Ba ngàn năm rồi, mình bị hắn phong ấn ở đây khoảng ba ngàn năm rồi.
Ba ngàn năm nay, nếu không phải là có các con dân của mình làm bạn, thật không biết phải vượt qua những ngày đó thế nào!
Hôm nay ông trời mở mắt, rốt cuộc cũng để mình có thể tự giải thoát rồi sao? Rốt cuộc cũng cho mình một cơ hội để báo thù sao?
"Tích Phong, ngươi mau chờ nhận lấy cái chết đi." Xà Vương Đằng Vân hét lớn một tiếng, kim quang trên người bừng sáng, chiếu sáng đến mức mọi người ở đây không thể mở mắt. Sau đó là tiếng rồng kêu hổ gú phượng hót, kèm theo tiếng cột đá sập ầm ầm, một tiếng rầm oai phong khiến người run sợ vang lên, đột nhiên một con rồng giương nanh múa vuốt xuất hiện. Đuôi rồng đảo qua, làm lòng đất thạch động rung động.
"Á......" Diệp Tuyết vừa định niệm chú dùng di chuyển tức thời, thân thể đã rơi vào trong ngực Tích Phong, hắn ôm nàng tránh đến chỗ an toàn. Nhìn lại, trên đỉnh thạch động đã xuất hiện một lỗ thủng to, Thanh Long, Bạch Hổ và Hỏa Phượng đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Thánh Kỳ Lân đi theo phía sau hai người.
"Làm sao bây giờ?" Diệp Tuyết không biết làm sao nhìn hắn. Theo lý thuyết, thân là thú cưỡi, các thần thú bọn nó, không được chủ nhận ra lệnh, tuyệt sẽ không tùy tiện rời khỏi tầm mắt của chủ nhân. Ngày hôm nay, Bạch Hổ và Hỏa Phượng rõ ràng không tuân thủ.
"...... Đuổi theo." Tích Phong nhíu mày, ánh mắt là kì lạ.
Dĩ nhiên trong chuyện này có lý do riêng, nhưng dù sao nàng cũng không thể hiểu được!
......
Men theo mùi vị, Thánh Kỳ Lân mang hai người trực tiếp đuổi tới xà quốc.
Cũng không biết làm cách nào con dân xà tộc lại có thể nhanh chóng biết được tin Xà Vương của bọn họ trở về, toàn bộ tụ tập đến trên đường cái, nhảy nhót hoan hô.
"Phải mau chóng tìm được bọn họ!" Giọng nói của Tích Phong mang theo một chút gấp gáp.
Thánh Kỳ Lân nghe, rầm rì phun khí, mạnh mẽ dạt hai chân ra chạy nhanh hơn.
......
Ba thần thú rơi xuống đại điện của Xà cung, bởi vì đã bỏ hoang ba ngàn năm, nơi này này đã sắp biến thành đống hoang tàng, chỉ có các hình rắn được chạm khắc trên cột, còn có thể nhìn ra vẻ rực rỡ của ngày xưa!
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước chia ra đứng ở các chỗ trống phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Trên người phát ra ánh sáng của riêng mình, xanh, trắng, hồng, ba màu cùng phát sáng, cùng tụ tập lại một chỗ trên không trung......
Chỉ chốc lát sau, một luồn sáng từ trên trời bắn xuống, rơi về phía Bắc. Chờ ánh sáng mờ đi, Huyền Vũ đột nhiên xuất hiện ở đại điện......
......
Chờ tới lúc nhóm người Tích Phong đến Xà cung, cung điện hoang phế này đã âm thầm đổi mới với tốc độ mà mắt thường khó thể thấy được, từ bốn phía của đại điện dần lan rộng ra......
"Tích Phong, ngươi vội vàng đuổi tới đây như thế, không cảm thấy có chút lỗ mãng sao?" Đằng Vân đã biến thành hình người, ngồi ngay ngắn ở trên đại điện. Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước hoặc nằm sấp hoặc bay trên không canh giữ bên cạnh hắn.
Tích Phong ngẩng đầu nâng cằm lên, hơi nâng khóe môi: " Nhìn thấy Bổn vương không hành lễ, có phải ngươi thật không có quy củ rồi hay không?"
"Quy củ? Quy củ đều là do người định. Vị trí Yêu Vương này ngươi đã ngồi nhiều năm như vậy rồi, có phải nên lui ra nhường lại cho bọn ta rồi không?"
"Chỉ cần có bản lãnh, ngươi cứ tới lấy."
"Xem ra ba ngàn năm nay không phải lãng phí vô ích, ít nhất người ngươi thích đã thay đổi rồi." Trong mắt Tích Phong lộ ra vẻ chán ghét.
Lời nói lộ liễu như thế, làm Tuyết đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ là Tuyết không biết, lời vừa nói ra này, thật ra chỉ có mình nàng rung động
Nghĩ lại. Còn có một cách kể lại khác khá phổ biến ở Xà Tộc, cũng là tương đối gần sát sự thật: Trước khi Tích Phong thu phục Yêu giới, từng chiến đấu bảy bảy bốn mươi chín ngày với Xà Vương, đến ngày thứ năm mươi thì hai người cùng mất tích. Ba ngày sau xuất hiện, Xà Vương đã tuyên bố đời đời thế thế Xà Quốc nguyện trung thành với bệ hạ Yêu Vương. Thời gian đó, Xà Vương thường rời Xà quốc đến cung của Yêu Vương, cứ thế kéo dài tới mấy tháng. Chỉ là sau lại không biết bởi vì chuyện gì, Xà Vương cãi nhau với vương hậu Yêu Vương, Xà Vương thiếu chút nữa đã giết chết Vương Hậu dưới cơn giận dữ. Không lâu về sau, Tích Phong dẫn theo Yêu Binh sang bằng Xà cung, còn đoạt Xà Hậu về, ban thưởng ở cung Ngọc Tiêu, cũng chính là Yên Điệt nương nương bây giờ.
Chỉ là truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, nguyên nhân chân chính, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết thôi.
Đằng Vân cũng không trốn không tránh, ngồi ngay ngắn ở phía trên. Bởi vì bên cạnh hắn, Bạch Hổ và Chu Tước đã đánh ra, lúc lên lúc xuống, chặn lại công kích của Yêu Vương. Sau đó Huyền Vũ ra chiêu, một luồn sáng trực tiếp tới trước mặt Yêu Vương......
Ép Yêu Vương hắn không thể không rút tay lại!
Cho dù tu vi của hắn cao hơn, nhưng cũng không thể chịu được một kích trí mạng kia của Huyền Vũ.
Thừa dịp hắn lui về phía sau, ba thần thú nắm lấy cơ hội cùng tiến công, mỗi một chiêu đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, không chút lưu tình. Tích Phong bị bọn họ ép lui về sau từng bước một, bởi vì ép quá chặt, nên đến cả thời gian vận khí hắn cũng không có!
Loại cảm giác luống cuống tay chân này thật không ổn, nhất là khi mình còn đang ngồi trên một đối thủ khác!
"Tiểu Bạch, đừng mà, mau trở lại đi." Diệp Tuyết thấy thế cả kinh sợ hãi, tim treo đến cổ họng. Mặc kệ Yêu Vương là người như thế nào, dù là trước đây hay bây giờ hắn cũng không thể chết được. Nhìn Xà Vương, cũng không phải người tốt lành gì, nếu Yêu Vương chết, ai sẽ tới hàng phục bốn thần thú cứu Lôi Ngao đây?
Nhưng sao Bạch Hổ có thể nghe lời nàng nói.
Bốn đại Thần Thú tề tựu, bọn họ đã khôi phục tự do của mình, từ đó lấy Thanh Long làm đầu, chỉ nghe phân phó của hắn.
"Tuyết Nhi, đứng bên cạnh đi, nơi đó nguy hiểm." Trong lúc cấp bách Tích Phong tìm được chút rảnh rỗi, lập tức hô với nàng.
Bây giờ chỗ nàng đang đứng, vừa lúc là giữa đại điện, bốn phía đều là đại trụ khắc hoa. Quyền cước không có mắt, không cẩn thận làm gãy cột đá, rất có thể sẽ đè xuống nàng. Lấy vóc dáng nhỏ bé yếu ớt của nàng, có lẽ phải đi đời nhà ma rồi!
"Ừm." Diệp Tuyết cũng ý thức được chỗ mình đứng quá không tốt, quá nguy hiểm, vừa gật đầu, vừa chạy về phía cửa.
"Thì ra là nàng!" Mới vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Yêu Vương, bây giờ nghe được lời Yêu Vương, mới nhìn đến nữ nhân kia, phát hiện ra đó là nữ nhân mà đêm hôm đó Ma Quân đã ra mặt che chở! Thân hình di động, trong nháy mắt lập tức từ trên ghế đến trước mặt nàng: " Mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt. Mị lực của ngươi thật là lớn, lại có thể khiến Yêu Vương và Ma Quân cùng đối tốt với ngươi như vậy, ta rất muốn biết, có phải ngươi đã học tà thuật gì rồi hay không?"
"Cút ngay, làm ơn hãy tránh xa ta một chút." Bởi vì hắn xuất hiện quá đột ngột,lúc Diệp Tuyết nhìn thấy hắn đã không kịp dừng bước chân, đầu va vào trong ngực của hắn, đụng phải khiến trán nàng đau nhức! Lòng bàn tay trên ngực của hắn, một tay đẩy hắn ra, xoay người lập tức chạy ngược về.
Nam nhân này, lúc lần đầu tiên gặp mặt thiếu chút nữa lấy đi mạng của mình, cho nên có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu.
Nhưng Đằng Vân lại muốn trêu chọc nàng.
Nàng xoay người chưa chạy được bao nhiêu bước, trong nháy mắt hắn đã dời đi, lại đến trước mặt nàng. Nhưng mà lần này cũng may nàng đã có phòng bị, kịp thời ngừng chân......
Lúc Diệp Tiếp đang thấy may mắn vì động tác nhanh nhẹn của mình, Đằng Vân đưa tay, lôi nàng trở lại.
Lại là cái đầu, nặng nề đụng vào trước ngực của hắn.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nàng giận, mắt phượng trừng trừng. Thói đời này, không thể chọc vào, ngay cả muốn trốn cũng không trốn nổi!
“Hừm." Đằng Vân nói qua liền buông lỏng tay, khoanh tay trước ngực, vẫn ung dung nhìn nàng: "Chúng ta tiếp tục."
Hắn muốn bị đụng, cũng phải xem nàng nàng có muốn đụng hay không chứ. Lồng ngực kia rắn như vậy, cả người đụng phải, giống như đụng vào tản đá vậy, cũng không biết ăn cái gì mà rắn chắc như vậy: "Ta không có thời gian chơi với ngươi."
"Chỉ cần ta có thời gian là được rồi."
"......" Được lắm, ngực ngươi cứng rắn không sợ đụng, cùng lắm thì nàng không chạy, từ từ đi, như vậy sẽ không đụng phải nữa. Nghĩ đến đây, Diệp Tuyết xoay người lần thứ hai, đi về phía cửa. Từng bước một, giống như đang đi tản bộ vậy.
"Ha ha...... Quả nhiên là nữ nhân thú vị, khó trách có thể khiến Yêu Vương và Ma Quân bị quyến rũ." Đằng Vân cười một tiếng, nửa bên mặt càng thêm điên cuồng tuấn mĩ, nửa bên mặt là càng thêm kinh hãi dọa người. : "Ngươi không chạy à? Vậy chúng ta đổi cách chơi khác đi."
"(⊙o⊙)..." Diệp Tuyết tò mò quay đầu lại, định nhìn xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì, phát hiện tên kia đã đến sau lưng. Nàng kêu lên không ổn, vội bước nhanh hơn, nhưng mà đã không còn kịp nữa.
"A...... Buông ta ra......"
Hắn ôm chặt nàng từ phía sau, giam cầm trong ngực: "Đột nhiên ta cảm thấy, đụng một cái đáng là gì, thật không có cảm giác, không bằng ôm một cái thì chân thật hơn."
Tuyết giãy dụa không thoát, chợt giơ chân lên, một cước dậm lên mu bàn chân của hắn. Đáng tiếc hiệu quả không hề giống trên ti vi, lãnh một cước của nàng, ngay cả chân mày hắn cũng không nhíu một cái.
"Mỹ nhân, lúc ngươi và Tích Phong ở cạnh nhau, cũng không dịu dàng như vậy sao?" Nụ cười của Đằng Vân làm cho lòng người rét lạnh: "Đột nhiên ta nghĩ ra một cách chơi kích thích hơn, tin chắc Tích Phong cũng sẽ rất vui lòng tham gia!"