“Ngươi nói thật buồn cười, thiếu gia nhà ngươi không biết điều mà cứ đi đến nơi như Như Ý lâu, ngươi còn dám mời tiểu thư nhà ta đi tìm hắn? Đó là nơi nào chứ, ngươi cũng không nghĩ xem tiểu thư nhà ta có thân phận gì, sao có thể đến đó?” A Tương thật sự tức đến mức bật cười.
Nàng ta càng cảm thấy việc Nguyễn Du đề nghị hủy bỏ hôn sự với Tống Hà là đúng, Tống công tử này thực sự quá mức hoang đường.
Nguyễn Du biết Tống Hà lại đến Như Ý lâu, sắc mặt tự nhiên cũng không tốt. Lần trước vừa bị đánh, mà lại quên mất, nhớ lại sáng nay khi gặp nhau ở cửa phủ, ánh mắt kỳ lạ của Tống Hà, Nguyễn Du có chút không hiểu nổi.
“Nếu ngươi sợ thiếu gia nhà ngươi bị phạt, thì tự mình đi tìm hắn, sao lại bắt tiểu thư nhà ta đi?” A Tương không hài lòng lải nhải.
Vì trong lòng có tức giận, Nguyễn Du cũng không ngăn A Tương.
Triệu Đông ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du, sau khi do dự một hồi mới nói: “Nguyễn tiểu thư, giải chuông thì cần người buộc chuông, chuyện này… chuyện này do tiểu thư mà ra, e rằng chỉ có tiểu thư mới có thể đả động được thiếu gia, xin Nguyễn tiểu thư đi theo tiểu nhân một chuyến…”
A Tương tức cười: “Giải chuông thì cần người buộc chuông, chuyện này liên quan gì đến tiểu thư nhà ta? Không thể nào thiếu gia nhà ngươi làm sai mà lại đổ lên đầu tiểu thư nhà ta chứ?”
Nguyễn Du lại cảm thấy không đúng, liền hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Mỗi bước mỗi xa
Triệu Đông thở dài: “Sáng nay khi thiếu gia thức dậy vẫn còn rất tốt, sau đó nghe hạ nhân bàn về việc Nguyễn tiểu thư sắp thành thân với Lục công tử, liền bắt đầu không vui, sau khi đi náo loạn ở chỗ phu nhân rồi mới đi Như Ý lâu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-108.html.]
“Thì sao? Thiếu gia nhà ngươi không muốn cưới tiểu thư nhà ta, vậy tiểu thư nhà ta không thể gả cho người khác sao? Nếu thiếu gia nhà ngươi luôn như vậy, chẳng lẽ tiểu thư nhà ta suốt đời không được thành thân? Thật là vô lý.” A Tương không hài lòng nói.
Khi hai người mới đến Huyện Thanh Hà, lời cảnh cáo của Tống Hà với Nguyễn Du nàng ta vẫn nhớ rõ. Tống Hà rõ ràng không muốn cưới tiểu thư, giờ tiểu thư đã hủy bỏ hôn ước, muốn gả cho người khác, hắn lại không vui, không có lý nào như vậy!
“Không phải… không phải…” A Tương nhanh miệng, Triệu Đông ấp úng, rõ ràng không thể trả lời nàng ta, trán đã đổ mồ hôi.
A Tương hỏi lại: “Không phải cái gì?”
Triệu Đông cuối cùng cũng nói ra một câu hoàn chỉnh: “Thiếu gia không phải không muốn cưới Nguyễn tiểu thư!”
Mặc dù thiếu gia chưa từng nói với hắn ta những chuyện này, nhưng hắn ta rõ ràng thấy thiếu gia thích Nguyễn tiểu thư, sao có thể không muốn cưới nàng? Ban đầu có thể thiếu gia có nói như vậy, dù sao hắn ở bên ngoài chơi đùa, chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới một người chưa quen biết làm thê tử, nhưng Triệu Đông tin rằng, trong quá trình tiếp xúc sau này, thiếu gia chắc chắn không biết từ lúc nào đã thích Nguyễn tiểu thư.
Thiếu gia về chuyện ăn uống vui chơi thì vô sự tự thông, nhưng về tình cảm thì lại là lần đầu điên, có lẽ hắn không biết cách thể hiện, nên giữa hắn và Nguyễn tiểu thư đã xảy ra hiểu lầm.
Mặc dù Triệu Đông cũng không có người mình thích, nhưng rốt cuộc là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê.
A Tương ngẩn người, hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Thiếu gia nhà ngươi không phải không muốn cưới tiểu thư nhà ta…? Vậy có phải là muốn cưới không? Không phải… ngươi nói rõ ràng cho ta…”
A Tương hoàn toàn ngẩn ngơ, Tống Hà không phải luôn không hợp với tiểu thư sao? Vậy chuyện này là sao? Nàng ta muốn hỏi cho rõ, nhưng Nguyễn Du đã nói: “Được rồi A Tương, hôm nay thời tiết không tốt, ngươi đi thu dọn dược liệu đang phơi trong sân đi.” Dừng lại một chút, lại nói với Triệu Đông, “Đi thôi, ta theo ngươi đi tìm Tống Hà.”
Nghe được Nguyễn Du nói như vậy, Triệu Đông mới lộ ra vẻ vui mừng.