Mục lục
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

"A a a, a a a, cảnh đẹp Tây Hồ tháng ba, mưa xuân như rượu, liễu bay như khói…"

Nửa đêm, Đào Mộ cầm kịch bản về phòng ngủ, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Đỗ Khang, cậu dẫn ba người bạn cùng phòng 301 và hơn 20 bạn học lớp 1 khóa 2008 Kinh Ảnh đến Dạ Sắc chơi. Theo như Đỗ Khang nói, Đào Mộ nhận phim, phải mời mọi người ăn cơm chúc mừng. Đương nhiên, rốt cuộc nguyên nhân có phải là do Đỗ Khang sợ Đào Mộ đắp mặt nạ dọa hắn lúc 12 giờ đêm hay không, vậy chỉ có một mình Đỗ Khang biết.

Dạo gần đây Đào Mộ toàn ăn những thức ăn bổ dưỡng, khi vào phòng riêng, còn vô thức bấm số điện thoại đặt cơm ở Ôn Tụ Tường, đặt một bàn xiên thịt dê. Ôn Bảo thấy cha mình tự xuống bếp, thế là kêu phục vụ mang lẩu than đến. Ôn Bảo thấy Trực Lạc: "Ăn lẩu sườn cừu* hát K, anh em rất biết chơi nha."

*Ở mấy chục chương đầu có nhắc đến món này nhưng mình tra không thấy, chỉ thấy hình, đến đây gặp lại món này đi tra mới thấy. Món này bên TQ hay gọi là "lẩu bò cạp cừu/dê", nhưng tên gọi nước ngoài là "lẩu sườn cừu" 😓

"Tớ sợ các cậu hát xong sẽ đói, chúng ta vừa ăn vừa hát." Dù sao phòng riêng cũng rộng.

Mấy nam sinh lập tức vỗ tay huýt sáo ủng hộ. Hoa Hạ có câu con trai mới lớn nghèo cha già*, dù có là nam sinh khoa diễn xuất cũng không cách nào cưỡng lại nhu cầu sinh lý của mình. Hơn nữa, môi trường sống của diễn viên nam trong giới giải trí tương đối tốt hơn so với diễn viên nữ, họ trông béo hơn gầy hơn cao hơn lùn hơn hay thậm chí xấu hơn cũng không quan trọng, miễn là họ diễn xuất hay, nhân mạch nhiều chút là luôn có thể tìm được phim để đóng. Vì vậy bọn họ không ngại ăn khuya, thậm chí còn thưởng thức món ăn một cách vô cùng vui vẻ. Bia của Dạ Sắc được mang vào theo từng tráp, mấy nam sinh có thể giải quyết 7 8 tráp bia.

*Con trai mới lớn ăn nghèo cha già (半大小子吃穷老子): ý nói về sức ăn của con trai mới lớn, ăn rất nhiều.

Nữ sinh thì không được, các cô phải quản lý cân nặng, không dám ăn quá nhiều, nhìn là thấy thèm. Phải biết rằng xiên thịt dê của Ôn Tụ Tường là một cửa hiệu lâu đời ở Yến Kinh, một đĩa thường có giá bảy tám chục, chi phí bình quân là trên 200 nhân dân tệ. Năm 2009, hầu hết sinh viên không hold được mức phí này. Vì vậy các bạn nữ ăn mà rối rắm không thôi. Một mặt sợ béo, một mặt lại không muốn lãng phí cơ hội. Chỉ có thể ăn cải trắng, nấm, cá viên, tôm viên, ăn một miếng thịt dê mà như ăn thuốc độc, một chai bia cũng không dám uống.

Đỗ Khang ở bên cạnh nhìn mà mệt giùm: "Tớ nói các cậu sao không ăn một bữa cho đã đời đi, cùng lắm thì bắt đầu giảm béo từ ngày mai."

"Cậu đừng có nói chúng tớ nữa!" Nhóm nữ sinh không phục, cố ý trêu chọc: "Tớ nói này Đỗ Khang, đã qua nửa học kỳ rồi, ngoại trừ hệ thống AA trong các buổi tụ tập, thằng nhãi cậu chưa mời mọi người một bữa nào, có phải hơi kỳ không?"

"Đúng vậy. Lần trước cậu đóng phim ở đoàn 《 Huyết nhục trường thành 》 cũng cầm ba nghìn* đúng không. Vậy mà không thấy cậu mời mọi người đi ăn gì hết." Có nam sinh cười hì hì hùa theo: "Hay là hóa đơn hôm nay để cậu thanh toán nha."

*Nguyên văn là "tiểu tam thiên (小三千)", mình không biết có phải đúng là ba nghìn không nữa, mà đi tra gg thì toàn ra "I love you 3000" ಠ⁠,⁠_⁠」⁠ಠ



"Tớ hông có tiền đâu!" Đỗ Khang khóc than: "Hơn nữa hôm nay vừa hát K vừa ăn xiên thịt dê. Chúng ta có nhiều người như vậy, cả đêm tốn ít nhất cũng tận hơn 10.000 tệ. Số tiền lớn như vậy đại lão Mộ mới trả được. Cậu còn kêu tớ trả tiền, cậu xem cái thây này của tớ có đáng giá 500 tệ không?"

"Chậc!" Lời của Đỗ Khang bị mọi người chế nhạo, nhưng không có ai phản bác lời hắn. Dù sao Đào Mộ là đại gia bị người ta lừa mà cũng có thể đầu tư 900 vạn cho đoàn phim, khác với đám sinh viên nghèo bọn họ.

Sở dĩ hiện giờ Đào Mộ được nhiều người ở Kinh Ảnh ủng hộ, đêm khuya còn kéo bạn học đi ăn mà không bỏ sót một ai, ngoại trừ Đào Mộ có nhân duyên tốt, còn là do cậu đầu tư đoàn phim. Mặc dù bầu không khí của nhóm sinh viên chưa tiếp xúc với xã hội, không bị nhiễm nhiều tật xấu ích lợi. Nhưng bản chất con người là xu lợi tị hại, Đào Mộ có tiền có thể làm nhà đầu tư, mà làm nhà đầu tư thì có thể nhét các bạn học vào đoàn phim.

Diễn viên nào mà không muốn đóng phim. Nhưng không thể tìm Đào Mộ lúc đóng phim vì những lúc đó cậu thường không để ý đến người khác. Hơn nữa tính tình Đào Mộ rất tốt, mỗi khi mời mọi người ra ngoài chơi cũng sẽ không thổi phồng bản thân, hoặc khiến mọi người cười nhạo mình, làm cho các bạn học cảm thấy rất thoải mái tự do. Có vài bạn nữ còn ôm tâm tư riêng, muốn ở chung với Đào Mộ nhiều hơn chút.

Mỗi tội Đào Mộ hoàn toàn không hiểu gì về mặt tình cảm. Tất cả giác quan nhạy bén đều tập trung vào đầu tư kinh doanh.

"Phải rồi, tớ nghe nói cậu muốn thành lập công ty điện ảnh?" Qua ba tuần rượu, mọi người đều say khướt ca hát, Ôn Bảo bưng một đĩa đi vào, sẵn tiện hỏi: "Công ty của cậu có ký hợp đồng với nghệ sĩ không? Hay là làm việc theo kiểu studio, chỉ nâng một mình cậu?"

Ôn Bảo định là nếu công ty điện ảnh do Đào Mộ mở có ký hợp đồng với nghệ sĩ, hắn sẽ trực tiếp ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ. Hắn không hề quan tâm việc từ bạn học biến thành boss có cảm thấy khó xử hay không, miễn có phim để quay là được. Hơn nữa ánh mắt chọn kịch bản của Đào Mộ rất đáng tin. Quan trọng nhất là Đào Mộ không phải loại người chỉ biết dùng hết tài nguyên lên bản thân. Từ chuyện cậu đầu tư 《 Huyết nhục trường thành 》 là có thể thấy được điểm này.

Mọi người là bạn cùng phòng với nhau, Ôn Bảo vẫn rất yên tâm về nhân phẩm của Đào Mộ. Hắn tin Đào Mộ sẽ không gạt hắn, cũng sẽ không làm trái ý nguyện của hắn, bắt hắn nhận mấy bộ phim dở tệ linh tinh để kiếm cho công ty.

Vì vậy Ôn Bảo đã suy nghĩ rất cặn kẽ, sau khi Đào Mộ thành lập công ty điện ảnh, hắn sẽ ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ.

Hắn vừa nói ra những lời này xong, bàn ăn vốn sôi động lập tức trở nên im lặng. Tất cả các bạn học vô thức dừng đũa lại, nhìn về phía Đào Mộ. Có vài bạn học lòng dạ nông cạn*, trên mặt lập tức hiện vẻ khó xử, suy xét, do dự.

*Lòng dạ nông cạn (城府浅): mình tra baidu thì nó có 2 nghĩa. Thứ nhất là khen ngợi, tức là người này có mưu kế, có suy nghĩ sâu sắc, không muốn tùy tiện bộc lộ. Thứ hai là xúc phạm, tức là người này không thẳng thắn, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của người này, không dám coi người này là bạn bè. Vì từ 浅 nghĩa là nông, cạn, ít, kém, nên dù mình muốn dịch sao nghe cho hay hoặc đúng nghĩa chút thì cũng chịu.

Ôn Bảo đột nhiên tỉnh táo lại. Lúc này mới nhớ ra đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, không thể nói chuyện quá tùy tiện. Chỉ là hắn thì thấy không sao, nhưng chỉ sợ người khác có ý kiến mà thôi. Ví dụ như hiểu lầm hắn là người dẫn đầu ra trận, cố tình dẫn dắt những người khác ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ. Thật ra hắn thật sự không có ý này.

Ôn Bảo còn chưa nghĩ ra cách giải thích hợp lý, Đào Mộ đã bình tĩnh tiếp quản cuộc trò chuyện: "Cần phải xem bát tự đã. Cha Diệu của tớ thậm chí còn chưa làm thủ tục nữa, cậu biết tin nhanh thật đấy."

Ôn Bảo lập tức cười nói: "Tớ cũng chỉ nghe cha tớ nói thôi, cha tớ thì nghe lão gia tử nói."

Chử Toại An nãy giờ đang uể oải lập tức chuyển chủ đề, dời sự chú ý của mọi người về phía Đỗ Khang: "Nói cậu đó, mọi người đã quen nhau lâu vậy rồi, bớt khóc than với chúng tớ đi. Bộ đồ này của cậu không đáng tiền, nhưng cơ bắp của cậu không phải rất ngon sao, cùng lắm thì bán thịt của cậu để trả tiền. Tớ đoán với vẻ ngoài của cậu, thể nào cũng hốt được đầu bảng Dạ Sắc."

"Yo ~~~~" Mọi người tức khắc vỗ tay ồn ào, huýt sáo khen ngợi.

Cuối cùng vấn đề này cũng được gạt sang một bên.

Cả đám chơi đến tận 3 giờ khuya mới sức cùng lực kiệt rời Dạ Sắc, trở về trường học. Đào Mộ lười về đó, trực tiếp đi đến văn phòng của ông chủ trên tầng cao nhất của Dạ Sắc, mở cửa phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Lưu Diệu, cố nhịn cảm giác khó chịu, đi tắm rửa rồi bò lên giường đi ngủ.



Hôm sau là chủ nhật, không cần phải đi học. Đào Mộ ngồi ở nhà nghiên cứu kịch bản cả ngày. Mặc dù kiếp trước cậu từng diễn nhân vật này, nhưng khi đọc lại kịch bản, cậu vẫn có rất nhiều ý tưởng khác nhau.

Đào Mộ lấy một cuốn sổ, vừa đọc kịch bản vừa viết tiểu sử của nhân vật. Trước giờ Đào Mộ luôn làm việc rất nghiêm túc, kiếp trước sau khi 《 Hắc Bạch 》 công chiếu, cậu còn đặc biệt lên mạng đọc tạp chí, tìm đọc tất cả bình luận của nhà phê bình điện ảnh và cư dân mạng. Loại trừ những bình luận vô nghĩa mang tính tâng bốc hoặc chê bai, quả thật có rất nhiều phân tích đáng để tham khảo.

Ngoài ra, Đào Mộ còn muốn đến học viện cảnh sát ở Hồng Kông để trải nghiệm một thời gian.

Chế độ ở Hồng Kông và nội địa không giống nhau, bao gồm biên chế cảnh sát, huấn luyện hàng ngày và nghi thức đều khác nhau rất lớn. Kiếp trước khi Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình, có rất nhiều dân mạng phản hồi rằng nhân vật Chu Viễn Đình không giống cảnh sát Hồng Kông chút nào, ngược lại rất giống Cổ Hoặc Tử*.

*Tên đầy đủ của bộ phim là "Cổ Hoặc Tử: người trong giang hồ (古惑仔之人在江湖)" là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen. Bộ phim được phát hành tiếng Việt có tên là Cổ Hoặc Tử, tạm dịch là Đứa Nhóc Hư.

Chủ yếu là vì kiếp trước Đào Mộ không có năng lực đến khảo sát thực địa, cậu không hề biết cảnh sát Hồng Kông trông như thế nào. Ngay cả Cổ Hoặc Tử cũng là tự học thông qua xem phim. Cũng may lúc đó Đào Mộ diễn vai đặc vụ nằm vùng nên trông không mâu thuẫn lắm.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Đào Mộ không có kinh nghiệm đóng phim trước ống kính, cậu không phải dân chính quy, chỉ từng làm võ thế vài lần, sau đó ỷ vào thân phận công tử Thẩm gia để giành nhân vật. Kỳ thật lúc đó kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự kém Thẩm Dục từng diễn nam chính nam phụ ở vài bộ phim. Không có gì ngạc nhiên khi toàn bộ đoàn phim chỉ trích cậu kịch liệt vì chuyện này. Hơn nữa trong lúc đóng phim, cậu còn cố ý nhắm vào Thẩm Dục, rồi bị ảnh đế Nghiêm Thịnh cố ý áp diễn, vì vậy biểu hiện không được như mong đợi.

Tuy nhiên, dù sao đó cũng là nhân vật đầu tiên trước ống kính của Đào Mộ, còn nhận được đề cử người mới xuất sắc nhất của giải Kim Ô bằng nhân vật đó. Vì vậy tình cảm của Đào Mộ dành cho nhân vật Chu Viễn Đình vẫn có sự khác biệt. Mỗi lần xem lại, Đào Mộ đều cảm thấy rất tiếc về biểu hiện của mình, cậu cảm thấy nếu lúc đó cậu đặt nhiều công sức vào việc nghiên cứu kịch bản và nhân vật, cậu sẽ có thể khám phá sâu hơn những mâu thuẫn và bi kịch của nhân vật Chu Viễn Đình. Nếu kỹ năng diễn xuất của cậu đủ tốt, sẽ có thể thể hiện từng biểu cảm và hành động tinh tế hơn, đồng thời thể hiện sự phức tạp và đa chiều của nhân vật một cách trọn vẹn hơn.

Đào Mộ vẫn luôn nghĩ rằng nhân vật Chu Viễn Đình này có thể đắp nặn trở nên kinh điển hơn, khiến người xem khắc sâu ấn tượng hơn, chứ không phải là một hình ảnh mỏng manh được cố định trên màn hình lớn.

Chẳng trách đạo diễn và tổ chế tác 《 Hắc Bạch 》 chê bai cậu như vậy, thật sự là Đào Mộ đã phụ lòng một vai diễn hay như vậy.

Kiếp này, Đào Mộ có cơ hội làm lại lần nữa. Cậu muốn đối xử cẩn thận với Chu Viễn Đình, vì vậy cậu không chỉ nghiên cứu kỹ kịch bản và viết tiểu sử của nhân vật, mà còn liên hệ với học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông, muốn nhân dịp cuối tuần đến trường trải nghiệm một chút.

Nếu là người bình thường, hoặc nên nói là diễn viên bình thường đưa ra yêu cầu này, học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông tất nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng Đào Mộ thì khác, cậu là người sáng lập web Phi Tấn, nhất là cậu còn là ông chủ trị giá hàng tỷ đô la kiêm đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, nếu cậu đã đưa ra yêu cầu, học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông vui còn không kịp. Thậm chí còn hy vọng ông chủ có thể giúp đỡ chút gì đó sau khi trải nghiệm xong. Chẳng những đồng ý yêu cầu của Đào Mộ ngay lập tức, mà còn chủ động đề nghị, nếu Đào Mộ muốn, bọn họ có thể nhét cậu vào đội huấn luyện Phi Hổ một thời gian, giúp cậu có thể làm ra động tác đẹp mắt hơn trước ống kính ——

Người của học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông có tìm hiểu bối cảnh của Đào Mộ, cũng biết Đào Mộ từng làm võ thế. Mà khi bộ phim điện ảnh 《 Hắc Bạch 》 tuyên truyền ở Hồng Kông, cũng mang tên là phim cảnh sát, có thể đoán được trong phim sẽ có rất nhiều cảnh hành động và đấu súng, trực giác của học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông mách bảo, Đào Mộ chắc chắn sẽ tự lên sân chứ không dùng diễn viên đóng thế.

Đây là một chuyện vui ngoài ý muốn, mắt Đào Mộ sáng lên, vui vẻ nhận ý tốt của học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông.

Vì vậy, sau khi Đào Mộ cúp điện thoại, paparazzi khắp Hồng Kông lập tức nhận được tin Đào Mộ tham gia 《 Hắc Bạch 》, và có ý định đến học viện cảnh sát để trải nghiệm cuộc sống trước khi tiến tổ. Rất nhiều paparazzi còn giới thiệu danh tính và lai lịch của Đào Mộ khi đưa tin —— trọng tâm là Đào Mộ sáng lập web Phi Tấn, đồng thời là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng.

Đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 mời những người nổi tiếng từ lưỡng ngạn tam địa đến tham gia, chuyện này cũng không tính là tin chấn động gì ở Hồng Kông. Nhưng không ngờ đoàn phim có thể kéo được một đại lão trị giá hàng chục tỷ M vàng đến diễn vai nam phụ. Loại tin tức ngồi lê đôi mách này dù là ở giới giải trí Hồng Kông thì vẫn rất được quan tâm. Suy cho cùng, trong nhận thức của các cư dân mạng, người có thể làm tổng tài bá đạo thì sẽ không đi làm diễn viên, nhưng người làm diễn viên lại luôn muốn diễn vai tổng tài bá đạo.

Vậy mà vị tổng tài bá đạo trong hiện thực lại trái ngược hoàn toàn, quả thật rất đáng để quan tâm. Huống hồ paparazzi tin đồn Hồng Kông còn tiết lộ rằng, vị tổng tài bá đạo trị giá hơn chục tỷ M vàng, năm nay vậy mà mới 19 tuổi. Hơn nữa xem ảnh chụp trông cực kỳ đẹp trai.

Có còn chừa đường sống cho người khác hay không!



Trong thoáng chốc, có rất nhiều người ở Hồng Kông không biết gì về Đào Mộ, cũng không biết về web Phi Tấn, bắt đầu lên mạng tìm kiếm các tin tức liên quan. Thậm chí còn có người chạy đến đăng ký tài khoản web Phi Tấn, sau khi tắm trong đống tin tức còn sẵn tiện quẹo vào web bullet screen.

Sau đó, không còn đường để quay đầu.

Nhưng đây đều là chuyện sau này.

Chỉ nói về chuyện bên đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 còn đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi động máy, đã trao đổi lịch quay với một nhóm người nổi tiếng, đã sắp xếp việc quay phim đâu vào đấy, chỉ còn thiếu một bước tuyên truyền khởi động máy nữa thôi, mọi người không kịp chuẩn bị đã bị paparazzi nhà mình đưa lên hot search. Khi nhìn thấy tin tức, bản thân bọn họ cũng choáng váng.

Trước đây từng nghe nói ông chủ web Phi Tấn là người đàn ông có thể gây mưa máu gió tanh trong giới giải trí. Trên thực tế, sở dĩ đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 mời Đào Mộ đóng vai Chu Viễn Đình, ngoài việc đạo diễn từng thấy Đào Mộ nhảy múa ở trấn H, cảm thấy khí chất và hình tượng của Đào Mộ rất phù hợp với thiết lập của nhân vật này, nguyên nhân chủ yếu là vì web Phi Tấn.

Đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 nghĩ rằng nếu mời Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình, ít nhất web Phi Tấn có thể giúp đỡ rất nhiều cho đoàn phim khi tuyên truyền ở nội địa. Hơn nữa đoàn phim cũng không có mất mát gì khi kết bạn với một nhà đầu tư không thiếu tiền như Đào Mộ.

Nhưng bọn họ không ngờ là Đào Mộ không những có thể gây ra mưa máu gió tanh trong giới giải trí ở nội địa, mà còn không hề tỏ ra yếu thế ở Hồng Kông!

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Đào Mộ: Đúng vậy, tôi là một người đàn ông nóng bỏng!!

Hẹn buổi tối tiếp nhé ┗|`O′|┛ grào ~~

Lời editor: Người ta là đóng phim để được làm tổng tài bá đạo, Mộ Mộ làm tổng tài bá đạo để được an ổn đóng phim →⁠_⁠→

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK