải đột nhiên thời tiết thay đổi, mà là trời đất như bị một khối pha lê vô cùng lớn ngăn thành hai bên, một bên pha lê có ánh nắng tươi sáng, còn bên kia lại là tuyết bay đầy trời.
"Nơi này chính là ranh giới giữa Ma giới và Yêu Giới." Lạc Băng chăm chú nhìn nàng: "Tuyết Nhi, làm phi của ta, nàng có bằng lòng không?"
"Ta......" Bị hắn thình lình hỏi như vậy, vẻ tò mò vừa rồi của Diệp Tuyết lập tức biến mất không còn nữa, mặt hốt hoảng phải không biết phải làm sao. Nàng quả thật có ấn tượng tốt với hắn, nhưng cũng không đại biểu nhất định phải làm phi tử của hắn chứ? di,e.nd;an.l/eq;uy,don
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì nàng xuyên không đến, cho nên bất kể là Yêu Vương hay là Ma Quân, cũng đều thích phong nàng làm phi như vậy?
Thấy nàng khó xử, Lạc Băng vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, là ta quá nóng lòng, hù dọa Tuyết Nhi rồi. Nàng có thể từ từ suy nghĩ, suy nghĩ chắc chắn rồi thì trả lời ta." Cho dù không đồng ý, hắn cũng tuyệt đối không oán nàng! Tất cả, lấy mong muốn của nàng làm điều kiện tiên quyết.
"......" Diệp Tuyết không trả lời, mà chỉ càng cúi thấp đầu.
......
Đến đây, Diệp Tuyết mới biết, ngoại trừ nơi này có tuyết bay đầy trời thì Ma giới vàYêu Giới thật ra cũng không khác biệt lắm.
Ngẫm lại cũng đúng, trong cuộc sống, mọi người vẫn luôn coi Yêu và Ma cùng một dạng, gọi chung là yêu ma!
Ngồi ở bên lò lửa, im lặng ôm đầu gối của mình, Diệp Tuyết thất thần nhìn bên ngoài cửa sổ. Ngoại trừ màu trắng, vẫn là màu trắng......
Sau khi Ma Quân dẫn nàng tới đây liền đi ra ngoài, hiện tại đã qua mấy canh giờ, nàng vẫn chưa từng thấy qua một sinh vật sống. Con người sợ nhất chính là cô độc, lúc này, nàng không kiềm chế được mà nhớ đến Yêu Giới. Mình cứ đi như vậy, Yêu Vương có vì thế mà làm khó hai nha đầu Thần Lộ kia không? Hoa Cơ tỷ tỷ đến khi nào thì mới có thể đoàn tụ với con của mình đây? Rốt cuộc Ưng Vương hắn như thế nào rồi? Thất Thải Phượng Hoàng kia có làm hắn bị thương được hay không? Còn có Yêu Vương......
Hắn hẳn là hận chết nàng rồi! Bởi vì nàng, cho nên mới chọc đến Ma Quân, hại hắn bị đóng băng trên đường.
Nếu như gặp lại, hắn nhất định sẽ giết nàng chứ?
Nghĩ tới đây, Diệp Tuyết không nhịn được mà cười nhạo bản thân. Gặp lại sao? Nàng đây là đang mong đợi điều gì chứ?
Nàng lầm bầm: xem ra mình đúng là có có xu hướng thích bị ngược, thật đáng coi thường!
Bông tuyết vẫn tung bay, Diệp Tuyết vẫn ôm đầu gối như vậy, lưng tựa vào ghế ngồi, bất tri bất giác đã ngủ say......
......
Yêu Giới, Bách Hoa Các.
Trong phòng, bọn thị nữ bưng nước ra ra vào vào. Bên giường lớn, y sư đang cẩn thận băng bó vết thương cho người trên giường.
Ưng Vương nhắm chặt hai mắt, mặt mũi vốn anh tuấn rạng ngời, giờ phút này trở nên tiều tụy không chịu nổi, trắng bệch như giấy. Toàn thân đều là vết thương, nhìn thấy mà ghê.
Bên gối hắn đặt một chiếc đèn hoa sen, ngọn lửa bên trong vô cùng yếu ớt, giống như hơi thở nơi chóp mũi hắn, khiến người ta lo sợ ngay sau đó nó sẽ tắt!
Hoa Cơ được tiểu hoa yêu dìu đứng ở bên cửa sổ, nước mắt rơi như mưa.
Cõi đời này, đối xử tốt nhất với nàng chính là người ca ca này, mặc dù là kết bái, nhưng còn thân hơn so với huynh muội ruột. Cho nên khi hắn nói muốn nàng chăm sóc Diệp Tuyết thật tốt, nàng mới không chút do dự mà đồng ý.
Biết rõ đó là nữ nhân của Yêu Vương, nhưng chỉ cần ca ca có thể hạnh phúc, nàng không tiếc bất cứ giá nào giúp hắn thực hiện. Thậm chí nàng từng nghĩ, nếu Tuyết Nhi cũng thích ca ca, bằng lòng bỏ trốn cùng ca ca, nàng có thể bày ra một màn kịch, để Tuyết Nhi giả chết, sau đó lén dẫn nàng xuất cung, từ đó có thể ân ái với ca ca cả đời.
Chỉ là nàng thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
Cũng bởi vì Diệp Tuyết, là vì cứu nàng ấy, ca ca mới bị Thất Thải Phượng Hoàng làm cho bị thương thành như vậy!
"Đại Vương giá lâm ~"
Thị vệ bên ngoài lớn tiếng thông báo, sau đó, Tích Phong lập tức xuất hiện ở trong phòng.
"Nô tì tham kiến Đại Vương."
"Lôi Ngao hắn sao rồi?" Trong lòng Tích Phong không được vui, cho nên lễ nghi gì đó, ngay cả nói hắn cũng không muốn, trực tiếp đưa tay đỡ Hoa Cơ, mắt nhìn y sư ở bên cạnh. di,e.n d;an.l/eq;uy,d0n
"Đại Vương đã về, vết thương của Ưng Vương quá nặng, mất quá nhiều máu, chỗ vết thương lại bởi vì bị Thất Thải Phượng Hoàng mổ, rất khó khép lại, cho nên......"
"Đừng ấp a ấp úng với ta."
"Tình hình bây giờ, nếu muốn cứu Ưng Vương, chỉ có một cách."
"Cách gì?" Yêu Vương còn chưa nói gì, Hoa Cơ đã không chờ thêm được mà lên tiếng hỏi.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Vết thương do Thất Thải Phượng Hoàng gây nên, chỉ cần thoa máu của tứ đại Thần Thú lên, là có thể nhanh chóng khỏi hẳn."
"Tứ đại Thần Thú?" Tích Phong nhíu mày kiếm lại: "Ngươi nói chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước?"
"Đúng thế." Y sư vội vàng gật đầu: "Chỉ tiếc là tứ đại Thần Thú này giỏi biến ảo, cũng không có ai biết bây giờ bọn họ đang ở nơi nào!"
"Đại Vương, cầu xin người hãy cứu cứu ca ca thiếp." Hoa Cơ vừa nghe vậy, lập tức quỳ trên mặt đất. Một lần vô tình, để cho nàng biết được tọa kỵ Hỏa Phượng của Yêu Vương chính là Chu Tước, một trong tứ đại Thần Thú trong truyền thuyết!
Tích Phong dĩ nhiên biết ý của nàng, mày kiếm càng nhíu chặt: "Cần máu của một Thần Thú là có thể, hay là cần phải hỗn hợp máu của tứ đại Thần Thú mới có thể có tác dụng?"
"Hồi Đại Vương, cần hỗn hợp của Tứ Thần Thú mới có thể đạt tới hiệu quả trị liệu tốt nhất. Nếu chỉ là máu của một con trong đó, chỉ có thể kéo dài tánh mạng cho Ưng Vương mà thôi."
"Đại Vương......" Cho dù thế nào, có thể kéo dài tánh mạng cho ca ca, cũng đã tốt rồi.
Kiếm đủ Tứ Thần Thú, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ cần Yêu Vương có thể đồng ý dùng máu của Hỏa Phượng tới cứu ca ca, mà có thể có nhiều thời gian đi tìm hơn, thì tỷ lệ cứu sống ca ca cũng sẽ cao hơn.
"Không cần nhiều lời, Bổn vương chỉ có đúng mực." Tích Phong nói xong, liền xoay người biến mất trong tầm mắt của mọi người.
......
Uống vào một chén máu, ngọn lửa đèn hoa sen bên gối của Ưng Vương lập tức sáng rỡ, hô hấp của hắn cũng trở nên vững vàng.
"Tạ Đại Vương!" Hoa Cơ quỳ xuống đất dập đầu tạ lễ.
Lần này Tích Phong không tiến lên dìu nàng, mà là không nói gì liền đi ra ngoài. Ngoài cửa, Hỏa Phượng lượn vòng trên không trung, u oán nhìn Tích Phong như đang bất mãn tố cáo hắn!
Hắn tung người bay lên, đáp lên lưng của Hỏa Phượng, nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ ở cổ nó, im lặng an ủi, im lặng trao đổi, bầu không khí có chút lắng xuống......
Trong mắt hiện lên một bóng người mờ nhạt, mặc y phục Vương Hậu, từng bước một đi về phía hắn, đến khi hình ảnh rõ ràng, người nọ...... Lại là Diệp Tuyết......
Tại sao lại là nàng? Tại sao...... Người hắn nghĩ đến lúc này lại có thể nàng?
"Tiểu Hồng, dùng cảm ứng của ngươi, giúp ta tìm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ." Tích Phong cố ý nói rõ suy nghĩ của mình, không để cho hình ảnh vừa rồi ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Người hắn thích, chỉ có thể là Dao nhi, còn những người khác, tất cả đều không có tư cách này, không có!!!
Hỏa Phượng kêu to một tiếng, cõng hắn bay vào trong mây. Giữa Tứ Thần Thú có sự cảm ứng kỳ diệu nào đó, chỉ cần hai bên dùng tâm, là có thể biết vị trí của nhau.
Bay thẳng về phía Bắc, mãi đến khi tuyết bay đầy trời xuất hiện trước mặt, Tích Phong mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Đây chính là Ma giới, cho dù là vì tìm ba con Thần Thú còn lại, bản thân hắn đường hoàng đi vào như vậy, vẫn không được tốt cho lắm? Hơn nữa bây giờ còn là thời kỳ rối ren, mặc dù hắn không sợ người Ma giới, nhưng nếu lỡ như bởi vì như vậy mà kéo dài thời gian, có thể Lôi Ngao đã chết ở trên giường rồi. di,e.nd;an. l/eq;uy,don
"Tiểu Hồng, chúng ta đi tìm hai con khác trước đi, nơi này để sau cùng rồi tìm." Nói như vậy, đến lúc đó cho dù khó đối phó, buộc phải kéo dài thời gian, hắn không có cách nào chạy về Yêu Giới, cũng sẽ lập tức có máu của hai con Thần Thú khác kia cung cấp cho Lôi Ngao, kéo dài tánh mạng cho hắn.
Chỉ là Hỏa Phượng cũng không coi trọng đề nghị của hắn, trực tiếp lao đầu vào Ma giới, bay trong bầu trời tuyết. Tuy giữa các Thần Thú có cảm ứng, nhưng có thể cảm ứng được thường là nhờ gần đây từng tiếp xúc với con kia. Một khi tìm được, tìm con thứ ba sẽ trở nên tương đối dễ dàng. Mà con thứ tư cũng sẽ không cần tìm, trực tiếp cho gọi một tiếng nó sẽ xuất hiện.
Cho nên con này là khó tìm nhất, cũng quan trọng nhất.
Nói cách khác, bọn họ phải bắt tay từ Ma giới trước, không có lựa chọn nào khác?