Kể từ ngày Tống Hà bị bắt từ Như Ý Lầu trở về, lại bị xử gia pháp, hắn đã trở nên ngoan ngoãn hơn, những ngày gần đây đều ở nhà, không ra ngoài nhiều. Người khác chỉ cho rằng hắn đang ở nhà dưỡng thương, đợi khi nào khỏi sẽ lại ra ngoài chơi.
Nhưng chỉ có hắn biết, vết thương của hắn vào ngày thứ ba đã khỏi hoàn toàn, hắn không ra ngoài lang thang chỉ vì tâm trạng đang tốt mà thôi. Còn lý do tại sao tâm trạng tốt, chỉ có hắn mới biết…
Mỗi bước mỗi xa
Ôi, không đúng, Triệu Đông cũng biết một chút.
Ban đầu hắn ta cũng nghĩ Tống Hà không ra ngoài là vì đang dưỡng thương, cho đến hôm trước vô tình thấy Tống Hà ôm bình sứ nhỏ đựng kim sang dược mà Nguyễn Du sai A Tương đưa đến, miệng còn lẩm bẩm: “Ta biết trong lòng nàng vẫn nhớ ta, nếu không, sao lại quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta, để A Tương mang thuốc đến? Nếu không nhớ ta, sao lại tranh luận với phụ thân ta?”
Hừ, nàng chính là khẩu thị tâm phi, rõ ràng muốn gả cho ta mà lại cố tình mạnh miệng! Bản thiếu gia thật muốn nhìn nàng kiên trì được đến bao lâu!
Trong lòng Tống Hà nghĩ như vậy.
Triệu Đông cũng hiểu ra ngay, mặc dù Tống Hà không nói ra tên của Nguyễn Du, nhưng ai cũng có thể đoán ra hắn đang nói về Nguyễn Du. Hắn ta đã hoàn toàn hiểu ra, hóa ra thiếu gia thích Nguyễn tiểu thư… Khó trách được gần đây tâm trạng của thiếu gia luôn thất thường, trước đây dù tính khí của thiếu gia không tốt, cũng không vô cớ nổi giận như bây giờ.
Giờ hắn ta cuối cùng cũng hiểu, vì loại tương tư đơn phương thật sự rất khổ, chẳng trách thiếu gia như một người oán phụ…
Hắn ta đột nhiên bắt đầu cảm thấy đồng cảm với thiếu gia.
Hôm nay, Tống Hà như hai ngày trước, sau khi dậy liền chuẩn bị đến quầy hàng của Nguyễn Du chơi. Mấy ngày trước hắn cũng đã làm như vậy, bảo Triệu Đông mang một cái ghế nằm đến trước quầy xem bệnh, như một vị thần giữ cửa, nếu có ai đến xem bệnh không tuân thủ phép tắc, Tống tiểu gia còn quát vài câu.
“Người kia, không được chen hàng! Ai dám chen hàng, ta sẽ cho người ném ngươi ra ngoài!”
Mọi người đều sợ Tống Hà, thật sự không còn hiện tượng chen hàng.
Nguyễn Du mở quầy xem bệnh miễn phí, nói là để chữa bệnh cho người nghèo, nhưng thực ra chỉ cần đến tìm nàng xem bệnh, nàng đều tiếp nhận. Những người đến tìm nàng xem bệnh đôi khi không tránh khỏi có những người lạ trà trộn như mấy tên du côn, bọn họ muốn xem bệnh miễn phí, lại không muốn xếp hàng dài, tự nhiên sẽ chen vào hàng của người già trẻ em cùng nữ nhân.
Sau khi có Tống Hà ở đây, hiện tượng này đã được tiết chế, không ai dám chen hàng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-102.html.]
Có đôi khi Nguyễn Du bận rộn đến mức không kịp uống nước, vì vậy Tống Hà sẽ bảo Triệu Đông mang trà và điểm tâm đến. Nếu Nguyễn Du còn không ăn, hắn sẽ đi đến hàng đầu tiên, chặn những người đến xem bệnh lại, lớn tiếng nói: “Không thấy Nguyễn đại phu đã khát hả? Nếu để nàng ấy khát chết, xem ta…” xem ta sẽ xử lý các ngươi thế nào!
Nhưng vừa chuyển giọng, hắn lạnh lùng nói: “Xem các ngươi tìm ai xem bệnh đây!”
Triệu Đông ngay lập tức ân cần mang trà và điểm tâm đến, Nguyễn Du thì thật sự khát, nàng xoa xoa cánh tay hơi đau, uống một ngụm trà lài, rồi ăn một miếng bánh phù dung. Ơ, đây là vị mà nàng thích nhất nữa.
Nàng không kìm được liếc nhìn Tống Hà, nhưng thấy Tống Hà quay mặt đi, không vui nói: “Nhìn gì mà nhìn, ta là vì bị thương không thể ra ngoài mới đến đây…”
Dù nói vậy, nhưng bên tai hắn lại đỏ lên.
Là vì bị thương mà đến, cũng vì muốn nhìn chằm chằm Nguyễn Du, không cho nàng đi gặp Lục Hoài Ngọc mà đến…
Nhưng hôm nay Tống Hà vừa ra khỏi cửa không lâu, đã nghe thấy trong phủ có người tụ tập lại, thì thầm bàn tán về một chuyện lớn nào đó. Đặc biệt khi thấy hắn xuất hiện, giọng nói của bọn họ liền tự động giảm xuống.
Tống Hà cảm thấy kỳ lạ, liền bảo Triệu Đông đi vào quân địch dò la tin tức.
Triệu Đông nhanh chóng trở về, nhưng ấp úng không nói rõ được. Tống Hà đảo mắt, suýt nữa đá hắn ta xuống hồ để hắn ta tỉnh táo lại, lớn như vậy mà nói cũng không được rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn nhịn lại, nén giận nghiến răng nói: “Thôi, để ngươi đi cũng là uổng công, ta tự đi hỏi cho rõ.”
Triệu Đông giữ Tống Hà lại, nhíu mày lo lắng nói: “Thiếu gia… tốt nhất đừng đi, thực ra bọn họ cũng không nói gì đặc biệt, chỉ là những chuyện vặt vãnh, thiếu gia sẽ không thích nghe đâu.”
Nhưng càng như vậy, Tống Hà càng muốn đi nghe thử. Hắn thấy vài tì nữ đi ở phía trước, liền đá Triệu Đông ra, rồi trốn sau một ngọn núi giả. Chắc chắn mấy tì nữ đó sẽ đi qua tảng đá này, hắn sẽ nghe được bọn họ nói gì.
Triệu Đông há miệng định nói gì đó, nhưng lại sợ thiếu gia nổi giận đá mình, chỉ có thể nghiến răng hy vọng mấy tì nữ này không bàn chuyện hắn ta đã nghe trước đó. Nhưng… cuối cùng vẫn khiến hắn ta thất vọng, vì những gì mấy tì nữ này bàn luận đúng là những tin tức hắn ta đã nghe từ một tì nữ khác.
“Ê, ngươi có nghe nói không, phu nhân muốn nhận Nguyễn tiểu thư làm nghĩa nữ.”
“Nghe nói rồi, nhưng ta không hiểu lắm, không phải Nguyễn cô nương từ nhỏ đã hứa hôn với thiếu gia, sẽ là thiếu phu nhân sao? Vậy phu nhân nhận Nguyễn cô nương làm nghĩa nữ, thì thiếu gia và nàng ấy chẳng phải thành huynh muội sao? Thế bọn họ còn… làm sao thành thân?”
“Điều này ngươi không biết rồi, nghe nói Nguyễn cô nương không thích thiếu gia, đã từ bỏ hôn ước với thiếu gia. Ngươi không thấy gần đây Nguyễn cô nương ngày nào cũng đến Lục gia sao? Gần đây còn qua lại thân thiết với Lục công tử, có vẻ như sắp gả vào Lục gia rồi. Phu nhân nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, chắc cũng muốn cho nàng ấy một danh phận, để nàng ấy có thể vinh quang gả vào Lục gia. Nếu không, giờ nàng ấy chỉ là một nữ tử mồ côi ăn nhờ ở đậu không nơi nương tựa, gả vào Lục gia cũng sẽ bị bắt nạt vì không có gia đình chống lưng.”