Chẳng bao lâu sau, Lục Hoài Ngọc quả nhiên đến, hắn ta mặc một bộ trường sam màu xanh, tóc búi ngọc quan, khóe môi nở nụ cười, cả người toát lên vẻ ôn hòa như ngọc, cử chỉ của một công tử.
Hắn ta cầm một cái khay, trên đó bày một vài món điểm tâm. Dường như không ngờ có khách, thấy Mục thị thì hơi ngạc nhiên, sau đó liền phong độ làm lễ với Mục thị.
Mục thị đánh giá Lục Hoài Ngọc, trên mặt hiện ra nụ cười hài lòng. Vẫn là Lý ma ma thấy lão phu nhân cứ nhìn chằm chằm vào Lục công tử, nhìn mà người ta cũng thấy không thoải mái, đã nhắc nhở cụ một câu, Mục thị mới thôi không nhìn nữa.
Cụ lại trò chuyện với Lục lão phu nhân một chút vệc nhà, rồi mới cáo từ về phủ.
Về đến phủ, Mục thị gọi Nguyễn Du đến, nắm tay nàng, nhìn trái nhìn phải đánh giá nàng, càng nhìn càng thấy Nguyễn Du và Lục Hoài Ngọc rất xứng đôi. Du nha đầu của cụ xuất sắc thế này, y thuật tốt không nói, tay nghề nấu nướng cũng tuyệt vời, lại có dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, một cô nương nổi bật như vậy, tìm ở đâu ra?
Không phải Mục thị khoe khoang, tìm khắp cả huyện Thanh Hà này, cụ tin chắc cũng không tìm ra cô nương nào nổi bật hơn Nguyễn Du.
Nguyễn Du thấy Mục thị chỉ chăm chăm nhìn mình, không nói gì, không nhịn được hỏi: “Tổ mẫu, người sao vậy ạ? Sao lại nhìn cháu mãi…? Có phải trên mặt A Du có gì bẩn hay không?”
“Bẩn thì không có.” Mục thị thu hồi ánh mắt, cười nói, “Tổ mẫu chỉ thấy nhà ta có A Du xinh đẹp, muốn nhìn thêm vài lần. Sau này khi cháu gả cho người ta rồi, tổ mẫu muốn nhìn cũng không chắc nhìn được.”
Nói đến đây, Mục thị có chút thương cảm.
Nguyễn Du nhào vào lòng Mục thị, tựa đầu vào vai cụ, như một đứa trẻ nói: “Vậy A Du sẽ không gả, vĩnh viễn ở bên tổ mẫu, có được không?”
“Nói lời mê sảng gì đấy, làm gì có cô nương nào không gả. Cháu hiện giờ đã mười bảy tuổi, càng phải nhanh chóng hơn, nếu không vài năm nữa thành lão cô nương, thì khó mà gả được.” Mục thị thở dài nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-69.html.]
Nguyễn Du không hiểu sao Mục thị lại nói những điều này, đoán có thể là do mình hủy bỏ hôn sự với Tống Hà khiến Mục thị bắt đầu lo lắng cho chuyện hôn nhân của nàng.
Đúng vậy, giờ nàng chỉ là một tiểu nha đầu cô độc, phụ thân lại bị Thánh thượng xử tử, có tầng quan hệ như vậy, ai muốn cưới nàng cũng phải cân nhắc xem có bị liên lụy hay không.
Mỗi bước mỗi xa
Mục thị thấy nàng cúi đầu, môi mím không nói, mới nói ra mục đích gọi nàng đến: “Hôm nay ta đi thăm một người tỷ muội lúc chưa xuất giá, biết sức khỏe của bà ấy không tốt, nên muốn cháu ngày mai theo ta đi xem bệnh cho bà ấy, có được không?”
“Đương nhiên là được ạ.” Nguyễn Du lập tức bật người đáp ứng.
Mục thị hài lòng gật đầu, thấy nàng ăn mặc giản dị, lại dặn dò: “Vậy tổ mẫu sẽ bảo người chuẩn bị xe ngựa, ngày mai chúng ta sẽ đi sớm. Chỉ là ta thấy cháu ăn mặc cũng quá giản dị, tổ mẫu có vài món trang sức, cháu cầm dùng đi, ngày mai ăn mặc cho rạng rỡ hơn một chút.”
Trong lòng Nguyễn Du không hiểu, nếu đã đi xem bệnh, sao phải đặc biệt ăn mặc một phen?
Mục thị thấy nàng có vẻ nghi hoặc, nhưng sự việc chưa chắc chắn, cụ cũng không tiện nói thẳng rằng Nguyễn Du đi xem bệnh cho Lục lão phu nhân là một phần, mặt khác là muốn Nguyễn Du gặp Lục Hoài Ngọc.
Vì vậy Mục thị bịa ra một lý do: “Đã là đi thăm người bệnh, tự nhiên phải ăn mặc cho rạng rỡ một chút thì tốt hơn, biết đâu bà ấy thấy thì trong lòng vui vẻ, bệnh cũng có thể khỏi nhanh hơn.”
Đó chính là điều mà người ta thường nói là ‘xung hỉ’.
Nguyễn Du với tư cách là một đại phu, tự nhiên không tin vào những điều này. Nhưng Mục thị đã nói như vậy, nàng cũng sẽ làm theo, vì vậy nàng nhận lấy vài món trang sức Mục thị tặng, nói cảm tạ.
Trong lòng nàng cũng hiểu, đây là Mục thị biểu hiện yêu thương nàng.