Mục lục
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: Iris

"Cậu bị điên à!"

Trong màn ảnh, Nghiêm Khể mất kiên nhẫn đẩy cánh tay của Chu Viễn Đình đang đặt trên vai mình ra, loạng choạng đứng dậy. Nhìn ngôn ngữ cơ thể thì rõ ràng là hắn đang say, nhưng trong màn ảnh quay cận cảnh ánh mắt hắn lại hết sức tỉnh táo nhạy bén.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài quán bar, ống kính dõi theo hắn một đường, từ góc nhìn của Nghiêm Khể nhìn vào cửa quán bar, trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo có thể thấy đám người đang nhảy múa loạn xạ, sau đó rẽ vào lối đi dành cho nhân viên không một ánh đèn, trực tiếp đi lên sân thượng. Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương.

Nghiêm Khể tức giận quay đầu lại: "Vừa rồi cậu phát điên gì trong quán bar vậy ——"

Nghiêm Khể chưa nói xong, chợt cảm thấy trên trán lạnh buốt, họng súng lạnh lẽo đặt ngay giữa mày.

Người Nghiêm Khể đột nhiên cứng đờ, sau đó dần thả lỏng: "A Đình, cậu muốn thế nào?"

Trong màn hình theo dõi, Nghiêm Khể đứng trên sân thượng, sau lưng hắn là ánh đèn neon rực rỡ của Hương Thành và bầu trời đầy sao. Chu Viễn Đình chĩa súng vào đầu Nghiêm Khể, lưng hướng về phía cánh cửa đóng chặt. Cả người ẩn trong bóng tối.

Xét từ bố cục hình ảnh, hai người đang đối mặt giằng co nhau. Sắc thái bên Nghiêm Khể là sáng ngời, còn bên Chu Viễn Đình là hòa vào màn đêm, ở giữa hai người là một phần của tòa nhà kiến trúc bên cạnh. Nếu xét từ góc nhìn của khán giả, Chu Viễn Đình và Nghiêm Khể như được chia thành hai bên đen và trắng.

"Người cung cấp thông tin cho tôi nói với tôi, người mà lúc trước cảnh sát chọn nằm vùng rõ ràng là Nghiêm Ngự, là do anh kiên quyết phản đối nên cuối cùng đổi thành tôi."

Ở góc nhìn cận cảnh, ngón tay thon dài của cậu khẽ mở chốt an toàn sau khi nói câu đó, một tiếng cạch nhỏ vang lên, giọng nói của Chu Viễn Đình vang lên trong bóng tối: "Sir Nghiêm, anh có lời gì muốn nói với tôi không?"



Trong dừng hình ảnh, một nửa cơ thể của Chu Viễn Đình ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra vài đường nét mơ hồ, cậu giơ súng chĩa vào trán Nghiêm Khể. Thoạt nhìn, phong cách của hai người giống nhau đến 7 8 phần. Chỉ là, trong ống kính, một nửa cơ thể của Chu Viễn Đình hòa vào bóng tối thật sự trông có sức hấp dẫn hơn Nghiêm Khể hoàn toàn đứng dưới ánh đènm

"Cut!"

Phim trường yên tĩnh, nhân viên công tác lẳng lặng rời khỏi vị trí đứng, bắt đầu sắp xếp ánh sáng, camera và những thứ cần thiết cho cảnh tiếp theo, Từ Mục Sâm ngồi trước màn hình theo dõi, im lặng một lúc lâu.

Đối với những người không chuyên thì kỹ năng diễn xuất có lẽ là mỗi người mỗi ý, thậm chí còn có một số fan não tàn nhắm mắt thổi phồng thần tượng nhà mình. Nhưng đối với những người dựa vào nghề này để kiếm cơm sẽ biết rất rõ ai cao ai thấp.

Trong cảnh vừa rồi, có thể nói biểu hiện của Nghiêm Thịnh rất phù hợp với tiêu chuẩn ảnh đế song kim của hắn, thậm chí còn xuất sắc hơn đa số các cảnh khác. Nhưng biểu hiện của Đào Mộ, không quá chút nào khi nói là cậu biểu hiện cực kỳ tuyệt vời.

Vu vô thanh xử thính kinh lôi*.

*Vu vô thanh xử thính kinh lôi (于无声处听惊雷): 1. Nghe thấy tiếng sấm trong bầu không khí yên tĩnh nghĩa là dù không có âm thanh, vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ đau buồn, giận dữ trong lòng người; 2. Ẩn dụ rằng bề ngoài thì tĩnh lặng như mặt nước, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn, một ngọn lửa sống không ngừng cuồn cuộn, sẽ luôn tìm được điểm đột phá và phun trào không ngừng.

Mặc dù cả quá trình không có bất kỳ ai to tiếng la hét hay bùng nổ diễn suất, thậm chí một câu thoại gằn giọng cũng không có, nhưng sự diễn giải của Đào Mộ về Chu Viễn Đình lại mang đến cảm giác nguy hiểm trước khi núi lửa phun trào, giống như có dòng dung nham cực nóng chảy dưới những tảng đá cứng và lạnh, hơi sơ ý một chút là ngọc nát đá tan.

Chuyên viên trang điểm đi lên dặm phấn cho hai diễn viên. Nghiêm Thịnh nhìn Đào Mộ với vẻ mặt nghiêm túc.

Không phải ảo giác của hắn. Khi nãy lúc hắn đối diễn với Đào Mộ, hắn thật sự có cảm giác nghẹt thở, miên lí tàng châm*.

*Miên lí tàng châm (绵里藏针): trong bông có kim; có cương có nhu; ngoài mặt thiện lương, trong lòng ác độc.

Đào Mộ này dường như rất hiểu phong cách diễn xuất của hắn. Mỗi khi Nghiêm Thịnh muốn bùng nổ áp diễn, Đào Mộ luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa bình tĩnh diễn tiếp, giống như Thái Cực bốn lạng đẩy ngàn cân*. Ra chiêu mượt mà mềm mại, vừa có cương có nhu vừa tinh tế. Mỗi khi Nghiêm Thịnh tiếp diễn, trông thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế chỉ có chính hắn biết, mỗi một lần hắn tiếp diễn đều rất khó khăn. Trước khi đạo diễn Từ kêu cut, Nghiêm Thịnh đã không còn tập trung áp diễn Đào Mộ nữa, mà là cố hết sức tiếp diễn Đào Mộ.

*Bốn lạng đẩy ngàn cân (四两拨千斤): là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

Hơn nữa phong cách diễn xuất của hai người họ —— quả thật rất giống.

Không đúng, có lẽ là Đào Mộ từng lén nghiên cứu phong cách diễn xuất của hắn, vì vậy mới có thể lặng lẽ đoạt được tiết tấu khi ra tay, khiến Nghiêm Thịnh cảm thấy khó khăn.

"Nghiêm đại ca, anh diễn rất tốt." Thẩm Dục cầm chai nước khoáng đã cắm sẵn ống hút, hai mắt sáng lấp lánh đứng một bên, chân thành khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Thịnh.

Nghiêm Thịnh nghe vậy, mặt mày đỏ bừng. Nếu không phải Từ Mục Sâm kịp thời hô cut, có lẽ hắn suýt nữa đã khó giữ được khí tiết tuổi già.



"Biểu hiện của anh chỉ là bình thường thôi, thật ra là Đào tổng đã khiến anh rất kinh ngạc." Nghiêm Thịnh nói, không hề che giấu vẻ kinh ngạc và tán thưởng khi nhìn Đào Mộ: "Anh không ngờ diễn xuất của Đào tổng lại tốt như vậy."

Nghiêm Thịnh đang nói thật, hắn không thể nào tưởng tượng được, Đào Mộ tuổi còn trẻ, vì sao lại có kỹ năng diễn xuất tinh vi như vậy. Hắn từng gặp rất nhiều người mới có tài năng có trí tuệ trong giới giải trí, nhưng Đào Mộ chắc chắn là người đầu tiên có được thực lực bậc này ở độ tuổi này. Thậm chí Nghiêm Thịnh còn cảm thấy, bản thân hắn năm 19 tuổi thời cũng chưa chắc có được thực lực như Đào Mộ.

Biểu hiện tuyệt vời của Đào Mộ làm Nghiêm Thịnh muốn thử sức*, cũng gợi lên tâm hiếu thẳng của Nghiêm Thịnh.

*Nguyên văn là 见猎心喜, nghĩa là thấy cái mình thích là thèm (muốn làm, muốn thử).

Với gia thế bối cảnh Nghiêm Thịnh, lúc trước hắn kiên quyết tiến vào giới giải trí bất chấp sự phản đối của người nhà, đương nhiên là do hắn thật sự thích đóng phim. Hắn có tài năng, sẵn sàng nỗ lực, có nguồn tài nguyên tốt. Hắn quay hết bộ phim này đến bộ phim khác, mỗi lần quay xong một bộ là sẽ rút kinh nghiệm, cố gắng tiến bộ, sau nhiều năm vất vả nỗ lực tích lũy, hắn mới có được địa vị như hiện tại.

Vì vậy Nghiêm Thịnh không quan tâm những mặt khác, nhưng chỉ duy nhất kỹ năng diễn xuất là nhất định phải nghiêm túc.

Cảm giác bị áp chế khi đối diễn với Đào Mộ khiến Nghiêm sinh ra tia hưng phấn đã mất từ lâu. Người ngoài có lẽ không để ý, nhưng người nhà của Nghiêm Thịnh lại biết rất rõ chuyện của hắn, kỹ năng diễn xuất của hắn đã đến giai đoạn bế tắc. Gần hai năm qua, hắn vừa đóng phim điện ảnh, vừa quay phim truyền hình, nhưng các diễn viên cùng đoàn phim toàn là những gương mặt quen thuộc như Vương Cẩm Sinh, La Đạt Minh, mọi người đã hợp tác với nhau nhiều lần, đã hiểu thói quen và phong cách diễn xuất của đối phương từ lâu, hợp tác cực kỳ ăn ý. Hoặc như Thẩm Dục, tuy có chút năng lực, nhưng kỹ năng diễn xuất non nớt, căn bản không thể khơi dậy ham muốn diễn xuất của Nghiêm Thịnh.

Nhưng Đào Mộ thì khác, chỉ sau một cảnh quay với Đào Mộ, Nghiêm Thịnh lập tức dâng lên cảm giác sảng khoái khi gặp phải kỳ phùng địch thủ. Giờ phút này, sự kiên trì và niềm yêu thích diễn xuất đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Nghiêm Thịnh, thậm chí hắn còn quên mất chuyện muốn áp diễn Đào Mộ, điều duy nhất hắn nghĩ chính là làm thế nào để tận hưởng niềm vui sướng trong các cảnh diễn kế tiếp với Đào Mộ.

Nghiêm Thịnh nhắm mắt trầm tư, cẩn thận suy nghĩ kịch bản, nhớ lại lời thoại, tích lũy cảm xúc, chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo, mặc kệ chuyên viên trang điểm đang dặm phấn cho hắn.

Thẩm Dục ôm chai nước khoáng đứng một bên, vốn muốn để Nghiêm Thịnh uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút. Kết quả Nghiêm Thịnh hoàn toàn không có sức lực chú ý đến hắn.

Thẩm Dục đành phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Từ Mục Sâm gọi Đào Mộ và Nghiêm Thịnh đến bên cạnh, bắt đầu giảng cảnh diễn cho hai người. Cảnh sau là cảnh bùng nổ của Nghiêm Khể, Chu Viễn Đình không có lời thoại, chỉ là phối hợp với suất diễn của Nghiêm Khể, vì vậy trọng điểm Từ Mục Sâm giảng cảnh diễn vẫn là Nghiêm Thịnh.

Từ Mục Sâm hy vọng đoạn độc thoại dài đến hai phút này có thể hoàn thành chỉ trong một lần quay. Đối với diễn viên, việc này tương đương với thử thách về kỹ năng diễn xuất của họ, cũng may kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Thịnh trước giờ đều trên mức tiêu chuẩn. Hơn nữa, biểu hiện của Đào Mộ càng khơi dậy đam mê diễn xuất của Nghiêm Thịnh khiến hắn nóng lòng muốn thử.

Sau một lúc lâu, ánh sáng và camera vào vị trí, thư ký trường quay dập clapboard trước ống kính.

Nghiêm Thịnh bỗng mở mắt, nhìn thẳng vào Đào Mộ: "Cậu biết tôi đã làm việc này bao nhiêu năm rồi không?"

Tay cầm súng của Chu Viễn Đình vẫn bất động, Nghiêm Thịnh nói thẳng: "Mười năm, một đời người có thể có mấy cái mười năm chứ?"



"Tôi vào học viện cảnh sát năm 19 tuổi, đến 22 tuổi thì bị lực lượng cảnh sát khai trừ. Ăn cơm tù một năm, sau khi ra tù thì được anh K giới thiệu gia nhập bang phái. Một khi đã gia nhập là tốn tận 10 năm. Tôi làm sao có thể vượt qua 10 năm này đây?"

"Cậu mới làm hơn một năm đã chịu không nổi, vậy cậu có nghĩ đến tôi hay không?" Nghiêm Khể tự cười giễu: "Bị đuổi khỏi lực lượng cảnh sát, có nhà nhưng không thể về, có người thân nhưng không thể nhận, bạn gái cũng chia tay, rõ ràng mọi người đều là đồng nghiệp, nhưng bọn họ có thể mặc đồng phục cảnh sát hô to tôi là cảnh sát, chúng tôi phải bị còng tay ngồi xổm dưới đất để làm ghi chép. Trong mắt cảnh sát chúng tôi là lưu manh, nhưng khi trong bang phái, chúng tôi phải luôn luôn nhớ rõ mình là cảnh sát, vĩnh viễn không thể thành thật với anh em, cậu cho rằng chỉ có một mình cậu là như vậy sao?"

"Không sai. Lúc trước lão Hắc bại lộ, cấp trên muốn tìm một cộng sự khác cho tôi, nhưng tôi không đồng ý chọn em trai của mình, cuối cùng cấp trên quyết định chọn cậu, cậu cảm thấy không công bằng sao?"

Nói tới đây, Nghiêm Khể không màng đến họng súng ở giữa mày, chậm rãi tiến lên một bước, ép Chu Viễn Đình buộc lòng phải lui về phía sau một bước.

Trong màn hình theo dõi, Nghiêm Khể tiến lên một bước, dưới sự phối hợp của người điều chỉnh ánh sáng, các đường nét trên khuôn mặt ngắn trở nên rõ ràng hơn, những biểu cảm nhỏ nhặt của hắn được thể hiện một cách tinh tế. Chu Viễn Đình lui về sau khiến toàn thân cậu hòa vào bóng đêm.

"Cậu hỏi tôi sao không nói chuyện, cậu muốn tôi nói gì? Muốn tôi nói rằng tôi có áy náy hay không?"

"Ngươi hỏi ta hay không có chuyện nói. Ngươi tưởng ta nói cái gì? Hay không áy náy?"

"tôi nằm vùng 10 năm, bị chúng bạn xa lánh, ngay cả lúc mẹ tôi qua đời, tôi cũng không kịp đến đưa tang. Em trai tôi trở nên quyết liệt với tôi vì chuyện này, nó thi vào học viện cảnh sát là vì muốn đích thân bắt tôi vào tù. Kết quả lúc lão Hắc chết, cấp trên lại muốn em trai tôi đến làm nằm vùng?"

"Tôi chỉ có một em trai, cho dù nó hận tôi thì cũng là em trai ruột của tôi. Tôi từng quỳ gối trước mộ mẹ tôi, hứa rằng nhất định sẽ bảo vệ nó cả đời, nhưng bây giờ bọn họ lại muốn em trai tôi làm nằm vùng, sống một cuộc sống không thấy ánh mặt trời giống tôi, tôi sao có thể đồng ý được?"

Nghiêm Khể nói tới đây lại tiến lên một bước, trực tiếp ép Chu Viễn Đình tựa vào cánh cửa sắt trên sân thượng.

"Cho dù có giết sạch cảnh sát Hương Thành, tôi cũng sẽ không để em trai tôi đi theo con đường của tôi. Hai anh em Nghiêm gia chúng tôi, ít nhất phải có một người ở lại để chăm sóc cha tôi khi về già." Nghiêm Khể đưa tay nắm lấy cây súng đang chĩa vào trán hắn, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Viễn Đình, gằn từng chữ một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK