"Đào Mộ, không phải cậu học điện ảnh sao? Cậu học tài chính khi nào vậy?" Biết bạn tốt của mình không phải là người sẽ tùy tiện đến gần người khác, Lạc Dương vẻ mặt mờ mịt nhìn Đào Mộ, cảm thấy thế giới này thật ảo diệu.
Đào Mộ im lặng. Tất nhiên cậu không thể nói cậu học tài chính ở kiếp trước.
Hơn nữa, chuyện này Đào Mộ phải cảm ơn Thẩm Dục, vì nhờ hắn mà cậu mới quyết định chuyển sang trường tài chính. Lúc ấy khi cậu vừa mới trở lại Thẩm gia, như phát điên nhìn kiểu gì cũng thấy Thẩm Dục không vừa mắt. Cố ý chuyển tới trường đại học của Thẩm Dục, còn đặc biệt ghi danh khoa tài chính. Sở dĩ cậu làm như vậy là vì muốn chứng minh cậu không hề kém Thẩm Dục. Còn về lý do tại sao cậu không ghi danh khoa văn học như Thẩm Dục, đương nhiên là để lấy lòng người nhà họ Thẩm. Xét cho cùng, qua nhiều thế hệ, Thẩm gia đều làm kinh thương, lúc ấy Đào Mộ cho rằng, nếu mình học tài chính sẽ có tiếng nói chung với người nhà họ Thẩm. Đáng tiếc ở trong mắt người khác, cách làm này chính là bằng chứng cậu lợi dục huân tâm*. Vì điều này, Thẩm Nghiên hết sức mỉa mai châm chọc bài xích cậu, cho rằng cậu không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng muốn tranh giành vị trí thừa kế đáng lẽ thuộc về Thẩm Thần.
*Lợi dục huân tâm: dục vọng lợi ích chiếm hết tâm trí.
Sự việc về sau đã chứng minh, cô ta thật sự đã đánh giá cao IQ của cậu!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lúc trước Đào Mộ từ bỏ Học viện điện ảnh Bắc Kinh, chui đầu vô lĩnh vực tài chính mà mình không quen thuộc, ban đầu ngay cả công thức tính toán cậu cũng xem không hiểu, mỗi ngày đều học vẹt những thứ mà cậu không có chút hứng thú. Ở trong mắt người khác, những tài liệu tin tức mà cậu xem là vô dụng, một chút thực tiễn cũng không có, bị bạn học và báo chí chế giễu là tủ sách hai chân... Không ngờ sau khi sống lại, những tài liệu tin tức này lại trở thành tài sản quan trọng nhất của cậu.
Quả nhiên có câu nói rất đúng, một người đọc nhiều sách, trải qua nhiều cực khổ, chung quy sẽ có một ngày trở nên hữu dụng.
"... Chỉ tùy tiện nói thôi." Đào Mộ hồi phục tinh thần, qua loa có lệ với Lạc Dương.
Lạc Dương khịt mũi, căn bản không tin lời Đào Mộ. Tùy tiện nói mà có thể khiến tên tư bản không thấy thỏ không nhìn đại bàng như Lệ Khiếu Hằng phải móc danh thiếp ra, có lẽ thằng nhóc này không biết danh thiếp của Lệ Khiếu Hằng khó lấy bao nhiêu.
"Vừa rồi chúng tôi đã ăn chân gà do đích thân Đào tiên sinh nướng. Thành thật mà nói, tôi cũng muốn mời Đào tiên sinh dùng bữa." Đối mặt với nhân tài, Lệ Khiếu Hằng luôn thích chủ động xuất kích, nở nụ cười ôn nhuận, khiến người ta như tắm trong gió xuân: "Không biết Đào tiên sinh có nể mặt không?"
Đào Mộ nhíu mày không nói, Lệ Khiếu Hằng nói thêm: "Tôi thấy Đào tiên sinh có cái này rất tuyệt về giá dầu trong tương lai. Không dám giấu giếm, gần đây tôi cũng có chú ý tới thị trường tài chính quốc tế, đối với phương diện này có rất nhiều nghi vấn. Hôm nay nghe ngài nói, tôi đã hiểu rõ được đôi chút. Mong Đào tiên sinh chỉ dạy thêm."
Từ khi trọng sinh tới nay, nếu nói Đào Mộ không có ý nghĩ nào về trận hỗn loạn tài chính này là không thể nào. Bất kỳ ai hiểu rõ về lịch sử tài chính mà được trọng sinh về ngay thời điểm đó, chỉ sợ đều muốn khuấy ra một trận phong vũ. Ngặt nỗi cái túi của Đào Mộ không cho phép, có tầm nhìn nhưng không có vốn liếng, cuối cùng vẫn là bất lực.
Bây giờ Lệ Khiếu Hằng chủ động mời mọc, Đào Mộ cảm thấy có thể trao đổi một phen. Cho dù sau cuộc nói chuyện này, cậu không chiếm được lợi ích gì. Nhưng có thể tạo dựng mối quan hệ với vị Lệ Khiếu Hằng này cũng không tệ, sau này sẽ có chỗ dùng đến - - ví dụ như kéo đầu tư lúc đóng phim điện ảnh.
Nghĩ như vậy, Đào Mộ không chút do dự, lập tức đồng ý lời mời của Lệ Khiếu Hằng. Lệ Khiếu Hằng thể hiện phong thái lịch lãm của mình, đích thân mở cửa xe cho Đào Mộ. Bộ dạng ôn nhu ân cần khiến Lạc Dương khịt mũi liên tục, đôi mắt gần như hướng lên trời.
Hắn đút hai tay vô túi quần, mắt hướng lên trời muốn đi lên xe, liền thấy bạn tốt vẻ mặt vô cảm nhìn sang: "Không phải cậu nói muốn đi thăm ban đoàn phim sao?"
Lạc Dương: "... Tôi chưa ăn cơm!"
"Đến đoàn phim ăn đi. Không phải thời gian trước cậu có nói cậu quậy banh đoàn phim của người ta, đắc tội toàn bộ đoàn phim sao? Vừa hay hôm nay có cơ hội thăm ban, đưa chút đồ ăn ngon qua thu mua nhân tâm. Miễn cho cả đoàn phim đều là tiếng oán than dậy trời, đối với cậu không có chỗ tốt."
Lạc Dương nhịn không được, trợn tròn mắt 108 độ: Nói chuyện cao thâm như vậy làm gì, còn không phải là muốn đá hắn đi để hẹn hò với tiểu mỹ nhân sao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Dương khẽ động, nheo mắt nghi ngờ đánh giá Lệ Khiếu Hằng, tự hỏi cái vị cổ hủ độc thân từ trong bụng mẹ này có phải đã nghĩ thông suốt rồi hay không.
Tuy nhiên, từ nhỏ Lệ Khiếu Hằng đã không thể hiện ra cảm xúc, ý thức tu dưỡng bản thân rất nặng. Lạc Dương nhìn vài cái cũng không nhìn ra Lệ Khiếu Hằng đang nghĩ gì.
Kỳ thực suy nghĩ của Lệ Khiếu Hằng rất đơn giản. Anh chỉ là lo rằng nếu Lạc Dương có mặt trong bữa cơm, sẽ vô tình chuyển chủ đề sang hướng khác - - quen biết nhau nhiều năm, Lệ Khiếu Hằng cực kỳ rõ ràng tính nết "làm việc không đàng hoàng" của bạn tốt.
Đại Mao Tiểu Béo vừa giành được vài cái chân gà nhai ngấu nghiến đều nhất trí đồng loạt đứng ở phía sau Đào Mộ, lấy hành động thực tế để chứng minh lòng trung thành của mình.
Lệ Khiếu Hằng cũng không để bụng. Lái xe đưa mọi người đến một khách sạn năm sao gần đó.
"Không biết Đào tiên sinh thích ăn cái gì?" Trong phòng riêng nhỏ được trang trí tinh xảo, Lệ Khiếu Hằng cười nhẹ đưa thực đơn cho Đào Mộ.
Về xu hướng của thị trường dầu mỏ quốc tế, trong những tháng gần đây Lệ Khiếu Hằng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh có thể lờ mờ cảm nhận được có người đứng phía sau màn thúc đẩy, cũng thấy được tình hình kinh tế ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên Lệ Khiếu Hằng bị hạn chế bởi tình hình hiện tại và không thể xác định được mức độ phát triển của cuộc hỗn loạn này sẽ như thế nào. Vì vậy không thể nào quyết định được. Hôm nay nghe Đào Mộ nhận xét, tuy không giải đáp hết thắc mắc của anh nhưng vẫn làm cho anh hiểu rõ một vài điều.
Do đó anh sẵn lòng mời bữa cơm này. Cho dù kế tiếp Đào Mộ không thể nói bất cứ quan điểm thực tế nào, nhưng chỉ cần những lời trước đó cũng đáng để Lệ Khiếu Hằng anh mời cậu một bữa cơm.
Đào Mộ không chút khách khí gọi vài món mình thích. Do cậu nấu ăn giỏi nên khẩu vị cũng bị chiều hư, mấy món cậu gọi đều là món chiêu bài tốn khá nhiều thời gian, đối với nguyên liệu nấu ăn và tay nghề của đầu bếp cũng có yêu cầu cực cao.
Sau đó Lệ Khiếu Hằng lịch sự đưa thực đơn cho Đại Mao Tiểu Béo. Chờ hai người chọn xong thì Lệ Khiếu Hằng cầm lại thực đơn.
Lệ Khiếu Hằng không phải người tham ăn, hơn nữa xuất phát từ sự chuyên nghiệp luôn đúng giờ của nhân sĩ tài chính, anh luôn gọi những món đơn giản và nhanh gọn lẹ. Nhưng do anh vừa ăn móng gà nướng của Đào Mộ, vị giác bị kích thích quá nhiều. Vậy mà dưới sự gợi ý của Đào Mộ đã gọi vài món địa phương phù hợp với khẩu vị của mình.
Nếu để Lạc Dương thấy cảnh này, chắc hắn sẽ chấn động muốn xỉu.
Qua một lúc sau, người phục vụ bưng bát đĩa, trà và điểm tâm do Lệ Khiếu Hằng gọi lên.
Lệ Khiếu Hằng tự tay rót một ly trà cho Đào Mộ, cười nhẹ: "Tôi không biết Đào tiên sinh thích trà hay cà phê. Tôi đi du học nhiều năm, theo lý hẳn là sẽ thích uống cà phê. Nhưng tôi lại rất thích uống trà, đặc biệt là phổ nhĩ."
Đào Mộ không kén chọn chuyện này, kỳ thực cậu thích nhất là đồ uống có ga. Trà sữa cũng được.
Đại Mao Tiểu Béo mặt nhăn tít lại nhìn nhau, mắt lom lom nhìn chằm chằm bình phổ nhĩ. Lệ Khiếu Hằng hơi mỉm cười: "Tôi thật sơ sót, những bạn trẻ ở tuổi các cậu hẳn sẽ không thích cà phê và trà."
Chỉ là lời nói cử chỉ của Đào Mộ trước đó quá ổn trọng và chín chắn, khiến Lệ Khiếu Hằng có ảo tưởng đang giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa.
Sau đó Lệ Khiếu Hằng kiểm điểm lại sự bất cẩn của mình, gọi phục vụ tới dặn đem lên một ly nước ép trái cây và ba ly nước đồ uống có ga.
Vì điều này mà Đại Mao Tiểu Béo đều có hảo cảm với vị Lệ tiên sinh rất không tồi này.
Lệ tiên sinh rất không tồi nghiêng đầu, trao đổi vài câu với Đào Mộ, rồi lặng lẽ chuyển chủ đề sang tình hình kinh tế hiện tại.
Đào Mộ có tâm muốn kết bạn với Lệ Khiếu Hằng, đương nhiên là sẽ thể hiện năng lực của mình trước mặt kim chủ tương lai. Mặc dù không nói hết, nhưng từng câu từng chữ đều nói đúng trọng tâm, nói một hồi khiến cho suy nghĩ mơ hồ của Lệ Khiếu Hằng càng thêm rõ ràng hơn.
Chỉ có Đại Mao Tiểu Béo là thực sự không hiểu gì, cầm đồ uống im như gà.
"... Bây giờ tình hình quốc tế đang thay đổi, sóng ngầm dâng trào, theo suy nghĩ của tôi, tôi vốn muốn chờ xem một thời gian nữa. Nhưng không ngờ Đào tiên sinh tuổi còn nhỏ lại hiểu biết sâu sắc về tình hình kinh tế như vậy." Lệ Khiếu Hằng không truy hỏi làm thế nào Đào Mộ biết được. Ở trong mắt anh, mỗi người đều có bí mật. Hơn nữa thế giới rộng lớn vô biên không thiếu nhất chính là người tài. Anh du học ở nước Mỹ cũng từng gặp qua thiên tài chơi thị trường chứng khoán, kiếm được hàng tỷ đô la ở tuổi thiếu niên bằng chính năng lực của mình.
Mặc dù phân tích của Đào Mộ về thị trường tài chính rất sắc sảo, nhưng đó không phải chỉ là lời nói suông, mà vẫn có một ít dấu vết lưu lại. Chỉ có thể nói Đào Mộ có hiểu biết rất độc đáo và tài năng trong lĩnh vực tài chính. Nghĩ như vậy, Lệ Khiếu Hằng lại cảm thấy tiếc cho sự chấp nhất muốn trở thành diễn viên của Đào Mộ.
"Không biết Đào tiên sinh - -"
"Lệ tiên sinh cứ trực tiếp gọi tôi là Đào Mộ đi." Đào Mộ bình tĩnh nhấp một ngụm trà. Sống lại một đời, ở chung với Đại Mao Tiểu Béo và những người trẻ tuổi trên phim trường trong một thời gian dài, cậu thật sự không thích nghi được với tác phong nghiêm túc của Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng nhoẻn miệng cười: "Vậy cậu cũng đừng kêu tôi là Lệ tiên sinh nữa. Trực tiếp gọi Lệ đại ca đi."
"Lệ đại ca." Đào Mộ gọi một tiếng. Vừa gọi xong lại cảm thấy cách thức giao lưu của hai người có chút gò bó cũ kỹ.
Lệ Khiếu Hằng nhìn sắc mặt Đào Mộ, không biết vì sao lại đột nhiên nói một câu: "Năm nay tôi mới 25 tuổi."
Đào Mộ: "..."
Lệ Khiếu Hằng định thần lại, hơi xấu hổ giải thích: "Ý của tôi là... Chúng ta cũng coi như là bạn cùng lứa đi, không có khoảng cách thế hệ."
Đào Mộ trong lòng nói đương nhiên không có khoảng cách thế hệ rồi, kiếp trước khi cậu chết cậu đã 28 rồi!
Nhưng Đào Mộ rất khéo léo không nói thêm gì nữa. Dù không biết vì sao, nhưng Đào Mộ vẫn lờ mờ cảm thấy Lệ Khiếu Hằng dường như rất để ý tuổi tác.
Lệ Khiếu Hằng cũng không biết mình phát điên cái gì. Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng cũng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tiếp tục nói: "Vừa rồi tôi muốn nói, Tiểu Mộ, cậu có muốn chuyển sang lĩnh vực tài chính không? Tôi thấy cậu rất có thiên phú ở lĩnh vực này, nếu không tham gia sẽ rất đáng tiếc." Anh còn nhiệt tình kiến nghị, nếu Đào Mộ thật sự muốn làm tài chính, công ty Khiếu Hằng của anh có thể làm nhà tư vấn đầu tư cho cậu.
Đào Mộ có chút khó hiểu nhìn Lệ Khiếu Hằng: "Theo như tôi biết, ngành tài chính luôn có yêu cầu rất cao đối với các học viên. Tôi không phải là người có thâm niên, cũng không phải sinh viên có thành tích cao tốt nghiệp trường đại học trọng điểm - -"
"Người xưa còn biết tìm kiếm hiền tài. Tôi cũng không phải đồ ngốc, thấy một thiên tài như Tiểu Mộ, tôi đương nhiên muốn cố gắng mượn sức." Lệ Khiếu Hằng cười cầm đũa nói, gắp một miếng thịt vịt cho Đào Mộ: "Không biết Tiểu Mộ có cho tôi cơ hội này không."
"Đa tạ lòng tốt của Lệ đại ca, nhưng tôi vẫn thích đóng phim hơn." Sau khi trọng sinh, Đào Mộ đã lên kế hoạch cho tương lai của mình. Đương nhiên sẽ không vì dăm ba câu của Lệ Khiếu Hằng mà thay đổi.
Lệ Khiếu Hằng không tài nào hiểu nỗi vì sao Đào Mộ lại chấp nhất muốn làm diễn viên như vậy, nhưng anh sẽ không đưa ra bất kỳ lời bình nào về lý tưởng của Đào Mộ. Anh cười nói: "Tôi thấy cậu có hiểu biết rất riêng về thị trường quốc tế. Có thể thấy mặc dù cậu thích đóng phim, nhưng cũng không hoàn toàn bài xích ngành tài chính. Vậy xin phép hỏi một câu, tôi có thể mời Tiểu Mộ cậu tới làm cố vấn đầu tư cá nhân cho Lệ Khiếu Hằng tôi không? Cậu chỉ cần có trách nhiệm với tôi là được. Thế nào?"
Tạo dựng quan hệ với Lệ Khiếu Hằng chính là mục đích quan trọng của Đào Mộ trong bữa cơm này. Bây giờ Lệ Khiếu Hằng chủ động kết giao, cậu chắc chắn sẽ không từ chối. Chỉ là trước khi chấp nhận lời mời, cậu phải tỏ ra khiêm tốn lịch sự: "... Quan điểm của tôi chỉ là lý luận suông, tôi không có kinh nghiệm thực tế. Nếu Lệ đại ca mời tôi làm cố vấn đầu tư thì có nhiều rủi ro đấy."
"Vừa hay tôi làm đầu tư tài chính, am hiểu nhất chính là kiểm soát rủi ro." Lệ Khiếu Hằng mỉm cười, đưa tay ra: "Vậy, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Khi hai tay chạm vào nhau. Lệ Khiếu Hằng tinh tường cảm giác được trên tay Đào Mộ có rất nhiều vết chai, không bóng loáng trắng nõn như bề ngoài. Tuy nhiên, bàn tay thon dài khỏe khoắn, lòng bàn tay khô ráo ấm áp thật giống với chủ nhân của nó, càng tiếp nhiều sâu càng thấy an tâm.