Khi vừa đến cửa, tình cờ gặp Nguyễn Du từ Lục phủ trở về. Hai người đối diện ánh mắt nhau, Nguyễn Du không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng khi nàng chưa kịp phản ứng, Tống Hà đã tức giận thu ánh mắt lại, nhấc chân rời đi.
Nguyễn Du: "……"
Hắn sao vậy? Ai đã chọc hắn? Sao hôm nay lại khác thường? Hôm qua hắn còn giúp nàng thu dọn dược liệu, nàng cứ tưởng hai người đã hòa thuận rồi, không ngờ lại…
Ừm, Nguyễn Du đã quen với sự thay đổi của Tống Hà, nên cũng không thấy lạ lắm. Nàng đi vào trong, chuẩn bị lấy hòm thuốc ra để mở quầy.
Mỗi bước mỗi xa
Triệu Đông cuống quít từ bên trong đi ra, hắn ta đuổi theo Tống Hà, nhưng Tống Hà đi quá nhanh, hắn ta không để ý đã bị lạc mất. Thấy Nguyễn Du, hắn ta hỏi: "Nguyễn tiểu thư, tiểu thư có thấy thiếu gia không?"
“Đó, đi về phía đó.” Nguyễn Du chỉ về phía đông, rồi không nhịn được hỏi: “Vị kia nhà ngươi lại sao vậy? Ai đã chọc hắn tức giận? Sao lại cáu gắt như vậy?”
Triệu Đông thấy ánh mắt Nguyễn Du sáng tỏ, biểu cảm thản nhiên, hình như thật sự không biết sự thật này bắt nguồn từ nàng. Những tì nữ kia nói chuyện với nhau đều khẳng định rằng Nguyễn Du sắp gả cho Lục công tử, Triệu Đông cũng không biết có nên tin hay không, hắn ta muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Nói cho cùng hắn ta cũng chỉ là một hạ nhân, đâu dám can thiệp vào chuyện của chủ nhân?
Hắn ta thở dài: “Việc này Nguyễn tiểu thư tốt hơn nên hỏi phu nhân và lão phu nhân thì hơn…”
Nói xong, Triệu Đông liền chạy về hướng mà Nguyễn Du chỉ, chỉ để lại Nguyễn Du vẫn còn mơ hồ. Có vẻ như trong khoảng thời gian này, trong phủ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?
Mang theo nghi hoặc như vậy, Nguyễn Du đi về phía viện của Mục thị. Trên đường gặp A Tương, bình thường nàng đi Lục phủ để bắt mạch cho Lục lão phu nhân thì không dẫn A Tương theo, nên A Tương ở lại trong phủ làm một số việc, chủ yếu là giúp nàng sắp xếp dược liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-104.html.]
Vì vậy, hôm nay A Tương cũng nghe nói được một số chuyện.
Thấy Nguyễn Du đến, A Tương vội vàng tiến lên, nói: “Tiểu thư có biết hiện giờ mọi người trong Tống phủ đang bàn tán gì không?”
Nguyễn Du không hiểu, lúc nãy nàng có để ý thấy mấy nha hoàn bà tử tụ tập lại nói chuyện gì đó, nhưng nàng không để tâm và cũng không nghe rõ, giờ thấy A Tương hỏi, nàng thắc mắc: “Bàn tán gì?”
“Tiểu thư, bọn họ đang bàn tán về người và Lục công tử đó.” A Tương nói, “Bọn họ nói người sắp gả cho Lục công tử, Tống phu nhân muốn thời điểm gả người qua đó được phong quang một chút, nên chuẩn bị nhận người làm nghĩa nữ của Tống phủ! Tiểu thư, mới bao lâu mà người và Lục công tử đã phát triển đến mức này rồi, lại chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân, sao A Tương lại không biết gì cả.”
A Tương rất có ấn tượng tốt về Lục Hoài Ngọc, cũng như nhiều người khác nghĩ rằng Nguyễn Du và Lục Hoài Ngọc rất hợp nhau. So với Tống Hà, nàng ta tự nhiên mong Nguyễn Du gả cho Lục Hoài Ngọc, vì vậy khi nghe tin này, nàng ta rất vui mừng.
Thấy Nguyễn Du không nói gì, A Tương lại tiếp tục: “Nếu để nô tì nói, Tống phu nhân thực sự rất tốt, tiểu thư, chúng ta chọn đến Thục Trung đúng là quyết định đúng đắn, người của Tống phủ đều xem tiểu thư như người nhà! Không đúng! Ngoại trừ Tống thiếu gia!”
Nhớ lại chuyện hôm nay nàng ta nghe nói, Tống Hà nghe thấy hạ nhân nói rằng Tống phu nhân muốn nhận Nguyễn Du làm nghĩa nữ, cả mặt hắn đều tối sầm lại, biểu cảm khó coi, còn đến chỗ Tống phu nhân làm ầm lên, nàng ta liền có ấn tượng không tốt về Tống Hà.
Còn về chuyện này… chỉ là nhận một nghĩa nữ, nói thật dễ nghe thì cũng chỉ là cái danh mà thôi. Sau này gia sản lớn lao của Tống phủ chẳng phải chỉ thuộc về Tống Hà, cũng sẽ không vào đến hầu bao của tiểu thư, hắn cần gì phải phản ứng mạnh mẽ như vậy sao!
Nàng ta không nhịn được mà lầm bầm: “Vừa rồi nô tì nghe nói, Tống thiếu gia nghe nói Tống phu nhân muốn nhận tiểu thư làm nghĩa nữ, đã rất giận dữ đấy! Tiểu thư, người nói trên đời này sao lại có người nhỏ nhen như vậy?”
Một lúc sau, A Tương vẫn không đợi được câu trả lời từ Nguyễn Du.
Nguyễn Du nghe A Tương nói, đã có chút ngây người, nàng không thể nào nghĩ rằng mình chỉ đi đến Lục gia để bắt mạch cho lục lão phu nhân, mà lại bị truyền ra ngoài thành ra nàng và Lục Hoài Ngọc có gì đó, mà điều vô lý hơn là, khi nào thì nàng sắp phải gả cho Lục Hoài Ngọc?
Tại sao ngay cả nàng, người trong cuộc, cũng không rõ?