Mục lục
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

"Trước tiên, con cứ ở nơi này đi." Cha con Thẩm gia dẫn Thẩm Dục khóc sướt mướt cả đường đi, đến một chung cư xa hoa mà Thẩm gia đã đặt mua. Có cả Thẩm Nghiên đi cùng hắn và dì Lưu đã làm việc ở Thẩm gia vài chục năm.

"Con vừa làm phẫu thuật xong cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng suy nghĩ nhiều quá, chị của con sẽ thường xuyên đến đây chơi với con, đợi mẹ con bình tĩnh lại có lẽ sẽ đón con về." Dù sao cũng là con trai mình nuôi suốt 19 năm, cho dù từ con ruột biến thành con nuôi trong một đêm, nhưng chỉ cần không phải là do Thẩm phu nhân ngoại tình sinh ra, cha Thẩm vẫn có sự kiên nhẫn của một người cha yêu thương con.

Thẩm Dục ôm tấm ảnh gia đình năm người Thẩm gia trong lòng, mắt khóc sưng cả lên, được Thẩm Nghiên ôm vào lòng, thút tha thút thít gật đầu: "Mẹ, mẹ thật sự sẽ tha thứ cho con sao?"

"Đương nhiên rồi." Không đợi cha con Thẩm gia nói chuyện, Thẩm Nghiên đã đau lòng khuyên giải: "Mẹ thương em như vậy, sao nỡ đuổi em đi. Bây giờ mẹ chỉ đang tức giận quá thôi, đợi mẹ nguôi giận, chắc chắn sẽ rất nhớ em."

"Vậy khi nào mẹ mới nguôi giận?" Thẩm Dục ôm ảnh gia đình, mắt đẫm lệ nhìn cha và anh: "Có phải đến khi tìm được Thẩm Dục thật sự về, là mẹ sẽ nguôi giận đúng không?"

Một câu nói khiến tất cả mọi người im lặng. Hai cha con Thẩm gia nhíu mày, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên vừa chột dạ vừa xấu hổ mím môi, không hiểu sao lại dâng lên tức giận với em trai ruột chưa từng gặp mặt kia.

"Tối nay con muốn ở lại đây với Tiểu Dục." Thẩm Nghiên ôm Thẩm Dục, tức giận nói: "Dù sao bây giờ mẹ cũng chỉ quan tâm đến đứa con trai kia mà không cần Tiểu Dục, thậm chí cũng không thích con nữa. Con không muốn về nhà ——"

"Con im miệng cho cha!" Thẩm Nghiên chưa nói hết đã bị cha Thẩm tức giận ngắt lời: "Nếu không phải tại con thì đâu xảy ra chuyện trước đó? Đó là em trai ruột của con, chỉ vì trò đùa của con mà mất tích 19 năm trời, càng không biết đã trải qua những khó khăn gì, chẳng lẽ trong lòng con không áy náy chút nào sao?"



"Áy náy thì có lợi ích gì? Đợi sau khi mọi người tìm được người về rồi bồi thường không được sao. Chúng ta là Thẩm gia đó, một tên nghèo nàn không biết chui từ đâu ra, nếu biết cha mẹ ruột của nó là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị và thiên kim Diệp gia, chắc chắn trong lòng mừng đến điên rồi. Nhưng sao mọi người không nghĩ lại xem, nếu thật sự tìm được người về rồi thì phải làm gì bây giờ. Tính cách của đàn ông Thẩm gia ra sao, cha và anh chắc là rõ nhất. Đừng có tìm về một em trai ham cái lợi trước mắt, một lòng một dạ muốn tranh gia sản. Đến lúc đó mới thật sự là Thẩm gia không sống yên ổn."

Nghe thấy cha Thẩm mắng, Thẩm Nghiên chẳng những không nghĩ lại sai lầm năm đó của mình, ngược lại lý lẽ rất hùng hồn: "Con thật sự không hiểu, vì sao mẹ cứ khăng khăng muốn tìm đứa con trai kia về, chẳng lẽ Thẩm gia chúng ta thật sự thiếu con trai đến vậy sao? Tiểu Dục ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, còn sống ở nhà chúng ta 19 năm, em ấy đã là một phần trong nhà chúng ta. Thay vì hai người dùng mọi cách tìm một người ngoài không biết ra sao trở về, còn không bằng khuyên mẹ chấp nhận Tiểu Dục một lần nữa. Dù sao Hoa Hạ vừa lớn vừa đông dân như vậy, một đứa bé mất tích 19 năm căn bản không có hy vọng tìm về được. So với việc cứ để mẹ ôm ảo tưởng tìm được con trai ruột trở về, thì khuyên mẹ chấp nhận hiện thực tốt hơn chứ. Con không hiểu, nếu đứa con trai kia kiếp này không tìm về được, chẳng lẽ mẹ có thể làm ầm ĩ cả đời? Chẳng lẽ Thẩm gia chúng ta từ nay về sau sẽ sống trong bóng ma không tìm thấy người sao?"

Sau khi rời khỏi chung cư, cha con Thẩm gia im lặng suốt chặng đường, bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, như thể có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng.

Im lặng được một lúc lâu, cuối cùng cha Thẩm ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe: "Tuy Nghiên Nghiên nói chuyện quá cực đoan nhưng lại nói đúng một số việc. Cũng đã 19 năm rồi, năm đó vẫn còn là một đứa bé trong tã lót, không ai biết nó có thể có tính cách gì, càng không biết hiện giờ nó đang ở đâu. Nói là muốn tìm người, nhưng e là hy vọng xa vời."

Thẩm Thần nghe xong chỉ hơi mỉm cười, khẽ rũ mắt xuống, hàng mi dày tạo thành bóng dưới mí mắt.

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức tìm người về. Dù sao cũng là cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, sao có thể bỏ mặc ở bên ngoài được. Nếu nó sống tốt thì thôi. Nếu sống không tốt, có lẽ việc tìm về người thân sẽ là động lực để nó tiếp tục sống sót."

"Nhưng nếu đứa bé kia thật sự tính tình không tốt giống như Nghiên Nghiên nói thì làm sao bây giờ?" Cha Thẩm thở dài một tiếng. Đàn ông Thẩm gia có tính cách thế nào? Ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, tính công kích rất mạnh, tâm tư kín đáo, hành động quyết liệt. Hơn nữa luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Giống như Thẩm Nghiên nói, nếu Thẩm Dục thật sự là một phế vật có tham vọng lớn nhưng tài mọn rồi tham lam lợi lộc, còn ỷ vào vài giọt máu cốt nhục trên người để mưu toan tranh gia sản, một hai phải quậy cho gia đình không yên ổn, còn không bằng để bọn họ nuôi một đứa con nuôi ngoan ngoãn.

—— Ngần ấy năm qua, ông bỏ ra biết bao tâm huyết để rồi dưỡng Thẩm Thần, còn cố ý nuôi Thẩm Dục ra tính cách ngây thơ hồn nhiên, chính là vì tránh cho anh em ruột bất hòa nhau.

Quan trọng nhất là ông phải cân nhắc thái độ của Thẩm Thần. Thẩm gia, có một người thừa kế ưu tú là đủ rồi.

Thẩm Thần cong khóe môi, một nửa đường nét ẩn trong màn đêm, bình tĩnh nói: "Phụ thân yên tâm, dù sao cũng là cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, chỉ cần tìm trở về là được. Con làm anh trai, đương nhiên sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng."

Đàn ông Thẩm gia có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ và đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng một người có thể làm chủ gia tộc Thẩm thị, chắc chắn không phải là người sợ một phế vật cùng chung huyết thống. Từ khi còn học cấp 2, Thẩm Thần đã theo cha xử lý công việc trong tập đoàn, hiện là giám đốc điều hành của tập đoàn Thẩm thị, gặp không ít sóng to gió lớn trong nhiều năm qua. Bây giờ cũng đã là người sắp 30 tuổi rồi, sao có thể sợ hãi một đứa bé vừa mới thành niên chứ.

"Phụ thân không cần lo. Nếu một đứa bé 19 tuổi có thể ảnh hưởng đến vị trí người thừa kế của con, vậy con sẽ nhường nó chức giám đốc điều hành tập đoàn Thẩm thị." Thẩm Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận chiếc Maybach màu đen chạy như bay trong đêm, bình tĩnh hỏi: "Hay là, phụ thân không có tự tin về người thừa kế do đích thân ngài dạy bảo?"



"Đương nhiên không phải." Hai hàng lông mày của cha Thẩm giãn ra, ông biết đứa con trai do chính ông dạy dỗ sẽ không bao giờ làm ông thất vọng: "Nếu con đã tự tin như vậy, chuyện này giao cho con làm. Tốt nhất là có thể tìm được người, nếu không tìm được thì cũng nên chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng đã qua 19 năm."

Thẩm Thần không nói gì, ngón tay thon dài lơ đãng gõ lên tay nắm cửa, trong lòng thầm suy nghĩ gì đó.

Cha Thẩm im lặng một lát, nhịn không được hỏi tiếp: "Con chuẩn bị xuống tay từ chỗ nào?"

Dù sao cũng là con trai ruột của ông, ngoài miệng cha Thẩm nói không thèm để ý, nhưng thật ra trong lòng cũng rất quan tâm. Suy cho cùng, ngay cả con nuôi của ông cũng có thể sống một cuộc sống huy hoàng ở Thẩm gia, cha Thẩm sao có thể nhẫn tâm để con trai ruột lưu lạc bên ngoài?

Tính tình không tốt, có thể mang đến phiền phức cho trong nhà, đó đều là những chuyện cần phải lo lắng sau khi nhận về rồi. Nhưng trước khi tìm được người, là cha mẹ ruột, bọn họ cũng chỉ mong con mình bình an trở về.

Thẩm Thần là người thừa kế được đích thân cha Thẩm đào tạo, đương nhiên hiểu rõ cha Thẩm đang nghĩ gì. Nếu nói trong Thẩm gia, cha Thẩm mẹ Thẩm thậm chí là Thẩm Dục đều mong chờ tìm được đứa bé kia trở về, Thẩm Nghiên là người không mong tìm được đứa bé kia nhất, thì Thẩm Thần mới là người thật sự thờ ơ về chuyện này.

Có tìm về được hay không cũng như nhau, hắn sẽ cố gắng hết sức đi tìm, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Trong mắt Thẩm Thần, việc tìm lại đứa bé đó chỉ là một kiểu trách nhiệm. Dù sao thì anh cả như cha, Nếu hắn muốn thừa kế Thẩm gia, thì phải bảo đảm mọi người trong Thẩm gia đều có được lợi ích. Nếu không thì vì sao nhất định phải là hắn làm người thừa kế trong khi bà con họ hàng Thẩm gia nhiều như vậy, cũng có không ít người thông minh có tài?

"Con đã cho người liên lạc với cảnh sát. Chuẩn bị nhân cơ hội này hợp tác với cảnh sát, tập đoàn Thẩm thị sẽ tài trợ, cùng xây dựng cơ sở dữ liệu DNA để tìm kiếm những đứa bé mất tích. Đến lúc đó, DNA của phụ thân sẽ được nhập vào kho gen đầu tiên. Đồng thời cũng sẽ treo thưởng 500 vạn cho người cung cấp manh mối. Khi đó, tập đoàn Thẩm thị sẽ liên hợp với cảnh sát Hỗ Thành tổ chức họp báo để tất cả mọi người nhiệt tình giúp đỡ chúng ta tìm kiếm đứa bé. Đồng thời cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ các bậc cha mẹ khác có con cái bị mất tích, giúp bọn họ tìm lại con của mình."

"Chúng ta có thể hợp tác với cảnh sát để thành lập quỹ chống buôn người. Chúng ta cũng có thể để tập đoàn Thẩm thị dẫn đầu tổ chức một số buổi đấu giá từ thiện. Hàng năm, tập đoàn Thẩm thị sẽ quyên góp 1000 vạn cho quỹ chống buôn người, giúp đỡ miễn phí cho các bậc cha mẹ bị mất con."

Thẩm Thần sắp xếp đâu vào đấy: "Con đã trao đổi với Đàm tiên sinh, tuy bọn họ không biết lai lịch của cô gái mang thai hộ, nhưng vẫn còn nhớ nơi làm công của cô gái mang thai hộ đó khi đến Hỗ Thành, hình như là đi cùng chị em đồng hương đến đây. Sau khi nhóm người đó đến đây, hầu hết đều làm công trong nhà xưởng, cũng có người làm bảo mẫu cho người ta. Con sẽ tìm cách liên hệ với những người này, tốt nhất là có thể tìm được quê quán của cô gái mang thai hộ đó. Chỉ cần tìm được người phụ nữ đó, ít nhất có thể biết được tung tích của em trai. Chỉ tiếc 19 năm trước công nghệ chưa phát triển, cũng không có camera giám sát, không chụp lại được ảnh của cô gái mang thai hộ kia."

Cha Thẩm yên lặng gật đầu, ông không ngờ chỉ mới vài ngày mà con trai lớn đã sắp xếp xong nhiều chuyện như vậy, hơn nữa sắp xếp mọi thứ rất trật tự ngăn nắp, không khỏi cảm thán.

"Ý tưởng hợp tác với cảnh sát để thành lập kho gen cho những đứa trẻ bị thất lạc thực sự rất hay. Không chỉ có thể khiến cảnh sát phối hợp tìm con với chúng ta, còn có thể quảng bá hình ảnh tích cực và đóng góp cho xã hội của tập đoàn Thẩm thị. Nếu cần, cha có thể nhận phỏng vấn từ phóng viên. Cha tin hầu hết các bậc cha mẹ mất con trên thế giới này cũng sẽ có tâm trạng như vậy. Tuy rất đau buồn, nhưng nếu tập đoàn Thẩm thị có thể giúp được nhiều người tìm thấy con của mình, đó sẽ là một công đức lớn lao."



Nghe thấy cha Thẩm không ngừng nhắc đến chuyện kho gen, Thẩm Thần hơi mỉm cười.

Đây là đàn ông Thẩm gia.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý: Trong hiện thực, cơ sở dữ liệu DNA chống buôn người được bộ công an thành lập vào tháng 5 năm 2009. Lúc trước tra thông tin, tôi đã nghĩ nó trùng hợp đến khó tin _(:з” ∠)_

Lời editor: Ôi nguyên cái Thẩm gia chứ không phải chỉ mỗi đàn ông Thẩm gia, chưa tìm về đã nghĩ xấu tính kế đứa con, lúc tính kế xong mới bắt đầu thương cảm cho con, thương cảm được tí xíu thì bắt đầu mong chờ lợi ích trong lúc tìm con:)))

Hóng cảnh Mộ của tui chơi chết đám người này, cho chừa cái tội hở cái là đàn ông Thẩm gia là như vậy.

Thẩm Dục cũng không vừa gì đâu, toàn đòi mẹ tha thứ với toàn hỏi khi nào mẹ mới tha thứ để mình về nhà, trong khi bà mẹ mới vừa bị bệnh ngất xỉu mà không hỏi han gì luôn á.

Đăng: 15/10/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK