Mục lục
Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tuyết nằm trên giường, sau khi nhìn chàng mở cửa rời đi, nước mắt mới ngừng được một lúc lại tiếp tục chảy ra, từng giọt từng giọt, rơi vào trong tóc mai của nàng......
Hài tử...... Cứ như vậy không còn nữa......
Nếu như có thể, nàng tình nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của hài tử.
Trên bụng lại truyền đến từng đợt đau đớn, máu đỏ thẫm nhuộm quần áo trắng trên người nàng thành màu đỏ......
Yêu dị lại mỹ lệ!
Ý thức có chút mơ hồ, nhìn cái gì cũng không rõ.
Trong lòng Diệp Tuyết thê lương nghĩ: mình sắp chết rồi sao? Nàng đang nghĩ.
Cửa "Ken két" một tiếng bị đẩy ra, đi vào là một thân hình yểu điệu, ngay lập tức dừng lại ở cửa ra vào, sau đó vọt tới bên cửa sổ: "Muội muội, Tuyết Nhi muội muội, muội làm sao vậy? Muội chảy thật nhiều máu...... Muội muội......"
Nước mắt được người lau đi, Diệp Tuyết cố gắng không làm cho ý chí của mình tan rã: "Yên tỷ tỷ......"
"Tuyết Nhi, rốt cuộc muội làm sao vậy? Cái người này...... Đây là...... Chảy máu?" Yên Yên vốn đến tìm Tuyết Nhi để hỏi thăm tin tức của Đằng Vân, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chẳng lẽ thương thế của chàng còn chưa khỏi sao? Sẽ không phải chàng bị Đại Vương trị tội rồi chứ! Từ Ỷ Phượng Các nhận được tin tức, nói nàng đang ở chỗ này, lén lút đi đến tìm nàng, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy: "Muội muội, muội chịu đựng một lát, đợi tỷ đi gọi ngự y."
"Không...... Không cần...... Đại Vương đã đi gọi rồi......" Diệp Tuyết đưa tay kéo nàng, không cẩn thận để lại một bàn tay máu trên quần áo của đối phương: "Yên tỷ tỷ, muội có thể...... Có thể không qua được, có một việc, bây giờ muội không thể không nói cho tỷ biết."
"Muội muội, muội đừng nói bậy." Yên Yên nắm chặt tay của nàng, nhưng trong lòng lại có dự cảm xấu. Là chuyện gì? Nàng nhất định phải đợi đến lúc này mới có thể nói ra?
"Tỷ tỷ, thật ra thì...... Thật ra thì Xà Vương hắn...... Đã...... Đã chết rồi."
"Muội nói bậy!" Yên Yên lập tức đứng dậy từ trên giường, trong mắt là hoảng sợ, hốt hoảng, tức giận và không dám tin: "Đằng Vân sẽ không chết, sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết! Nhất định là muội nói bậy."
"Tỷ tỷ, muội biết tỷ sẽ rất đau lòng khi nghe được sự thật này, nhưng mà muội không muốn tỷ...... phải sống trong dối trá cả đời......" Mọi người đều nói trên đời có một loại gọi là "Lời nói dối thiện chí", nhưng nếu đã lời nói dối sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, không bằng sớm nói cho người đó biết.
Đau dài không bằng đau ngắn, mỗi ngày phải chờ đợi trong đau khổ, có ai có thể cười một tiếng mà cho qua, vui vẻ chịu đựng đây?
"Không thể nào, tỷ không tin, không tin!!......"
"Tuyết Nhi nói đều là sự thật, Đằng Vân đã chết." Khi Tích Phong trở về vừa đúng lúc nghe được cuộc đối thoại của hai người, sải bước đi vào, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hôm đó khi chúng ta tìm được hắn, hắn chỉ còn một hơi thở yếu ớt. Trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đằng Vân đã tan biến thành tro ngay tại chỗ."
"...... Không!!" Yên Yên lắc đầu, lùi ra từng bước, sau đó bỗng nhiên hô to một tiếng tê tâm liệt phế, xoay người chạy ra ngoài cửa......
"Tỷ tỷ...... Phong...... Nàng......" Diệp Tuyết nóng nảy muốn đứng lên từ trên giường, nhưng vừa mới chống được nửa người lên, hai cánh tay mềm nhũn không có sức ngã xuống.
"Không có việc gì." Tích Phong vội vàng tới đỡ nàng, bảo nàng nằm xuống, lạnh giọng nói với những ngự y đứng bên cạnh hắn sau khi tiến vào: "Còn đứng đó làm gì? Nếu Tuyết Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi."
"Thuộc hạ nhất định dùng hết khả năng."
"Phong......"
"Người đâu." Tích Phong gọi một tiếng về phía cứa.
"Đại Vương có gì phân phó." Hai thị vệ từ bên ngoài vội vã đi vào, quỳ xuống đất.
"Các ngươi đi đón Yên Yên đến Ngọc Tiêu cung cho Bổn vương, coi chừng cho tốt,
không được để xảy ra sai sót gì."
"Vâng."
"A......" Diệp Tuyết muốn nói tiếng cám ơn, nàng sợ nhất chính là Yên Yên nhất thời nghĩ không thông làm ra chuyện điên rồ, chỉ cần qua một thời gian, trong lòng nàng buông xuống, nhất định có thể bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Nhưng lời còn chưa nói ra, dưới bụng lại truyền đến một cơn đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn thành một đoàn, trên mặt và trên người đều là mồ hôi lạnh.
"Tuyết Nhi......" Tích Phong đi đến ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay của nàng, cho nàng thêm sức mạnh.
"Đau...... Thật là đau......" Nàng giãy giụa lắc đầu. Có gì đó trong bụng giống như muốn sinh ra, trong bụng có đồ vật gì đó xuất hiện......
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Tích Phong tức giận, quát to với các ngự y.
Mấy ngự y kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng do ngự ý lớn tuổi nhất, kinh nghiệm phong phú nhất bước ra nói chuyện: "Đại Vương, có thể tìm một chỗ để nói chuyện hay không."
Tích Phong liếc nhìn ngự y này, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Tuyết: "Tuyết Nhi, ta lập tức trở lại, không có chuyện gì, nàng yên tâm."
Hai người một trước một sau ra cửa, Tích Phong mặt đen như trời muốn mưa: "Nói mau."
"Thưa Đại Vương, Tuyết phi nương nương khổ sở như vậy, là hiện tượng bình thường."
"Hả?"
"Cơ thể nương nương mới hơn bốn trăm năm tuổi nhưng lại phải chịu một năng lượng gần sáu ngàn năm tuổi, giống như một cái bình, bên trong có giới hạn chứa đồ, nhưng một khi chứa quá nhiều, đồ vật bên trong cũng rất dễ dàng phá bình mà thoát ra ngoài. Nương nương mới vừa sảy thai, thân thể sẽ đặc biệt yếu, những năng lượng kia tích tụ trong cơ thể sẽ nhân cơ hội này muốn đi ra từ bên trong, cho nên mới phải khổ sở như vậy......"
Thật ra thì cái này cũng nằm trong dự liệu của Tích Phong, nhưng mà trước mắt hắn quan tâm nhất chính là: "Tuyết Nhi có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
"Việc này phải dựa vào đại vương." Lão ngự y dừng lại một chút, thấy hắn không muốn lên tiếng, mới tiếp tục nói: "Nương nương chỉ mất máu quá nhiều, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng mà vì như vậy, thân thể sẽ yếu ớt hơn, cho nên mỗi ngày Đại Vương cần phải truyền cho nương nương nhiều chân khí hơn nữa."
"Cái này không cần ngươi nói." Chỉ cần có thể làm cho Dao nhi quay trở lại, cho dù cần bao nhiêu chân khí ta cũng sẽ cố gắng.
"Lão thần sẽ kê đơn thuốc cầm máu làm cho nương nương."
"Nhanh lên!"
"Vâng!"
......
Yên Yên trở nên điên rồ, không ngờ lại có thể xông vào Hỏa Vân Điện, vừa khóc vừa cười lẩm bẩm: "Đằng Vân chết rồi, Diệp Tuyết chết rồi, đứa bé cũng chết, tất cả mọi người đều chết rồi......"
"Đứng lại, Yên nương nương, không có lệnh của Đại Vương, ai cũng không thể đi vào." Hai thị vệ canh giữ ở cửa phòng Hỏa Linh ngăn nàng lại.
"Lệnh của Đại Vương có tác dụng gì? Đại Vương có thể khiến cho Đằng Vân sống lại sao? Ngay cả hài tử của mình Đại Vương còn không bảo vệ được, dựa vào cái gì còn đòi trông nom mấy việc vớ vẩn này." Yên Yên cười to, tiếp tục xông vào bên trong.
"Yên nương nương, nếu như người vẫn cố ý đi vào, đừng trách thuộc hạ mạo phạm người." Hai người lấy tay ngăn ở trên cửa.
"Cút ngay." Lúc này, Yên Yên cũng không phải là Yên nương nương ngày xưa hay bị mọi người chê cười vì không được sủng ái. Trả giá bằng ba ngàn năm, cũng chỉ vì muốn đổi lấy bình an cho hắn, nhưng không ngờ rằng, kết qủa vẫn là âm dương cách biệt. Đã như vậy, nàng tội gì phải uất ức mình!
Hai con rắn nhỏ màu đen bay ra trong tay áo, một trái một phải, bay lên cổ của hai thị vệ, cắn vào mạch cổ của đối phương.
Hai thị vệ đáng thương, ngay cả một cái giãy giụa cũng không có đã đi đời nhà ma.
"Bùm" cửa bị đẩy ra sau khi đạp một cước, thân thể nàng lảo đảo đi vào: "Hỏa Linh nương nương, đã lâu không gặp."
Hỏa Linh ngồi ở trên giường, nhìn nàng một cách thận trọng, vừa rồi ở trong phòng nàng đã nghe hết những lời nói ở bên ngoài: không bảo vệ được hài tử của mình, là có ý gì? Chẳng lẽ Hoa Niệm chết?
Nếu quả thật là như vậy, đây thật sự là một tin tức vô cùng tốt.
"Yên Yên, ngươi tới chỗ này của ta làm gì?"
"Đương nhiên là đến xem ngươi bao giờ thì chết!"
"Ngươi nói bậy bạ cái gì?" Nữ nhân điên này, chạy tới đây nhất định là muốn nguyền rủa mình chết sớm chứ gì?
"Ta không nói bậy." Yên Yên đang cười bỗng nhiên nghiêm túc lại: "Hoa Cơ đã chết, Ngu Cơ mất tích, Diệp Tuyết sảy thai, đang nguy hiểm tính mạng. Hiện tại trong cung này, chỉ còn lại hai người ta và ngươi, ngươi nói...... Chúng ta có thể sống được lâu sao?"
"Ngươi nói cái gì? Thật sự như ngươi nói sao?" Chuyện Ngu Cát mất tích nàng thật sự có nghe thấy, nhưng tại sao Diệp Tuyết lại sảy thai? Hơn nữa...... Còn...... Còn nguy hiểm đến tính mạng?!
Hiện tại không thể nhờ cậy được Yêu Vương, mình đã nhìn rõ con người hắn. Khi mà ngươi còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ dùng tất cả dịu dàng để đối xử với ngươi, che chở tất cả cho ngươi. Nhưng một khi hắn đạt được mục đích của mình, hắn có thể đá văng ngươi đi không một chút do dự.
Mình bị giam trong căn phòng này đã gần mười ngày, thế nhưng hắn còn chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, thậm chí ngay cả tỳ nữ thân cận bên cạnh của mình cũng không được đến. Mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường, hắn cố ý muốn làm mình phát điên sao?
"Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi xem một chút." Yên Yên nói xong, vẻ mặt lại ủ rũ: " Máu thật nhiều, cả giường đều là máu, thật là đáng sợ, hu hu...... Thật sự rất đáng sợ...... Ngươi xem, ta đi thăm Tuyết Nhi muội muội, quần áo trên người của ta cũng bị muội ấy bôi máu lên, rất đáng ghét...... hu hu, quần áo bị bẩn, Đằng Vân sẽ không thích ta nữa......"
"Không sao, ta sẽ làm cho quần áo của ngươi sạch sẽ." Hỏa Linh dịu dàng dụ dỗ. Nàng muốn xem thử, Yên Yên này có phải điên thật hay không: "Làm ngươi sạch sẽ, Đằng Vân sẽ lại thích ngươi."
"Thật sao? Ngươi không gạt ta chứ?"
"Dĩ nhiên, tới đây, đến bên cạnh ta."
"Được." Yên Yên gật đầu đồng ý, sau đó từng bước đến gần.
Hỏa Linh vừa định đưa tay túm nàng, thì nàng lại xoay người một cái, vọt đến bên cạnh: "Ngươi cho ta điên rồi sao? Sẽ tin tưởng ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta không có ngốc, sẽ không mắc mưu của ngươi."
"Yên Yên, ta thật sự muốn xóa vết máu trên quần áo giúp ngươi."
"Ta không cần?" Yên Yên đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Búng ngón tay một cái, vết máu đã biến mất không thấy nữa.
"......" Hỏa linh lặng yên. Càng ngày càng không rõ, rốt cuộc nàng có điên không?
"Yên nương nương, Đại Vương có lệnh, mời người đến Ngọc Tiêu cung." Hai thị vệ do Tích Phong phái tới dẫn theo một đội Yêu Binh xuất hiện, mặc dù giọng nói rất cung kính, nhưng thái độ lại rất cường thế.
Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, mình trở về còn dễ nói chuyện. Nếu nàng phản kháng không nghe lệnh, cũng đừng trách bọn họ không khách khí!
Một nữ nhân tự nhiên phát điên, nếu không phải Tuyết phi nương nương mở miệng cầu xin, ngay cả nàng là sống hay chết Đại Vương cũng sẽ không để ý!
"Ta sẽ không trở về, ta muốn ở lại chỗ này."
"Yên nương nương, xin mời." Thị vệ dẫn đầu liếc mắt ra lệnh, ngay lập tức hai Tiểu Binh từ sau lưng đi lên muốn cưỡng chế nàng đi theo.
Xác định sẽ có kết quả giống như hai thị vệ ở cửa, bị rắn độc từ trong tay áo của nàng bay ra cắn một phát trí mạng.
"Không muốn chết thì cứ tới đây, ta và các ngươi đồng quy vu tận (1)." Yên Yên nhảy lên trên bàn, nhìn mọi người cười.
(1) Đồng quy vu tận: cùng nhau đến chỗ chết
Nhìn nàng có vẻ không giống như đang nói dối, trong lúc nhất thời bọn thị vệ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì. Từ trước đến nay đều nghe nói Yên nương nương này trời sinh tính tình nhu nhược, không dám phản kháng, cho nên trừ thị nữ nàng mang đến từ Xà quốc, trong cung này ai cũng có thể khi dễ nàng. Nhưng không biết, khi nương nương này phản kháng, lại nguy hiểm như vậy.
Hai bên giằng co.
Mái tóc màu đen của Yên Yên bị một cơn gió thổi bay, làm người xem rối cả mắt, mái tóc bỗng nhiên biến thành những con rắn, nhỏ, đầy độc dược, thè ra lưỡi rắn.
"Nương nương, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, mời người theo chúng ta trở về.
"Có bản lĩnh hãy đến bắt ta, nếu không ta không đi đâu cả."
"Càn rỡ, những thứ cẩu nô tài như các ngươi, Yên nương nương dưới một người, trên vạn người, không cần phải nghe lời nói của các ngươi. Biết điều thì đi xuống cho ta." Hỏa Linh cân nhắc hơn thiệt một chút, một kế sách bỗng xuất hiện trong đầu nàng.
"Hỏa Linh nương nương, thật sự là thuộc hạ chỉ phụng mệnh làm việc, xin người thứ lỗi."
"Phụng mệnh? Ha...! Đại Vương có lệnh cho các ngươi không biết người trên kẻ dưới sao, tùy tiện ra tay với Yên nương nương sao?"
"Cái này......" Thật đúng là không nói, nhưng...... Một phi tử bị vứt bỏ, chẳng lẽ còn phải cung kính với nàng sao?
"Không có phải không?" Hỏa Linh cười lạnh: "Nếu không có, thì lập tức trở về cho ta, được sự đồng ý của Đại Vương thì lại đến, nếu không, đừng trách ta bẩm báo lại tội của các ngươi ở trước mặt Đại Vương! Tuy chúng ta không được sủng ái, nhưng vẫn là nương nương, nếu Đại Vương không phế đi thân phận nương nương của chúng ta, chứng tỏ chàng thật ra cũng không giận chúng ta. Chờ chàng bớt giận, chắc chắn sẽ tới tìm chúng ta. Nếu như các ngươi thông minh một chút, chắc đã biết phải làm như thế nào chứ."
Hai thị vệ dẫn đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải.
Nàng nói không sai chút nào, giống như Tuyết phi nương nương, bị nhốt vào thủy lao còn có thể khôi phục lại vị trí cũ, huống chi hai vị nương nương này chỉ bị giam giữ. Quân ý khó dò, ai biết trong lòng Đại Vương nghĩ như thế nào. Huống chi, vị Hỏa Linh nương nương này còn là công chúa của Linh Miêu quốc, vì ca ca của nàng là Hỏa Diễm, cho dù là chuyện gì nàng cũng làm được!
"Yên Yên, mau tới đây, chúng ta cùng ra tay, chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ! ~" Hỏa Linh đưa ra cành ô liu về phía vị trên bàn kia.
Lúc này, có người đứng chung một chiến tuyến với mình, trong lòng của Yên Yên là sự cảm kích. Không nói hai lời, từ trên bàn nhảy xuống, đứng chung một chỗ hợp sức cùng với Hỏa Linh.
Thế này...... Những thị vệ kia càng thêm khó khăn.
Nhưng sau một giây, lại làm bọn họ thấy kinh ngạc, Hỏa Linh thừa dịp Yên Yên không chú ý, từ trong miệng phun ra một đám khói trắng, sau đó, Yên Yên đã nhắm hai mắt lại, bất động ngã xuống đất.
"Hỏa Linh nương nương......" Đây là nàng đang diễn cái gì vậy?
"Yên tâm, ta chỉ dùng khói mê làm nàng ngất xỉu thôi. Vừa rồi ta nói như vậy, cũng chỉ là muốn nàng buông lỏng cảnh giác thôi, các ngươi không cần để trong lòng làm gì."
"Sao nương nương có thể nói như vậy được, nương nương giúp bọn thuộc hạ, là vinh hạnh của bọn thuộc hạ, vậy chúng thần có thể mang Yên nương nương trở về sao?"
"Dĩ nhiên có thể, nhưng mà......" Hỏa Linh cố ý kéo dài giọng chất vấn.
"Nương nương có lời gì xin mời nói."
"Vừa rồi Yên Yên nói cho ta một ít chuyện về Đại Vương, ta cảm thấy cần phải nói lại cho Đại Vương."
"Nói cái gì, thuộc hạ chuyển lời là được."
"Cái này......" Hỏa Linh càng thêm khó khăn: "Ta không biết sau khi Đại Vương nghe xong, có thể tức giận hay không, đến lúc đó người bị phạt sẽ là các ngươi. Ta sẽ không sao cả, có ca ca ở đây, Đại Vương tuyệt đối sẽ không giết ta, nhưng còn các ngươi......" Len lén liếc nhìn vẻ mặt thay đổi của đối phương, nàng tiếp tục nói, "Chẳng qua nếu như các ngươi không ngại rước họa vào thân, ta sẽ nói cho các ngươi biết, thật ra......"
"Nương nương đợi chút, nếu chuyện quan trọng như vậy, thuộc hạ cảm thấy vẫn là nương nương nên tự mình đi nói với Đại Vương ạ." Bo bo giữ mình, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Vậy cũng tốt." Trên mặt Hỏa Linh hiện đầy vẻ ngưng trọng, làm cho người ta càng thêm xác định lần đi lành ít dữ nhiều.
"Hai người tới, các ngươi đưa Hỏa Linh nương nương đi gặp Đại Vương."
"Vâng"
"Các ngươi không đi sao?" Hỏa Linh nhìn theo mấy người muốn dẫn theo Yên Yên rời đi: "Người đã bắt được, các ngươi không cần phải về chỗ Đại Vương để báo cáo sao?"
"Không cần. Hai người các ngươi, đợi đến khi gặp Đại Vương, phải nói nhờ có Hỏa Linh nương nương giúp một tay, chúng ta mới có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ. Nương nương, thuộc hạ cáo lui." Thị vệ dẫn đầu hai tay ôm quyền cáo từ, mang theo người xoay người quả quyết rời đi.
"Vậy chúng ta cũng nhanh xuất phát thôi." Nàng muốn chính mắt nghiệm chứng một chút, có đúng như lời Yên Yên nói hay không.
Diệp Tuyết này, tuyệt đối không thể chết, nếu nàng chết, Ma Quân nhất định sẽ băm mình thành trăm mảnh!
"Nương nương, xin mời."
......
Trên giường bạch ngọc, máu của Diệp Tuyết đã ngừng chảy, nhưng do mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, nhất là đôi môi vốn đầy đặn đỏ thắm, giờ phút này giống như được bôi lên một lớp phấn trắng, nhìn thôi cũng kiến người ta lo lắng.
Tích Phong ngồi ở đầu giường, nhìn nàng ngủ yên tĩnh.
Chàng mới vừa truyền chân khí cho nàng, chắc là có thể duy trì được một ngày.
Nhưng một khắc chàng cũng không dám rời đi, sợ có chút sơ suất nào, nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn!
"Đại Vương, thị vệ ngài phái đi tìm Yên nương nương trở lại."
"Vào đi."
"Vâng" cung kính đáp một tiếng, cửa bị đẩy ra. Hai thị vệ mang theo Hỏa Linh đi vào một trước một sau.
"Nàng đến đây làm gì?" Tích Phong cũng không ngờ rằng, nàng lại xuất hiện ở đây: "Ai cho phép nàng ra khỏi phòng?" Nếu mình nhớ không lầm, hình như phạt nàng ở trong phòng suy nghĩ, cũng không có đặc xá cho nàng! "Bẩm báo Đại Vương, may mắn có Hỏa Linh nương nương giúp đỡ, chúng thần mới có thể thuận lợi bắt Yên nương nương đến Ngọc Tiêu cung." Thị vệ bẩm báo-< >-.
"A, thật sao? Vậy bổn vương có cần phải khen ngợi cho ái phi hay không?"
"Vì Đại Vương phân ưu, là trách nhiệm của nô tì." Hỏa Linh mềm mại nói xong, đi về phía trước mấy bước, quỳ gối trên đất: "Đại Vương, nô tì biết sai rồi, xin ngài niệm tình ngày xưa nô tì từng hầu hạ Đại Vương, tha thứ cho nô tì lần này, nô tì thật sự không muốn ở trong phòng một mình nữa, từ nay về sau, cho dù Đại Vương nói gì, nô tì nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối sẽ không chọc giận Đại Vương nữa."
Khóe mắt quan sát Diệp Tuyết trên giường......
Hóa ra...... Những gì Yên Yên nói đều là sự thật.
Những ngày qua không gặp, Diệp Tuyết này đúng là gầy đi rất nhiều. Sắc mặt trắng bệch kia...... So với người chết cũng không khác nhau là mấy!
"Nàng thật lòng hối lỗi sao?" Tích Phong nghi ngờ. Nữ nhân này, cũng không thể dễ dàng tin tưởng được.
Xin Đại Vương hãy cho nô tì một cơ hội."
"Đứng lên đi, Bổn vương chỉ tin tưởng nàng một lần này, nếu nàng lại dám làm trái lệnh
của Bổn vương, đừng trách Bổn vương ra tay độc ác."
"Tạ ơn Đại Vương."
"Đại Vương, thuốc của Tuyết phi nương nương đã nấu xong rồi." Ngự y bưng thuốc từ bên ngoài vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK