Sau khi kết thúc vở kịch cuối kỳ, chính là kỳ nghỉ đông. Ban đêm, Đào Mộ dẫn các bạn học lớp 1 đến Dạ Sắc, chơi đến tận hơn nửa đêm. Sáng sớm hôm sau, mọi người mới bò dậy từ một góc trong phòng cho thuê, quả thật không khác gì hiện trường quay phim 《 Cái xác không hồn 》.
"Mộ ca, dậy đi." Nhân viên Dạ Sắc đều biết quan hệ của Đào Mộ và hai ông chủ. Tối hôm qua Đào Mộ dẫn bạn học tới chơi, Diệu ca còn đặc biệt gọi đến dặn bọn họ chăm sóc cho bạn học Đào Mộ.
Cho nên đêm qua, đám bạn Đào Mộ sau khi chơi tới bến thì bò loạn xạ khắp nơi, nhân viên Dạ Sắc phải đi tìm từng xó để đào người về, đưa về phòng riêng mà Đào Mộ đặt. Nói cách khác, nam sinh còn đỡ, nữ sinh thì không khác gì bị người ta "nhặt thi thể".
"Sau này chú ý chút!"
Nhân viên Dạ Sắc là người có kinh nghiệm, tất nhiên có thể nhận ra có vài người bạn của Đào Mộ, có lẽ là lần đầu đến chơi vũ trường thế này nên hưng phấn đến mức không quan tâm thứ gì khác. Ở chỗ bọn họ còn đỡ, nếu đổi lại là nơi khác, chỉ sợ sẽ rất có hại.
"Quanh đây không có chỗ bán đồ ăn sáng. Nếu các em muốn ăn sáng thì tự đến phòng bếp làm đi. Hoặc là về trường rồi ăn, anh không ở đây với em nữa." Giám đốc Dạ Sắc nói với Đào Mộ rồi ngáp một cái. Tối hôm qua hắn không ngủ cả đêm, bây giờ cũng nên lên lầu nghỉ ngơi.
"Cảm ơn Đình ca."
Trương Đình vỗ vỗ vai Đào Mộ, mắt díp lại không mở ra nổi. Quả nhiên người có tuổi không đủ tinh thần.
Đào Mộ thuận tay lấy hai bao thuốc giải rượu ở quầy bar.
Lớp 1 khóa 2008 Kinh Ảnh có tổng cộng 25 người. Đào Mộ gọi bảy chiếc xe đưa bọn họ về trường học. Lại đến nhà ăn dùng bữa sáng. Trong lúc đó Đào Mộ còn nhấn mạnh nhắc nhở vài cô bạn nhỏ tối hôm qua sau khi uống say đã bò loạn khắp nơi, suýt nữa còn chui vào phòng riêng khác mượn rượu làm càn. Nói với các cô ví dụ về mấy cô gái bị thất thân ở hộp đêm, bị chiếm tiện nghi, bị chụp ảnh rồi bị uy hiếp. Mấy cô bạn nhỏ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Đào Mộ trí nhớ tốt, tâm tư lại tinh tế, cậu nhớ rõ bạn nữ nào trong lớp đêm qua uống bao nhiêu ly, nói lại số ly của từng người trước mặt mọi người. Cuối cùng còn nói: "Nhớ rõ số ly mình có thể uống. Sau này có ra ngoài chơi với bạn bè thì uống ít một chút. Các cậu sắp thành đại minh tinh rồi, đừng vì loại chuyện này mà ảnh hưởng đến tiền đồ, không đáng."
Nói xong, Đào Mộ thuận tiện nói thêm là có không ít đàn ông rót rượu cho mấy cô gái như thế nào, thậm chí còn bỏ thêm tí đồ gì đó vào thức uống. Tóm lại, chính là đừng uống những thứ mà không nằm trong tầm mắt của mình. Đừng uống thức uống hoặc nước khoáng đã được người khác mở sẵn.
"Đừng tưởng nam sinh giúp mình mở nắp bình nước là ga lăng." Đào Mộ thuận tay cầm một chai nước khoáng, lại lấy ra thuốc giải rượu vừa mang về từ Dạ Sắc, moi một mảnh kẹp giữa khe hở ngón tay, biểu diễn cho mọi người xem, mở nắp chai nước trước mặt mọi người, đợi sau khi cậu mở xong, cậu huơ huơ cái chai trước mặt mọi người.
Lúc này mọi người mới phát hiện, không biết từ khi nào thuốc giải rượu kia đã rơi vào chai nước, tức khắc ồ lên.
Đào Mộ uống chai nước có trộn lẫn thuốc: "Nên mới nói, mấy bạn nữ phải chú ý an toàn."
Liếc mắt thấy nhóm đồng bào nam đã kinh ngạc thành con Husky thì khựng lại, nói thêm: "Đương nhiên, mấy bạn nam cũng phải chú ý an toàn."
"Sao phải chú ý an toàn vậy!" Các bạn nhỏ chưa hiểu việc đời tức khắc muốn điên lên. Dáng vẻ "bảo bảo sợ hãi" kêu thảm thiết: "Thế gian quá hiểm ác rồi. Sau này không dám ra ngoài hẹn chơi nữa."
Đào Mộ mỉm cười: "Nếu không thì đến Dạ Sắc đi. Báo tên của tớ với giám đốc. Để bọn họ chăm sóc một chút. Đương nhiên cũng không thể bảo đảm chắc chắn sẽ an toàn. Quan trọng nhất vẫn là các cậu phải chú ý bản thân."
Sau khi phổ cập khoa học một chút về vấn đề an toàn cho các bạn nam nữ chưa rõ thế sự, Đào Mộ ném túi thuốc giải rượu còn lại cho mọi người: "Ăn xong chưa? Xong rồi thì uống thuốc giải rượu đi. Lúc về tốt nhất là uống thêm một ly sữa bò hoặc nước mật ong. Nhớ lát nữa lên xe hoặc lên máy bay thì nhớ uống thêm thuốc say xe. Sau khi uống rượu say thì có khả năng sẽ bị say xe."
Đám người tức khắc như chim sẻ nhỏ vừa mới ra khỏi tổ, pi pi pi pi nhìn Đào Mộ, được Đào Mộ xoa đầu trấn an, lúc này mới tự giải tán về phòng ngủ ngủ bù. Sau khi thức dậy lần nữa, trên cơ bản những người nhà ở nơi khác đều phải chạy nhanh để lên kịp xe lửa máy bay.
Đào Mộ tay đầy dầu quay về phòng ngủ, Cậu còn nhớ rõ mình đã hứa "web Phi Tấn vượt hơn 100 triệu lượt đăng ký thì sẽ mặc nữ trang nhảy múa". Bây giờ được đăng ký đã vượt 98 triệu. Bài đăng các bạn mạng nhắc nhở cậu thực hiện lời hứa vẫn luôn treo trên đầu trang web Phi Tấn.
Đào Mộ không có suy nghĩ muốn tư lợi bội ước. Nên mấy ngày nay, Đào Mộ đang lén lút luyện tập vũ đạo.
Nhưng không giống với tưởng tượng của mọi người, Đào Mộ không phải nhảy kiểu gợi cảm khiêu khích hoặc cay mắt, mà là phụ đạo truyền thống cổ điển của Hoa Hạ —— thủy tụ.
Vừa đúng dịp Tết, Đào Mộ đặc biệt mua một trang phục diễn màu đỏ rực. Bởi vì trước đó Đào Mộ làm thế thân ở trấn H, cậu đã đặc biệt nhờ giáo viên dạy múa dạy cho cậu điệu múa thủy tụ, cũng coi như đã nắm vững. Hơn nữa cậu còn là con trai sức lực lớn, nên đã làm ống tay áo dài bảy thước.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, phòng tập nhảy vốn nhộn nhịp lại trở nên yên tĩnh. Chỉ có một mình Đào Mộ mặc trang phục diễn đỏ rực, nâng ống tay áo dài bảy thước, khổ luyện trước gương suốt một ngày. Lắc tay áo hất tay áo, vung tay áo, ném tay áo, quăng tay áo... Móc, vung, giơ, phủi, đánh, khều...
Đào Mộ là một người cực kỳ tập trung, cũng có thể tàn nhẫn và chịu đựng khó khăn. Rất nhiều người chỉ chú ý đến điều kiện ngoại hình và tài năng diễn xuất của Đạo Mồ, mỗi lần cậu lên sân khấu, dù là diễn một nhân vật hay là ca múa hát đều có thể làm người ta cảm thấy bất ngờ vượt cả tiêu chuẩn. Nhưng thật ra không có bao nhiêu người chú ý đến Đào Mộ đã từng lén lút luyện tập thêm bao lâu.
Bao gồm vở kịch cuối kỳ này, tất cả mọi người chỉ chú ý đến Đào Mộ đã nghỉ phép nửa học kỳ, nhưng trong lúc luyện tập vở kịch lớn lại không bị rớt dây xích. Nhưng trên thực tế lại có rất ít người chú ý, mỗi lần kết thúc luyện tập, khi tất cả mọi người trở về phòng ngủ nghỉ ngơi hoặc lên mạng nói chuyện phiếm hoặc tưới nước, Đào Mộ vẫn ở lại phòng tập luyện để luyện thêm một mình.
Ngoại trừ Đào Mộ còn có ba người bạn cùng phòng.
Đúng như những gì Ôn Bảo nói khi trêu chọc Đào Mộ, một người bị gánh nặng thần tượng đặc biệt nghiêm trọng, giống như một con thiên nga trắng nổi trên mặt nước. Bạn thấy nó rất duyên dáng tự đắc, nhưng lại không thấy hai bàn chân của nó đang khua khoắng dữ dội dưới nước.
Giống như mọi người chỉ biết rằng Ôn Bảo biểu diễn ương ca gây chấn động Kinh Ảnh ở vở kịch cuối kỳ, nhưng không ai để ý trước khi quay vở kịch cuối kỳ, Ôn Bảo không hề biết nhảy ương ca. Chỉ vì Đỗ Khang kiêm đạo diễn đã thuận miệng nói một câu —— cảm thấy nhảy ương ca không phù hợp với thiết lập hình tượng của Nguyễn ma ma, và có thể nâng cao bầu không khí. Cho nên Ôn Bảo lén lút tìm video và giáo viên, đau khổ luyện tập khoảng nửa tháng. Nên khi đến vở kịch cuối kỳ, khúc ương ca đó mới có công lực cảm nhiễm mọi người.
Trên đời này người có tài năng cực kỳ nhiều. Nhưng người có thể chân chính nổi bật, không phải là người có tài năng, mà là người ngoài tài năng ra còn có nỗ lực gấp mười lần gấp trăm lần so với người bình thường.
"Kẹt!"
Cửa phòng tập đang đóng kín bị đẩy ra. Bạn học Ôn Bảo cao 1m75 từ cửa bước vào, trên tay xách theo bữa trưa mua ở nhà ăn. Có món khoai tây nghiền và chân dê nướng mà Đào Mộ thích.
"Còn đang luyện đó hả! Ăn trước đi." Ôn Bảo đi chân trần đến bên cạnh Đào Mộ, ngồi xuống đất: "Đỗ Khang và Tiểu Chử Tử vừa đi rồi. Tớ vốn định mời cậu đi ăn trưa, nhưng lại sợ chậm trễ buổi luyện tập của cậu, nên không đến kêu cậu. Dù sao cũng không phải không gặp nhau."
Dù mối quan hệ giữa nam giới có tốt đến đâu thì họ cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Ôn Bảo đưa cơm hộp cho Đào Mộ: "Kỳ nghỉ đông cậu có dự định gì không? Ý tớ là có định đóng phim không?"
"Có người tìm cậu đóng phim hả? Đào Mộ bẻ đũa ra, để khoai tây nghiền vào cơm rồi ăn chung với nhau, còn hơi ghét bỏ: "Sao cậu không thêm rau thơm cho tớ?"
"Trong túi có đó, để riêng mà. Tớ còn để hành cho cậu. Cũng không phải người ngoài, cậu muốn ăn gì thì ăn, tớ không chê cậu có khẩu vị mạnh đâu." Ôn Bảo thấy Đào Mộ tìm một lúc lâu cũng không thấy, thế là đưa túi rau thơm của mình cho Đào Mộ: "Có đoàn phim mời tớ đi diễn vai phụ nhỏ. Tớ đoán là thời gian quay không lâu đâu. Phim kháng chiến, tớ đóng vai Hán gian*."
*Hán gian: là từ khinh miệt dùng để chỉ những người Hán phản bội lại dân tộc hay Trung Quốc.
Ôn Bảo vừa nói xong, Đào Mộ lập tức nhớ ra. Đây thật sự là bộ phim đầu tiên của Ôn Bảo. Là một bộ phim kháng chiến đặc biệt đáng tin cậy với những người có tên tuổi lớn quy tụ lại. Ôn Bảo đóng một vai phụ nhỏ trong chưa đầy 3 tập. Có nhiều cảnh quay phối hợp với nam chính và nam hai.
Nam chính là diễn viên gạo cội có tiếng trong ngành, nam hai là diễn viên trẻ tuổi được Long Đằng Giải Trí. Kết quả trong lúc đối diễn, suất diễn của nam chính và Ôn Bảo khá tốt, hai người đều có kỹ năng diễn xuất xuất sắc diễn chung với nhau, khiến toàn bộ khán giả reo hò đã ghiền. Đến tập có nam hai, kỹ năng diễn xuất của Ôn Bảo đã đè bẹp nam hai đến không còn gì. Tất cả các loại cảm xúc đều là chất lượng cao nhất, cũng khiến tất cả khán giả lập tức nhớ kỹ Hán gian nhỏ lên sân khấu chưa đến 3 tập.
Sau đó, khi Hán gian nhỏ sợ chết vì cứu nam chính mà bị quân giặc giết chết, rất nhiều khán giả đã khóc. Lần đầu tiên khi Đào Mộ xem cảnh đó, mắt cậu cũng cay cay. Cuối cùng cũng hiểu diễn xuất là gì.
"Thật ra tớ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của cậu tốt hơn Nghiêm Thịnh và Vương Bác Viễn." Nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, mặc dù kiếp trước Ôn Bảo đạt được tam kim ảnh đế, nhưng lực ảnh hưởng và thù lao đóng phim lại không cao bằng những người kia. Tìm 𝙩𝙧𝘶yệ𝓃 hay 𝙩ại # TRÙ𝙈TRUYỆ𝐍.V𝓃 #
Ôn Bảo cười hì hì: "Mấy thứ như kỹ năng diễn xuất này, tớ luôn cảm thấy nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí*. Thực ra tốt hay không cũng không sao, miễn đủ dùng là được. Khi diễn, chủ yếu phải tùy vào nhân vật. Nhân vật nên biểu hiện như thế nào, chúng ta cứ biểu hiện như thế đó là xong. Tớ thấy đôi khi cậu suy nghĩ quá nhiều nên dùng sức quá nhiều."
*Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí (仁者见仁智者见智): người nhân từ nhìn thấy lòng nhân từ, người khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan.
Khi Đào Mộ diễn kịch, đôi khi cậu luôn lo lắng diễn xuất của mình không tốt. Nhưng Ôn Bảo thì không như vậy. Đối với hắn, diễn xuất chỉ là diễn xuất, nhân vật cần biểu hiện như thế nào thì hắn biểu hiện như thế đấy, co giãn vừa phải thu phóng tự nhiên, vừa không cố ý áp diễn người khác, cũng không cố kỵ người khác áp diễn mình. Hoàn toàn ngược lại, lúc hắn đóng phim rất thích kéo người khác diễn cùng. Vì vậy khi đối diễn với Ôn Bảo, thường có cảm giác thoải mái vui vẻ tràn trề.
Giống như cảnh cuối cùng của vở kịch cuối kỳ, tất cả mọi người đều bị Ôn Bảo kéo theo. Cùng nhau chơi rất vui.
"Nói thật, tớ cảm thấy trạng thái của cậu ở bài kiểm tra cuối kì cực kì tốt. Đừng nghĩ đến những cái đó có tốt hay không, cậu xem bây giờ cậu đã là một ông chủ lớn giàu có, sao không làm tổng tài bá đạo đi, còn kiên trì muốn đóng phim làm gì?" Ôn Bảo ôm Đào Mộ vỗ vỗ vai cậu: "Tớ nghĩ chắc là vì cậu cảm thấy giống tớ, chính là vì chơi vui. Nếu đã chơi, tớ sẽ chơi một cách vui vẻ. Đừng mãi sợ người khác so sánh cậu với ai đó. Thực ra suy nghĩ kỹ lại, có đáng để so sánh không?"
Đều là học ở Kinh Ảnh, Ôn Bảo tất nhiên cũng nghe tin đồn nhảm nhí rằng phong cách diễn xuất của Đào Mộ giống với người khác. Hắn cảm thấy không sao cả: "Giống với không giống thì thế nào? Cái thứ này chẳng phải là nhãn hiệu gì cả, cũng không có ai bắt cậu phải nộp một nửa thù lao đóng phim cho hắn chỉ vì phong cách diễn xuất giống hắn."
Đào Mộ tức khắc bật cười. Sau khi cười xong, cậu lại hỏi Ôn Bảo: "Vậy cậu không nghĩ rằng khi tớ chơi thứ đó, từ vẽ hổ lại thành vẽ chó sao?"
Đào Mộ đang nói về cậu ở kiếp trước, bất luận diễn cái gì đều có fans của Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh mắng cậu như vậy. Nếu nói Đào Mộ ban đầu vì muốn công kích Thẩm Dục nên tự rước lấy nhục, vậy đến cuối cùng, cậu thật sự muốn chỉnh sửa lại nhưng không được.
Có một số việc, có một số cuộc gặp gỡ đã ảnh hưởng từng chút một và hòa vào máu thịt. Nó thẩm thấu từng chút một, muốn kéo nó ra phải lột da róc xương, thậm chí thay cả dòng máu đang chảy trong cơ thể, mới có thể rực rỡ lên lại.
"Ai nói vậy?" Ôn Bảo vẻ mặt nghiêm túc nhìn bạn cùng phòng nhà bọn họ, cánh tay đang ôm bả vai Đào Mộ hơi dùng sức: "Nói cậu là gánh nặng thần tượng, cậu còn không thừa nhận. Không ai nói như vậy cả, chỉ có cậu tự nghĩ như vậy thôi. Hơn nữa tớ thật sự không nghĩ phong cách diễn xuất của cậu có chỗ nào giống với phong cách diễn xuất của Nghiêm Thịnh. Đặc biệt là vở kịch cuối kỳ... Nghiêm ảnh đế người ta không có diễn xấu như vậy." Đương nhiên cũng không có diễn một cách thuần hậu chất phác tự nhiên như Đào Mộ.
"Cút!" Đào Mộ tức giận lườm Ôn Bảo một cái, thật sự cho rằng cậu không muốn gánh nặng thần tượng sao?
"Được rồi! Tớ cút đây. Cậu chăm chỉ tập múa đi." Ôn Bảo ăn xong thì thu dọn túi ni lông và hộp cơm, trước khi đi còn không quên liếc mắt đưa tình với Đào Mộ bằng ánh mắt ranh mãnh: "Haizz, cậu vẫn chưa nói. Cậu mặc nữ trang trông khá đẹp đấy. Đến ngày quay video có phải cậu còn trang điểm nữa không?"
Đào Mộ mắt lạnh nhìn nụ cười cực kỳ không có ý tốt của Ôn Bảo.
Ôn Bảo vừa đi vừa giơ ngón cái lên: "Được, tốt lắm."
Hắn còn chưa dứt lời, một chiếc áo khoác bay vào đầu hắn. Đào Mộ trực tiếp nhặt áo khoác lông vũ dưới đất ném lên đầu Ôn Bảo. Ôn Bảo gỡ áo khoác xuống rồi bỏ chạy. Lúc chạy đến ngoài cửa, lại ló đầu vào nói: "Nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy. Cậu nói xem tớ có nên nhận kịch bản này không?"
"Nhận!"
Đào Mộ còn chưa nói xong thì nghe Ôn Bảo tiếp tục hỏi: "Ở đó còn có một nhân vật Hán gian du học về nước. Đạo diễn cố ý muốn chọn cậu, nhưng lại ngại không dám gọi điện cho cậu, nên nhờ tôi hỏi cậu một chút... Nhận hay không vậy?"
Đào Mộ: "..." Sao lại là Hán gian!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Đáng lẽ hôm qua là đăng rồi, nhưng vừa xong bộ kia, hứng nó chưa về kịp nên đến hôm nay mới dịch xong:>>>
Đăng: 2/9/2023