"Đây là xe bảo mẫu mà những minh tinh đó ngồi khi ra ngoài đóng phim?"
Sau khi ăn xong, Tống lão gia tử định đi dạo ngắm cảnh đêm Hương Thành theo sự đề cử nhiệt liệt của Lệ Khiếu Hằng, năm người ngồi lên xe bảo mẫu mà Lệ Khiếu Hằng đã kêu trợ lý chuẩn bị sẵn.
Lần đầu tiên Tống lão gia tử ngồi loại xe này, thấy bên trong có tủ lạnh, quầy rượu, giường đơn và TV nhỏ, có đầy đủ thiết bị xa hoa thì cảm thấy không tệ, "Cũng mua một chiếc cho con nhé."
Lệ Khiếu Hằng lấy đồ uống và trái cây đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, cười nói: "Chiếc xe này là quà sinh nhật con tặng cho Tiểu Mộ."
"Ồ." Tống lão gia tử gật đầu, thầm đánh giá giá cả của chiếc xe này, đột nhiên hỏi: "Khi nào đến sinh nhật của Lệ tiên sinh?"
Lệ Khiếu Hằng nhanh chóng nói: "Ông nội gọi con là Khiếu Hằng là được. Trưởng bối nhà con toàn gọi con như vậy."
Sau đó trả lời: "Sinh nhật con là ngày 1 tháng 1."
Tống lão gia tử lập tức vui vẻ: "Ôi, sinh nhật của con khá lớn đấy."
Lưu Diệu và Mạnh Tề không hẹn mà cùng nhớ sinh nhật của Lệ Khiếu Hằng giúp Đào Mộ. Miễn cho đến ngày đó mà Đào Mộ không nhớ, bọn họ là người lớn trong nhà, dù sao cũng phải giúp nghĩ quà đáp lễ.
Người nội địa du lịch ở Hương Thành, có một số địa điểm tham quan nhất định phải ghé một lần. Chẳng hạn như công viên hải dương, bảo tàng tượng sáp, Disney, Hoàng Đại Tiên Từ và cảng Victoria. Bây giờ là buổi tối, nơi có thể đi dạo rõ ràng chỉ có cảng Victoria.
So với nội địa rộng lớn thì Hương Thành rất nhỏ, địa điểm đi dạo ban đêm không nhiều lắm, lúc dẫn mọi người đi dạo sẽ có khả năng đụng phải người quen.
Ví dụ như khi năm người đang đứng trong đám đông đợi đến giờ bắn pháo hoa ban đêm, Đào Mộ nghe thấy phía sau có người gọi cậu, vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục đang vui vẻ phấn chấn vẫy tay với cậu, đứng bên cạnh là Nghiêm Thịnh và Thẩm Nghiên.
Và người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Nghiên kia... Con ngươi Đào Mộ hơi co lại, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, toàn thân Đào Mộ cứng đờ lại.
Lệ Khiếu Hằng chú ý thấy Đào Mộ có gì đó không đúng, bình tĩnh nắm lấy tay Đào Mộ, không đợi Đào Mộ nói đã cau mày hỏi: "Thẩm tiên sinh có chuyện gì sao?"
Thẩm Dục nghe vậy thì cứng đờ người, hơi sợ hãi liếc nhìn Lệ Khiếu Hằng một cái. Lúc trước hắn từng tiếp xúc với Lệ Khiếu Hằng vài lần, ngặt nỗi Lệ Khiếu Hằng chưa bao giờ thừa nhận* hắn. Không chỉ như thế, mỗi lần hắn tiếp xúc với Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng luôn luôn không vui, còn thường xuyên dùng thủ đoạn dạy dỗ hắn. Tâm cơ sâu lắng, tính tình hung dữ. Vì vậy bây giờ mỗi khi Thẩm Dục thấy khuôn mặt của Lệ Khiếu Hằng là bắt đầu e ngại.
*Ở đây Thẩm Dục dùng từ "买账", có nghĩa là tôn trọng, thừa nhận hoặc phục tùng quyền lực, lợi thế của bên kia.
Thẩm Nghiên thấy em trai nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay vừa gặp Lệ Khiếu Hằng là im như ve sầu mùa đông, tức khắc giận sôi máu.
"Anh có thái độ kiểu gì đó? Tiểu Dục của chúng tôi lịch sự, thấy người quen trong đám đông nên muốn chào hỏi một tiếng. Các người không nhiệt tình chào lại thì thôi đi, lại còn dám dùng loại thái độ này chất vấn Tiểu Dục. Quả nhiên cô nhi không có cha mẹ dạy dỗ, không có gia giáo." Thẩm Nghiên nói, hung tợn lườm Đào Mộ một cái, vươn tay ôm Thẩm Dục ôm vào lòng, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cực kỳ giống gà mẹ già bảo vệ gà con.
"Cô gái này sao lại nói chuyện như vậy!" Tính tình Lưu Diệu không tốt, sao có thể trơ mắt nhìn con trai bảo bối nhà mình bị người đàn bà đanh đá mắng: "Tôi thấy cô mới là không có gia giáo, có cha sinh nhưng không có mẹ dạy. Khi mẹ cô sinh cô ra không lắp não cho cô à, hay là trực tiếp nuôi nhau thai lớn lên luôn? Đã lớn vậy rồi mà còn không biết nói năng kiềm chế lại. Đừng ỷ cô là đàn bà thì la lối khóc lóc khắp nơi. Người biết sẽ nói cô không được dạy dỗ, người không biết có khi còn nghĩ là chó điên thành tinh cắn bậy bạ khắp nơi!"
Tài ăn nói của Lưu Diệu chắc chắn có thể chấp hết các hẻm lớn ngõ nhỏ ở thủ đô. Chỉ có thể nói là độc. Cả quá trình không có một chữ thô tục nào, nhưng Đào Mộ nghe thấy thì suýt nữa cười ra tiếng.
Lệ Khiếu Hằng cũng rất ngưỡng mộ nhìn thoáng qua chú Diệu. Giọng Yên Kinh này thật sự nghe rất hay.
Thẩm Nghiên tức đến tái mặt. Theo bản năng muốn xông lên trước tát Lưu Diệu, bị người đàn ông bên cạnh cô ta nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Thẩm Nghiên không tát được Lưu Diệu, trở tay tát cho bạn trai của mình một bạt tay. Giọng điệu chói tai mắng: "Trác Nghiêm, anh có phải là đàn ông không. Bạn gái anh bị người ta mắng, anh không ra mặt nói thay tôi, còn ngăn tôi làm gì?"
Trác Nghiêm bị Thẩm Nghiên tát trước mắt bao người, trên mặt nóng rát, trong lòng cũng tức giận, hắn buông Thẩm Nghiên ra: "Em có bệnh à? Anh ngăn em không phải vì muốn tốt cho em sao? Em nhìn dáng người của người ta xem, vừa nhìn đã biết là người biết võ. Em còn dám ra tay với người ta? Em tưởng em là nữ thì không ai dám đánh em à? Em họ Thẩm, không phải họ Ái Tân Giác La, mà dù em họ Ái Tân Giác La thì Đại Thanh cũng đã diệt từ lâu rồi."
Trác Nghiêm nói ra câu cuối cùng cũng là có nguyên nhân. Hắn và Thẩm Nghiên quen nhau chưa đến nửa năm. Ban đầu, Thẩm Nghiên tới công ty bọn họ ứng tuyển. Trác Nghiêm thấy cô ta trông cũng được, cũng tốt nghiệp đại học danh giá nên tuyển cô ta vào làm lễ tân.
Lúc ấy Thẩm Nghiên đã chủ động hoặc bị động từ chức ba lần. Tiền trên người chưa đến một ngàn tệ, cũng không có liên hệ với Thẩm phu nhân. Người nghèo chí ngắn, đương nhiên không dám bộc lộ bản tính. Tuy không hài lòng lắm với công việc lễ tân, nhất là không hài lòng về tiền lương, nhưng cô ta thật sự không tìm thấy công việc nào khác. Quan trọng nhất là chủ quản công ty tuyển cô ta vào quá đẹp trai, Thẩm Nghiên nhất kiến chung tình với người này, ôm tâm trạng theo đuổi nam thần nên cũng thành thật kiên định làm được mấy tháng. Đương nhiên, quan trọng nhất là theo đuổi được Trác Nghiêm.
Lúc này, Trác Nghiêm chỉ mới vừa tốt nghiệp được hai năm đã lên tới chức chủ quản dự án, vào đúng thời điểm tràn đầy năng lượng nhất. Sự nghiệp thành công, còn được người đẹp gia thế hùng hậu theo đuổi. Xuất phát từ lòng hư vinh của một người đàn ông, Trác Nghiêm cũng đồng ý kết giao với Thẩm Nghiên.
Đáng tiếc, sau đó Thẩm Nghiên và Thẩm phu nhân liên hệ với nhau, có Thẩm phu nhân thầm tiếp tế, Thẩm Nghiên lại giở thói cũ. Mặc dù đang ở trước mặt Trác Nghiêm cũng không khiến cô ta thu liễm tính tình đại tiểu thư, qua thời gian dài, Trác Nghiêm hơi mất kiên nhẫn, càng chán ghét Thẩm Nghiên thường xuyên nhắc tới Thẩm gia. Thậm chí chán ghét đến mức đưa ra lời chia tay, Thẩm Nghiên sợ tới mức liên tục khom lưng cúi đầu, nhưng qua một thời gian lại giở thói cũ khiến Trác Nghiêm vô cùng bực bội.
Không thể không nói, kiếp trước Trác Nghiêm có thể theo đuổi được Đào Mộ, hơn nữa hai người còn sống với nhau thất niên chi dương*, điều kiện bên ngoài và mị lực nhân cách chắc chắn không cần nhiều lời.
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, nếu không thì sẽ xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Kiếp trước, sau khi Đào Mộ trở lại Thẩm gia mới quen biết Trác Nghiêm, lúc ấy Trác Nghiêm đã là tổng tài của một khu lớn trong công ty bọn họ. Hai người quen biết nhau ở một tiệc rượu. Trác Nghiêm nhất kiến chung tình với cậu, sau đó điên cuồng theo đuổi cậu, nhưng Đào Mộ đã trải qua chuyện được mấy người theo đuổi, sau đó bỏ dở nửa chừng và đi yêu Thẩm Dục, đã vậy còn diễn một màn máu chó quay lưng trở mặt nhắm vào cậu. Bị rắn cắn vài lần sẽ để lại bóng ma tâm lý rất lớn, đương nhiên không đồng ý lời theo đuổi của Trác Nghiêm.
Trác Nghiêm theo đuổi Đào Mộ khoảng một năm rưỡi, cậu mới chịu nhả ra. Trác Nghiêm theo đuổi người rất gian nan nên đối xử với cậu cực kỳ tốt. Dù sao cho đến bảy năm sau, Đào Mộ nhận ra không biết Trác Nghiêm đã yêu Thẩm Dục từ khi nào, trước khi muốn phản bội đâm cậu một đao thì hắn chưa từng để lộ sơ hở. Mỗi buổi sáng đều chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, lặng lẽ bò lên giường hôn gọi cậu dậy, buổi tối giúp cậu mở nước tắm, nhớ rõ tất cả những thứ cậu thích và ghét.
Tính tình Trác Nghiêm không tốt, nhưng trong bảy năm ở bên nhau với Đào Mộ, hắn chưa từng nổi giận với Đào Mộ. Mỗi lần cãi nhau được một nửa đã nhào lên hôn cậu, quá tức giận thì sẽ lăn lộn cậu trên giường. Đến khi Đào Mộ mệt muốn chết thì ôm cậu vào lòng, dịu dàng xin lỗi, bất kể người sai có phải là hắn hay không.
Trác Nghiêm thường xuyên cười nhạo Đào Mộ không nói đạo lý, vì vậy hắn chưa bao giờ nói đạo lý với Đào Mộ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh theo đuổi em không phải để giảng đạo lý cho em, là để dỗ em vui vẻ, cưng chiều em cả đời. Chỉ là gần đây tính tình em càng lúc càng lớn, vì vậy chúng ta cần nghiên cứu vài tư thế mới, nếu không anh sẽ bị lỗ."
Sau đó không màng Đào Mộ giãy giụa, đè cậu lên giường. Lúc cậu bị chúng bạn xa lánh, bị Thẩm gia đá văng, cậu còn tưởng Trác Nghiêm cũng sẽ rời khỏi cậu, nhưng Trác Nghiêm không có. Hắn đối xử với Đào Mộ càng tốt hơn. Bởi vì hắn nói, bên cạnh Đào Mộ chỉ còn lại mỗi hắn, nếu hắn không đối xử tốt với Đào Mộ, vậy Đào Mộ sẽ thật sự không còn gì nữa.
Trác Nghiêm không phục tất cả mọi người trong Thẩm gia đều hướng về con tu hú chiếm tổ là Thẩm Dục kia, muốn giúp cậu báo thù. Vì vậy gây chuyện với Thẩm Dục khắp nơi, chỉ để Đào Mộ hết giận. Ngay cả Đào Mộ được hắn cưng chiều đến tận trời cũng cảm thấy rất vô lý, vậy mà khi trở mặt, đến cả một câu chào hỏi cũng không có.
Nếu Trác Nghiêm chán cậu, muốn đổi khẩu vị thì chỉ cần nói rõ ràng với Đào Mộ, dù là chia tay trong hoà bình thì Đào Mộ cũng sẽ không phát điên. Cố tình Trác Nghiêm lại thích Thẩm Dục, còn muốn phản chiến một đòn.
Vương Dã nói không sai, kiếp trước vào cuối đời, Đào Mộ đã điên rồi. Lúc bị đuổi khỏi Thẩm gia, cậu còn có Trác Nghiêm, sự phản bội của Trác Nghiêm như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, lúc đó cậu thật sự không muốn sống nữa.
Chỉ muốn đồng quy vu tận với Trác Nghiêm.
Kiếp trước, sau khi biết Trác Nghiêm phản bội, Đào Mộ bắt đầu suy nhược thần kinh, cả đêm ngủ không yên, không biết vì sao cậu và Trác Nghiêm lại đi đến bước đường này, càng nghĩ càng không rõ, càng không rõ thì càng để tâm vào chuyện vụn vặt. Loại đau đớn này xuyên thấu tim gan cậu, thấm sâu vào tận xương tủy, đừng nói là người này, ngay cả hai chữ trong cái tên này cũng là vết sẹo sâu nhất trong lòng Đào Mộ, cậu không hề muốn nghĩ đến nó.
"Cậu là... Đào tổng của web Phi Tấn đúng không?" Trác Nghiêm đè lên vệt bàn tay hồng hồng trên mặt. Kỳ thật vừa rồi hắn đã chú ý tới Đào Mộ.
Trước khi Thẩm Dục lên tiếng chào hỏi, Trác Nghiêm vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đào Mộ trong đám người ngóng lên bầu trời đêm chờ bắn pháo hoa. Đám đông xung quanh đông nghịt, người kia chỉ lẳng lặng đứng đó, vừa nhìn thấy là không dời mắt được.
Trác Nghiêm không biết nên hình dung tâm trạng này như thế nào, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh. Thế nên khi Thẩm Nghiên chửi ầm lên với Đào Mộ, Trác Nghiêm mới không kịp phản ứng, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy cực kỳ tức giận. Trực giác hắn nhận định, hắn đang tức giận Thẩm Nghiên không được dạy dỗ, bày ra dáng vẻ đanh đá, chửi đổng lên trước công chúng, đúng là khiến người khác mất mặt.
Loại thẹn quá hóa giận này thậm chí còn hơn cả cái tát Thẩm Nghiên đã tát hắn. Trác Nghiêm bất an nhìn Đào Mộ, hắn thậm chí cảm thấy ngay cả cái tên Đào Mộ cũng rất êm tai.
Trong thoáng chốc, Trác Nghiêm thấy mọi người kinh ngạc nhìn qua. Lúc này mới phát hiện ra, hắn lại nói ra những lời trong lòng.
"Trác Nghiêm, anh có ý gì?" Thẩm Nghiên mở to mắt, không dám tin nhìn Trác Nghiêm. Quay đầu hung tợn trừng Đào Mộ: "Tôi biết ngay mà, cô nhi không cha không mẹ này là đồ hồ ly tinh."
Trong lòng Thẩm Nghiên tức giận, lại muốn nhào lên tát Đào Mộ thì bị Trác Nghiêm ngăn lại, ngược lại Trác Nghiêm bị ăn thêm một bạt tai. Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, Trác Nghiêm liên tục bị tát hai cái cũng bạo nộ.
"Cô có bệnh à, lại gây chuyện nữa thì chia tay đi." Trác Nghiêm đẩy Thẩm Nghiên một cái thật mạnh, đẩy cô ta vào ngực Thẩm Dục, mất kiên nhẫn nói.
"Anh nói cái gì?" Thẩm Nghiên hoảng hốt, vội nắm lấy góc áo của Trác Nghiêm.
"Tôi nói chia tay." Trác Nghiêm mất kiên nhẫn dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt nóng rát: "Sao tôi có thể thích loại đàn bà đanh đá như cô được. Cô không thể học theo Thẩm Dục, ngoan ngoãn nghe lời một chút sao? Với tính cách này của cô, thằng đàn ông nào dám thích cô."
Kỳ thật Trác Nghiêm cũng không thích Thẩm Dục, hắn cảm thấy tính cách Thẩm Dục quá mềm yếu, không giống con trai mà giống con gái. Nhưng so với người đàn bà đanh đá như Thẩm Nghiên thì Trác Nghiêm cảm thấy Thẩm Dục cũng không tồi, ít nhất nghe lời hiểu chuyện lễ phép, còn biết chào hỏi với Đào Mộ.
Trác Nghiêm nói xong thì vô thức nhìn về phía Đào Mộ. Mặc kệ dấu tay trên mặt, hỏi: "Đào, Đào tổng, cậu không sao chứ?"
Đào Mộ lạnh lùng nhìn khuôn mặt in hai dấu tay của Trác Nghiêm, không trả lời.
"Chúng ta đi thôi."
Đào Mộ mặt vô cảm dẫn người nhà rời đi. Ở phía sau cậu, Trác Nghiêm ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng cậu, nhìn đến khi không thấy nữa mới thôi.
Thẩm Nghiên kinh hồn táng đảm nhào lên điên cuồng xin lỗi, lúc thì nhìn về hướng Đào Mộ rời đi, lúc thì quay đầu lại đánh giá Thẩm Dục. Chỉ vì một câu trong lúc vô tình của Trác Nghiêm, hiện giờ cô ta đã có bất mãn với em trai của mình.
Nghiêm Thịnh từ đầu tới đuôi không nói câu nào, thấy vậy thì nhíu mày, trực tiếp kéo Thẩm Dục rời đi. Hiện giờ hắn cũng có thành kiến với anh rể tương lai của Thẩm Dục, cảm thấy Trác Nghiêm lòng dạ quá sâu, cố ý châm ngòi ly gián quan hệ hai chị em bọn họ.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ở bên nhau 7 năm mà còn vậy, không điên mới lạ.
Đăng: 10/12/2023