Diệp Tuyết cho rằng lần này mình chết chắc, trong phòng đột nhiên nổi lên gió lớn, trực tiếp quét đến ngọn lửa trên người Hỏa Diễm, không thể không thả người trong tay xuống.
"Lôi Ngao?" Có thể làm cho gió lớn như thế, trừ Ưng Vương, còn có thể là ai?
"Là ta." Ưng Vương cầm chiếc quạt lông tơ, xuất hiện trước mắt. Nhìn về phía nữ nhân miệng mở to thở hổn hển nằm trên giường, sau đó mới hài hước nhìn về phía hắn: "Đường đường là Miêu Vương Linh Miêu quốc, cư nhiên khuya khoắt chạy tới giết Tuyết phi nương nương, phải bị tội gì?"
"A!" Hỏa Diễm cười lạnh, thu hồi ngọn lửa quanh người, con ngươi chuyển một cái nói: "Ngươi có chứng cứ gì nói ta muốn giết Tuyết phi nương nương?"
"Tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn không đủ?" Cây quạt của Ưng Vương vừa thu lại, cảnh giác nhìn người trước mắt. Truyền thuyết Miêu vương Linh Miêu quốc giảo hoạt vô cùng, hôm nay...... Chẳng lẽ muốn nguỵ biện như thế để thoát thân?
"Ha ha...... Nếu ta nói rằng, là ngươi cùng Tuyết phi lén lút tằng tịu với nhau, xui xẻo bị ta bắt gặp, mới cố ý vu oan cho ta, ngươi nói xem...... Đại Vương sẽ tin tưởng người nào?"
"Ngươi...... Quả nhiên đủ vô sỉ."
"Lôi Ngao, thông minh một chút đi đừng xen vào việc của người khác, nếu không đối với ngươi mà nói không phải là việc tốt." Hỏa Diễm chê cười. Bởi vì thực lực của Linh Miêu quốc, Yêu Vương thấy mình cũng phải lấy lễ tiếp đãi. Đừng nói đến việc xảy ra hôm nay, cho dù mình trước mặt Yêu Vương giết phi tử của hắn, hắn cũng làm như không thấy thì như thế nào!
"Có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng đả thương nàng."
"Tốt, vậy ngươi có bản lĩnh thì một khắc không rời khỏi nàng, bằng không, nàng sớm muộn cũng sẽ chết ở trong tay của ta." Hỏa Diễm nói xong, một cái xoay người, hóa thành một đốm lửa bay ra ngoài cửa sổ.
Đơn đả độc đấu, hắn biết mình không phải là đối thủ của Ưng Vương, trong 36 kế, chạy là thượng sách.
Lôi Ngao không đuổi theo, trong lòng hắn cũng biết rất rõ, nếu như không có Yêu Vương cố kỵ cùng dung túng, tên Hỏa Diễm kia không thể nào lớn lốí như thế được. Quay đầu lại, lại thấy Diệp Tuyết xuất thần nhìn về nơi người nọ biến mất, đôi mày thanh tú nhíu lại. Nội tâm dâng lên một tia thương tiếc, nàng...... đang lo lắng sao?
"Nương nương yên tâm, ta sẽ nói được là làm được, bảo vệ ngươi thật tốt."
"Tại sao muốn đối xử với ta tốt như vậy?" Diệp Tuyết trong lúc bất chợt cảm thấy, kỳ thực chết cũng tốt vô cùng. Chết cũng sẽ không có phiền não, sẽ không có khổ sở, sẽ không có nhục nhã, mọi chuyện sẽ kết thúc.
"Nương nương nên nghỉ ngơi sớm một chút." Lôi ngao cũng không trả lời, mà là hướng nàng chắp tay, liền lui ra ngoài.
Tại sao muốn đối xử với nàng tốt như vậy?
Kỳ thực trong lòng hắn cũng không phải là rất rõ ràng, đại khái... Là cảm thấy nàng đáng thương thôi. Tối hôm qua, nhìn nàng mơ mơ màng màng, mạng treo lơ lửng, cũng không có người chăm sóc thì hắn lại có một loại kích động muốn nàng mang rời khỏi nơi này.
Chỉ là một tiểu hồ ly hơn 400 năm, hắn không hiểu, Yêu Vương tại sao cố ý đẩy nàng đến trên đỉnh ngọn sóng. Ban thưởng cho Ỷ Phượng Các, nếu như không chiếm được sự che chở Yêu Vương, không thể nghi ngờ chính là để cho nàng trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Lòng ghen tị của nữ nhân mạnh như vậy, chuyện gì cũng làm ra được!
Không được, mình phải nghĩ biện pháp mới phải......
Diệp Tuyết cuốn chăn núp ở góc giường, ánh mắt trống rỗng nhìn gian phòng đen thùi lùi, cả đêm chưa chợp mắt......
Ngày tiếp theo, Thần Tịch cùng Triêu Lộ đúng giờ vội tới sửa soạn cho nàng.
"Nương nương, ngài tối qua không nghỉ ngơi tốt sao? Có phải thân thể không thoải mái hay không?" Triêu Lộ nhìn thấy quầng thâm nồng đậm quanh mắt nàng, đau lòng nói.
"Không có việc gì." Diệp Tuyết nhẹ nhàng nói. Nói cho các nàng biết cũng chỉ làm cho hai nha đầu này thêm phiền não mà thôi, nên không thể nói.
Hai nha đầu nhìn ra nàng tâm tình không tốt, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Đang bề bộn sửa soạn, chỉ nghe bên ngoài báo lại: Hoa Cơ nương nương giá lâm ~