“Cái này không phải uống, mà là bôi, ngươi đừng có lúc nào cũng ngu ngốc như vậy, cũng không biết côn trùng cắn ngươi có độc hay không, nếu có độc, sẽ càng nghiêm trọng.” Tạ Thính biết Tống Hà từ nhỏ đã không uống thuốc, cũng không bao giờ bôi thuốc, nếu bị thương ở đâu thì đều chịu đựng chờ vết thương khỏi, không biết học ở đâu cái tính xấu này.
Mỗi bước mỗi xa
Nên hắn ta cố tình nói cho đáng sợ một chút, chỉ muốn Tống Hà có thể coi trọng.
Nhưng hắn ta vẫn thất sách, trong mắt Tống Hà, những con côn trùng này căn bản không có gì, trước đây hắn cũng từng bị cắn, chỉ là chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy. Hắn cười nhạt, vẻ mặt có chút khinh thường: “Lão tử đã nói không bôi thuốc là không bôi, thuốc này của ngươi quá khó ngửi, lão tử không cần.”
Đời này của Tống Hà sẽ không uống hay bôi thuốc, nhưng nếu xét kỹ thì hắn cũng đã từng uống qua thuốc. Hắn nhớ đến món dược thiện mà Nguyễn Du làm, tay nghề của nàng rất tốt, mặc dù có mùi thuốc, nhưng không phải loại khó ngửi mà lại có hương thơm, ăn vào thì lại không có vị thuốc, vì vậy Tống Hà mới có thể chấp nhận.
Dù Tạ Thính có khuyên thế nào, Tống Hà cũng không nghe. Hắn ta hoàn toàn hết cách, chỉ có thể nói: “Ngươi thật cứng đầu như một con lừa… không biết tiểu tức phụ nũng nịu mềm mại Dương Châu kia sau này gả cho ngươi sẽ phải làm sao…”
Tống Hà liếc mắt xem thường: “Nói bậy bạ gì đó, lão tử có nói là sẽ cưới nàng ấy đâu!” Dừng lại một chút, hắn không nói về chuyện này nữa, kéo Tạ Thính đi ra ngoài, “Đi, cùng ta đi đấu dế nào, chúng ta đã lâu không đi rồi.”
Tạ Thính chỉ chỉ ra sau vườn, nhỏ giọng nói: “Không được, phụ thân ta còn ở đây, nếu ông ấy biết ta không quản việc làm ăn trong nhà, đi theo ngươi đấu dế, trở về thì ta sẽ thành dế luôn đấy.”
“……” Tống Hà nhếch môi, cảm thấy chán nản, “Ngươi đúng là một kẻ nhát gan, đã lớn như vậy rồi, mà gặp lão tử ngươi vẫn cứ như tôn tử vậy.”
Tạ Thính cũng không giận, đáp lại: “Đúng vậy, ta sao có thể so với Tống tiểu gia ngươi, vô pháp vô thiên, đưa mắt khắp toàn huyện Thanh Hà này cũng không ai có thể quản được ngươi.”
“Đúng vậy.” Tống Hà cười đắc ý, quay người đi, “Ngươi không đi, ta tự đi, nếu thắng được tiền, ngươi đừng đến đây mà xin rượu uống nhé.”
-
Tống Hà rời đi không được bao lâu, Nguyễn Du đã đến hiệu thuốc của Tạ gia.
Nàng đã dùng hết dược liệu dùng làm dược thiện cho Mục thị, cần phải đến mua thêm một ít. Chỉ là rất nhanh sẽ không cần phải đến mua thuốc nữa, nàng dự định khi nào giọng nàng khỏi sẽ mở một quầy xem bệnh miễn phí, lúc đó nàng sẽ tự đi lên núi hái thuốc.
“Cứ bốc thuốc giống như trước đây, bớt một chỉ lượng hạt thông.” Nguyễn Du không để ý đến người đứng trước quầy, trực tiếp nói. Những ngày này cứ vài ngày nàng lại đến mua dược liệu một lần, đã quen biết với tiểu nhị của hiệu thuốc, vì vậy tiểu nhị của hiệu thuốc Tạ gia đều biết nàng, còn cười gọi nàng là ‘thần tiên tỷ tỷ’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-48.html.]
Mới đầu Nguyễn Du nghe thấy cái tên này, còn thường xấu hổ đỏ mặt, bảo bọn họ đừng gọi như vậy. Nàng chỉ là một người bình thường, đâu có xứng đáng với cái danh ‘thần tiên tỷ tỷ’, không thể đảm đương nổi.
Nhưng bọn họ vẫn gọi như vậy, nàng nghe nhiều rồi cũng quen.
Giọng của Nguyễn Du giờ đã khàn, âm thanh cũng đã thay đổi. Tạ Thính nhất thời không nhận ra, ngẩng đầu nhìn qua, chuẩn bị hỏi xem là phương thuốc gì, thì thấy Nguyễn Du. Hắn ta giật mình một chút, rồi hiểu ra mọi chuyện, quả nhiên bản thân đoán không sai, Tống Hà chính là mua thuốc cho Nguyễn Du.
Chậc chậc, thật không ngờ được, Tống Hà lại có thể thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Hắn ta cười nói: “Ôi, tiểu tẩu tử, là ngươi sao!”
Nghe thấy từ ‘tiểu tẩu tử’, gương mặt trắng trẻo của Nguyễn Du bỗng đỏ lên, xưng hô này còn có sức sát thương hơn cả cái tên ‘thần tiên tỷ tỷ’. Nàng mím môi giải thích: “Tạ công tử, sau này đừng gọi ta như vậy nữa, ta với Tống Hà…”
Lời nàng chưa dứt, Tạ Thính lại nói: “Tiểu tẩu tử, ngươi đến đúng lúc, vừa rồi Tống Hà có đến đây, hắn bị côn trùng cắn lên cánh tay một mảng lớn, hắn không chịu bôi thuốc. Tiểu tẩu tử, vì ngươi cũng học y, chắc chắn biết côn trùng mùa này độc nhất, nếu không chăm sóc cẩn thận, sợ rằng đến lúc đó sẽ nghiêm trọng…”
“Bị côn trùng cắn sao?” Nguyễn Du nhíu mày, nhớ lại trước đây Tống Hà đứng dưới gốc chuối lâu như vậy, chắc chắn là lúc đó bị cắn. Thực ra đâu có cảnh đẹp gì để ngắm? Tống Hà rõ ràng là đang ở đó đợi nàng.
Dù hắn không nói, hắn cứng miệng, khẩu thị tâm phi, nhưng Nguyễn Du chỉ cần nghĩ một chút, là hiểu hết toàn bộ.
Tạ Thính gật đầu: “Ừ, nếu là chuyện khác thì không sao, hắn người da dày chịu đau được, nhưng những nốt do côn trùng cắn này vẫn phải chú ý một chút. Mấy hôm trước có một người bệnh đến y quán, chính là bị côn trùng cắn khi làm ruộng, lúc đó không để ý, sau này da trên người đều bị lở… Chậc…”
Tạ Thính nói đáng sợ, nhưng Nguyễn Du biết, thực sự có khả năng như vậy. Cụ thể còn phải xem côn trùng cắn có độc hay không, nếu vốn dĩ đã mang độc, người bệnh bị cắn chắc chắn sẽ nặng hơn nhiều.
“Hắn đâu rồi? Ta liền đi tìm hắn.” Nguyễn Du hỏi.
Tạ Thính chỉ một hướng: “Hắn đi đấu dế ở phía nam thành, tiểu tẩu tử cứ đi theo hướng này, đi thẳng là đến.”
Nguyễn Du nghe xong gật đầu, nói một câu ‘tạm biệt’ với Tạ Thính rồi đi. Đợi khi nàng đi rồi, Tạ Thính mới nhíu mày lẩm bẩm: “Hả… vừa rồi tiểu tẩu tử nói chuyện có vẻ không giống trước đây?”
Hắn ta chợt bừng tỉnh đại ngộ, Tống Hà quả thực là mua thuốc cho Nguyễn Du, lại còn biện minh không thích Nguyễn Du, nhưng theo hắn ta thấy Tống Hà rõ ràng là thích nàng.