Mục lục
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

Ngay cả khi đạo diễn Từ đã hô “cut” thì cả phim trường vẫn lặng ngắt như tờ. Đào Mộ cũng lẳng lặng đứng tại chỗ, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là nhập diễn quá sâu, nhất thời không ra được.

Lệ Khiếu Hằng đứng rìa phim trường, vô cùng lo lắng nhìn Đào Mộ, Lưu Diệu thì vẻ mặt vừa vui vẻ vừa tự hào, cảm thấy Đào Mộ không hổ là nhóc con nhà bọn họ, bình thường cười hì hì dễ nói chuyện, nhưng khi tức giận lại có khí thế đáng sợ như vậy.

Mọi người đều bị mắc kẹt trong cảm xúc của mình, yên lặng không nói gì. Sau một lúc lâu, một tiếng nức nở nho nhỏ phá vỡ sự im lặng trên phim trường. Mọi người nhìn quanh thì thấy Thẩm Dục nước mắt lưng tròng đứng đó, khóc đến đôi mắt đỏ hoe, lại còn không dám khóc lớn tiếng, nghẹn ngào ấm ức cắn môi, rõ ràng là bị dọa rồi.

Nghiêm Thịnh là người đầu tiên phản ứng lại, đi lên nhẹ nhàng ôm lấy vai Thẩm Dục, vỗ lưng an ủi hắn. Thẩm Dục ôm chặt eo Nghiêm Thịnh, khóc lớn.

Tiếng khóc này như phá vỡ ma chú, những người khác cũng lần lượt phản ứng lại. Thẩm Nghiên vừa lo vừa tức vọt tới trước mặt Đào Mộ, la lối khóc lóc không quan tâm đến ai: “Cậu làm cái gì vậy hả. Đóng phim thì đóng đi, hù người khác làm gì. Cậu dọa sợ Tiểu Dục nhà chúng tôi có đền nổi không? Cậu nói đi, cậu cố ý đúng không ——”

“Cút!” Mắt Đào Mộ đỏ bừng, lệ khí quanh thân vẫn chưa tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghiên như hai thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên cảm thấy toàn thân đột nhiên run lên, những lời chỉ trích chửi rủa nghẹn lại trong họng, không nói được một lời, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

Lệ Khiếu Hằng vẻ mặt nghiêm nghị đi tới, vòng qua Thẩm Nghiên, trực tiếp ôm Đào Mộ về ghế nghỉ ngơi, mở nắp bình giữ nhiệt cho cậu, bên trong là chè đậu xanh ướp lạnh: “Giải nhiệt.”

Đào Mộ im lặng ngửa đầu uống cạn, những cảm xúc tiêu cực tích tụ cả đời đã ập đến ngay khi cậu bùng nổ, như một cơn thủy triều bất tận, từng đợt từng đợt, không ngừng va vào trái tim mà cậu tưởng đã lạnh như đá từ lâu.

Trong biển máu cuồn cuộn vô tận, xương móng vuốt đẫm máu vươn ra, dùng sức tóm lấy cơ thể Đào Mộ rồi kéo xuống. Đào Mộ cũng không muốn giãy giụa, để mặc cảm xúc tiêu cực lan ra khắp cơ thể.

Từ Mục Sâm ngồi ở trước màn hình theo dõi, xem đi xem lại suất diễn Đào Mộ đột nhiên bùng nổ. Kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ rất tốt, đó là điều mà cả đoàn phim đều công nhận. Có thể đối diễn với ảnh đế, dẫn ảnh hậu nhập diễn, thành thạo tất cả các suất diễn. Không quá chút nào khi nói diễn viên này có khí chất riêng.

Trước khi đối diễn với Thẩm Dục, Đào Mộ đã cố tình kìm nén diễn xuất của mình để đảm bảo quá trình quay diễn ra suôn sẻ, cố gắng dẫn Thẩm Dục nhập diễn, cũng cố gắng không tạo quá nhiều áp lực cho Thẩm Dục. Nhưng dù vậy, Thẩm Dục vẫn bị ảnh hưởng. Khi đọc lời thoại thì lắp ba lắp bắp, không đủ khí thế, biểu cảm và động tác càng hết cứu.

Hiện giờ Đào Mộ bùng nổ tại chỗ, khí thế lập tức tăng vọt, đừng nói là người mới như Thẩm Dục, ngay cả những diễn viên kỳ cựu như Nghiêm Thịnh và Vương Cẩm Sinh cũng không dám bảo đảm có thể diễn tiếp được. Ảnh hưởng tạo thành cũng rất rõ ràng, lực lượng trong màn ảnh vốn dĩ ngang nhau lập tức biến thành nghiền áp trần trụi. Nghiêm Ngự vốn nên nói lời lẽ chính đáng, lại bị Đào Mộ bùng nổ kỹ năng diễn xuất áp cho không nói nổi một câu. Những câu nói minh họa cho công lý trước đó trở nên nhạt nhòa và yếu ớt dưới sự diễn giải của Thẩm Dục. Trong kịch bản, mỗi người đại diện cho suy nghĩ của hai bên hắc bạch, lại bị Thẩm Dục diễn như kẻ thứ ba yêu đương vụng trộm đang ngụy biện khi bị chính chủ bắt tại trận.

Mọi dàn ý về Nghiêm Ngự đều không thể thực hiện được.

Từ Mục Sâm hơi tiếc nuối nhìn màn hình theo dõi. Kỳ thật trong toàn bộ kịch bản, Nghiêm Ngự và Chu Viễn Đình, Nghiêm Khể và Chu Ngạn Thanh sắm vai đại lão hắc bang, bốn nhân vật này có thể nói là hai nhóm so sánh, đại biểu cho hai bên hắc bạch. Nhất là Nghiêm Ngự và Chu Viễn Đình, tuy hai nhân vật này ít xuất hiện, nhưng suất diễn lại quan trọng nhất, bởi vì vai trò của hai nam chính này là thúc đẩy cốt truyện phát triển, duy trì xung đột cốt truyện. Vì vậy trong bối cảnh kịch bản, cần phải có lá mặt lá trái, hắc trộn lẫn với bạch, bạch xen lẫn với hắc, đã không thể phân biệt rõ được nữa từ sớm.

Nhưng Nghiêm Ngự và Chu Viễn Đình thì khác. Mặc dù tuổi tác và suất diễn của hai nhân vật này hạn chế khả năng phát huy của bọn họ, nhưng cũng đảm bảo sự hoàn mỹ thuần túy của hai nhân vật này. Một người là thuần bạch, một người là thuần hắc. Hắc bạch rõ ràng như nước với lửa. Không cho phép có bất kỳ vùng xám nào, đây là sự khác biệt trong triết lý.

Trong kịch bản, nhân vật Chu Viễn Đình đại diện cho lòng tham, lòng tham là động lực để con người tiến bộ, vì vậy khi còn trong học viện cảnh sát, Chu Viễn Đình đã biểu hiện vô cùng xuất sắc. Cậu tập luyện khắc khổ, luôn đứng đầu trong mỗi kỳ thi, là học sinh được các giáo viên ở học viện khen ngợi nhiều nhất. Nhưng đồng thời, Chu Viễn Đình cũng muốn hưởng thụ sự nổi loạn, thế nên cậu chưa từng quan tâm đến nội quy nhà trường. Trước đêm tốt nghiệp lại dám trốn học đi bar với những người khác, thậm chí còn đánh nhau với người ta, cuối cùng bị đuổi khỏi học viện cảnh sát.

Chu Viễn Đình không cam lòng bao công sức của mình bị lãng phí, lại bị quan to lộc hậu mà cảnh sát hứa hẹn cám dỗ, đồng ý trở thành đặc vụ nằm vùng. Nhưng trong quá trình Chu Viễn Đình làm đặc vụ nằm vùng thì lại phát hiện, sự nỗ lực và thành quả của cậu hoàn toàn không bình đẳng, vì vậy cậu lại hối hận. Việc cậu phát hiện mối quan hệ giữa Nghiêm Khể và Nghiêm Ngự chỉ là ngòi nổ đẩy cậu theo hướng hắc hóa. Nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Viễn Đình hắc hóa là do lòng tham của cậu, trong lòng cậu không có bất kỳ lý tưởng hay niềm tin nào, thứ cậu để ý chỉ có sự nỗ lực có thể mang đến thành tựu cao hơn hay không. Còn về phương hướng nỗ lực là hắc hay bạch, Chu Viễn Đình hoàn toàn không quan tâm.

So với Chu Viễn Đình, nhân vật Nghiêm Ngự đại diện cho sự thuần khiết tuyệt đối. Hắn không biết biến báo*, quyết giữ ý mình, coi cảnh sát là tín ngưỡng duy nhất. Cả đời hắn quang minh lỗi lạc, trọng tình nghĩa, biết ân nghĩa, hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc vợ con, bản chất trời sinh không cho phép tồn tại một tia đen tối nào, vì vậy hắn không chịu tha thứ cho người anh xã hội đen. Cuối cùng trong kịch bản, Nghiêm Ngự biết anh trai là đặc vụ nằm vùng, còn Chu Viễn Đình là người làm nằm vùng thay hắn, cuối cùng hoàn toàn hắc hóa vì không cưỡng lại được sự cám dỗ của hắc bang, quyết định bắt giữ quy án Chu Viễn Đình. Nhưng trong quá trình bắt giữ, cảnh sát đặc vụ nằm vùng bị đại lão hắc bang mua chuộc thấy Chu Viễn Đình sắp bị bắt, sợ Chu Viễn Đình tuôn ra chuyện của mình nên muốn giết Chu Viễn Đình diệt khẩu, Nghiêm Ngự chắn một dao cho Chu Viễn Đình. Trước khi chết, hắn chỉ kịp nói câu xin lỗi với Chu Viễn Đình.

*Biến báo (变通): dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.

Chu Viễn Đình oán giận Nghiêm Ngự cướp tiền đồ và người phụ nữ của cậu, Nghiêm Ngự cuối cùng lại trao mạng sống của mình cho Chu Viễn Đình. Hắn luôn luôn coi Chu Viễn Đình là người anh em tốt nhất, chỉ là hai người ở lập trường khác nhau, quan điểm lý tưởng khác nhau, hoàn toàn không thể thuyết phục được nhau mà thôi.

Chỉ tiếc là Thẩm Dục — người sắm vai Nghiêm Ngự lại không có kỹ năng diễn xuất tương đương, không thể làm nổi bật sức hấp dẫn của nhân vật này, nên mới nói diễn viên không nên dễ dàng đi thử sức những vai diễn mà mình không thể đảm nhận nổi. Bởi vì diễn không tốt, nhân vật không có sức thuyết phục, không chỉ bản thân hắn bị mắng mà toàn bộ kịch bản cũng có khả năng sụp đổ.

Từ Mục Sâm cực kỳ bực bội gãi đầu. Đoạn này Đào Mộ phát huy quá tốt, Từ Mục Sâm không nỡ xóa nó, quyết định giữ lại, vì vậy trọng tâm của lần quay tiếp theo là mài giũa nhân vật Nghiêm Ngự.

Đạo diễn Từ kêu Thẩm Dục chuẩn bị sẵn sàng, suất diễn tiếp theo nhất định phải quay thật tốt. Hắn không cần Thẩm Dục có thể biểu hiện ngang bằng Đào Mộ, nhưng ít nhất phải khiến nhân vật có sức thuyết phục. Ở mức trung bình thôi cũng được!

Ngặt nỗi Thẩm Dục vừa mới bị Đào Mộ bùng nổ dọa cho sợ. Lúc đối diễn, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Chu Viễn Đình là lại nhớ tới biểu hiện bạo lực vừa rồi của Đào Mộ, lập tức sợ hãi tay chân cứng đờ, thậm chí còn kém hơn cả mức bình thường trước đó.

Sau vài lần NG, đừng nói Thẩm Dục đầu óc căng thẳng tột độ, ngay cả những người khác trong đoàn phim cũng bắt đầu đau đầu.

Đạo diễn Từ vẻ mặt u ám trừng mắt nhìn màn hình theo dõi, hận không thể trừng đến mức Thẩm Dục thể hiện ra kỹ năng diễn xuất. Thẩm Dục tự biết đuối lý, rúc vào người Nghiêm Thịnh không dám ngẩng đầu. Trong lòng thầm oán trách bản thân không biết cố gắng.

Nhưng thật ra chuyện này không thể trách hắn, một diễn viên dù có tài năng đến đâu cũng cần phải có một quá trình tôi luyện kỹ năng diễn xuất. Kiếp trước Thẩm Dục và Đào Mộ cùng tiến tổ, hai người đều là người mới. Nếu so sánh thì Thẩm Dục có nhiều kinh nghiệm đóng phim hơn Đào Mộ một chút. Hắn lại là diễn viên do đích thân đạo diễn Từ chọn, được xưng là diễn đúng bản sắc cũng có thể diễn nhân vật một cách hoàn mỹ. Ngược lại Đào Mộ ỷ vào gia thế cố chen chân vào, còn là bình hoa không có bao nhiêu kinh nghiệm đóng phim, tất nhiên bị cả đoàn phim tẩy chay. Chưa kể trong lúc đóng phim, Nghiêm Thịnh còn cố ý chèn ép Đào Mộ, áp diễn Đào Mộ.

Lúc ấy Thẩm Dục có đạo diễn cổ vũ, có đoàn phim khoan dung, còn có Đào Mộ phụ trợ, ngày nào cũng rất tích cực tôi luyện kỹ năng diễn xuất, biểu hiện dĩ nhiên xuất sắc.

Nhưng kiếp này, kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ quá xuất sắc. Xuất thân chính quy, đạo diễn đích thân chọn, có thể trực tiếp diễn chung với ảnh đế. Tất cả ánh hào quang chồng lên nhau, trực tiếp đè bẹp người mới Thẩm Dục mang vốn vào đoàn, ép đến mức Thẩm Dục chán nản, không còn sức để nỗ lực, chỉ biết lo lắng không đâu, mà càng lo lắng thì biểu hiện càng tệ, biểu hiện càng tệ thì đạo diễn và đoàn phim càng không hài lòng. Dưới vòng tuần hoàn ác tính, Thẩm Dục vốn được nâng niu trong nhà kính, nào có sức hồi phục như Đào Mộ, nhất thời bị đả kích đến tự sa ngã.

Đạo diễn Từ thờ ơ lạnh nhạt nhìn Thẩm Dục thật sự không còn tâm tư đóng phim, chỉ có thể vùi đầu kêu ca.

Bây giờ đã là hai giờ chiều, một suất diễn vẫn chưa quay xong, đoàn phim vẫn chưa ăn trưa, đạo diễn vừa tức vừa muốn quay kịp tiến độ. Chỉ có thể thảo luận với Đào Mộ xem có thể đẩy suất diễn của Đào Mộ và Đỗ Trạch vào chiều nay lên quay trước hay không, tốt nhất một lần là qua, quay xong thì mọi người đi ăn cơm.

Trong lúc quay, Đào Mộ ăn được nửa hộp cơm, có thể trụ được, Đỗ Trạch thì càng khỏi phải nói, khi chờ diễn đã ăn cơm trưa xong. Cả đoàn phim chỉ có đạo diễn, ánh sáng và camera, còn có Thẩm Dục là đói bụng.

Đạo diễn Từ mặt tái mét dời địa điểm quay phim.

Nói là dời, nhưng thật ra chỉ là đổi từ phòng thẩm vấn sang cửa cục cảnh sát. Cảnh này là Chu Viễn Đình và đám lưu manh được thả ra, tâm trạng Chu Viễn Đình không tốt, mặt thối hoắc. Đỗ Trạch và đám đàn em thường tiến cung nên thấy không sao cả. Sau khi ra khỏi cục cảnh sát còn kề vai sát cánh vừa nói vừa cười, thảo luận xem nên ăn khuya, mát xa ở đâu.

A Trạch cười hì hì câu vai Chu Viễn Đình: “Hôm nay công của cậu lớn nhất, cậu chọn địa điểm đi. Bang phái bao, chúng ta ăn uống bằng công quỹ.”

Chu Viễn Đình vẻ mặt bực bội đẩy tay A Trạch ra.

A Trạch không để ý, đặt lên lần nữa, còn câu cổ Chu Viễn Đình hỏi: “Sao vậy, làm người, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Quen dần là được. Mọi người ra ngoài kiếm ăn, có ai mà không bị cảnh sát mời uống cà phê. Cậu cũng đâu phải lần đầu tiên ——”

Những câu đó chọc trúng chân đau của Chu Viễn Đình. Chu Viễn Đình sắc mặt xanh mét đẩy A Trạch ra, thậm chí còn đạp một cái: “Cút.”

A Trạch không kịp phòng ngừa bị đạp ngay ngực, che ngực lùi lại hai bước, cũng nổi giận: “Cậu bị điên à! Người ngủ với người phụ nữ của cậu là tôi hả? Người còng tay cậu, mắng cậu như chó là tôi hả? Tôi xem cậu là anh em, cậu xem tôi là cái gì? Lấy tôi để xì hơi hả? Cậu tưởng cậu vẫn là cảnh sát hả?”

Các diễn viên sắm vai đàn em vội đi lên can ngăn. Một người là thủ lĩnh của bọn họ, một người là thành viên nổi tiếng, chạm tay là bỏng, rất được đại lão coi trọng, bọn họ không muốn đắc tội ai hết.

Chu Viễn Đình vẻ mặt lạnh lùng, cậu không quan tâm tới lời A Trạch, bỗng quay đầu nhìn cục cảnh sát một cái. Đạo diễn Từ ra hiệu máy quay quay cận cảnh khuôn mặt cậu. Dưới ống kính có độ phân giải cao, đôi mắt Chu Viễn Đình đỏ ngầu, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt đen như mực như tỏa ra khí lạnh. Cậu liếc nhìn cục cảnh sát một cái rồi quay đầu rời đi. Bóng lưng quyết tuyệt.

A Trạch và đám đàn em đứng ở một bên khác, thấy bóng lưng quyết tuyệt của Chu Viễn Đình, tức muốn hộc máu, chửi tục một câu. Nhưng hắn vẫn lo lắng nên vừa mắng mình tiện vừa dẫn đám đàn em theo sau: “Bên kia là Vịnh Đồng La, không phải lãnh thổ của chúng ta. Thằng nhóc thúi chạy loạn khắp nơi, bị người ta chém chết cũng không biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK