Câu nói này khiến mọi người cười ồ lên, nào có chuyện dễ dàng như vậy! Những người có thể vượt qua chín vòng phần lớn là những người học hành, chỉ biết làm đèn lồng cũng không vượt qua được chín vòng.
Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, bọn họ thấy người tổ chức đã bắt đầu làm đèn lồng, ông ta làm rất nhanh, trước tiên dùng d.a.o nhỏ để chuốt những sợi trúc, những sợi trúc này sẽ làm khung cho đèn lồng, phải được chuốt thật tốt, chỉ khi cấu trúc bên trong được làm tốt thì toàn bộ đèn lồng mới có vẻ đẹp.
Nếu so sánh bằng xương và da của con người, thì những sợi trúc này chính là xương của đèn lồng, sau khi làm xong khung thì mới dán giấy tuyên thành, đó mới là da của đèn lồng.
Để làm một chiếc đèn lồng đẹp, xương và da đều phải được làm cẩn thận, thiếu một trong hai đều không được. Người tổ chức này là người của cửa hàng đèn lồng Đường thị, tay nghề tự nhiên không tầm thường, không biết có phải cố tình nâng cao độ khó hay không, mà động tác của ông ta cũng rất nhanh, người dưới đài đều im lặng nhìn ông ta làm đèn lồng, sợ rằng lỡ mất một bước.
Nhưng dù vậy, khi ông ta làm xong một chiếc đèn nhỏ, mọi người mới nhận ra rằng mình đã quên mất ông ta đã làm như thế nào… còn Tống Hà và Lục Hoài Ngọc thì sao?
Tống Hà và Lục Hoài Ngọc tự nhiên nhớ rõ, nhưng thực hành thì không biết sẽ ra sao…
Lục Hoài Ngọc trước tiên dùng bút vẽ trên giấy tuyên thành, hắn ta vẽ rất đẹp, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, trên đó vẽ một cặp nhẫn ngọc, ám chỉ hắn ta và Nguyễn Du. Sau khi vẽ xong, hắn ta mới cầm d.a.o nhỏ bắt đầu chuốt sợi trúc.
Tống Hà thì bắt đầu chuốt sợi trúc ngay lập tức, thời điểm hắn quan sát người tổ chức và nhận ra rằng việc chuốt sợi trúc có phương pháp nhất định, nếu làm đúng sẽ tiết kiệm công sức, còn nếu làm sai…
Hắn đảo mắt liếc qua Lục Hoài Ngọc, thấy hắn ta vẽ đôi nhẫn ngọc trên giấy tuyên thành, sắc mặt liền trầm xuống. Khi thấy Lục Hoài Ngọc cũng cầm d.a.o nhỏ bắt đầu chuốt sợi trúc, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười lạnh.
Quả nhiên, Lục Hoài Ngọc trong lĩnh vực hội họa tự nhiên xuất sắc hơn Tống Hà, nhưng hắn ta hoàn toàn không nắm được kỹ thuật chuốt sợi trúc, chỉ trong vài động tác đã bị d.a.o sắc cắt phải.
“Shhh!” Lục Hoài Ngọc nhíu chặt mày, kêu ra tiếng. Giọt m.á.u đỏ rơi xuống giấy tuyên thành, làm ướt nhẹp đôi nhẫn ngọc vừa mới vẽ xong, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Lục Hoài Ngọc bị thương, lại lãng phí thời gian trong việc vẽ, Tống Hà tự nhiên dẫn trước. Mặc dù hắn không vẽ giấy tuyên thành, nhưng khi làm đèn lồng lại chọn mẫu hình phức tạp.
Chỉ có điều là có chút xấu… khiến người ta không thể nhận ra đó là con vật nhỏ gì…
Lục Hoài Ngọc mặc dù tay bị thương, nhưng vẫn không từ bỏ cuộc thi, chỉ là động tác càng lúc càng chậm, đến khi hắn ta chuốt xong sợi trúc thứ hai, Tống Hà đã hoàn thành đèn lồng.
Khi tiếng trống vang lên, Tống Hà giơ chiếc đèn lồng hơi xấu xí mà mình tự tay làm lên, người tổ chức cười tươi, vỗ tay nói: “Có vẻ như năm nay đã tìm được chủ nhân của chiếc đèn lồng rồi!”
Mọi người dưới đài hoan hô vang dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-118.html.]
A Tương và Triệu Đông nhìn nhau, cùng nhau đánh một chưởng xem như hóa giải những hiềm khích trước đây. Nguyễn Du tuy không quá kích động như hai người bọn họ, nhưng cũng nở một nụ cười, trong lòng dâng lên một niềm vui.
Tống Hà đã thắng.
Khi người tổ chức cầm chiếc đèn lồng tượng trưng cho bạc đầu giai lão đưa cho Tống Hà, mọi người mới phát hiện chiếc đèn lồng này tinh xảo như thế nào, nó có tám mặt, mỗi mặt đều có một bức tranh, trong tranh có sen tịnh đế, liên chi lý*, chim liền cánh, đôi uyên ương đang vui đùa…
*liên chi lý: chỉ một cây có hai thân cây liên nhau, ám chỉ gắn bó như tình nghĩa vợ chồng.
Dưới đèn lồng có tua rua, ở giữa còn có một cái kết đồng tâm, quả thật là một chiếc đèn lồng tượng trưng cho tình yêu.
Tống Hà nhận được đèn lồng, từ trên đài nhảy xuống, hắn đi đến trước mặt Nguyễn Du, tươi cười đưa đèn lồng cho nàng, nói: “Nhìn này, ta đã thắng được đèn lồng!”
Có lẽ vì ánh trăng đêm nay quá đỗi ôn nhu, hoặc có thể dưới ánh đèn chiếu rọi, nhìn Tống Hà thật tuấn tú, tim Nguyễn Du đập thình thịch. Nàng cảm thấy tai mình nóng bừng, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Nàng cảm thấy cổ họng khô khát, suýt chút không nói nên lời.
Mọi người xem náo nhiệt đều nhìn về phía này, muốn xem Nguyễn Du có nhận chiếc đèn lồng của Tống Hà hay không, thậm chí đã có người chúc mừng Tống Hà ôm được mỹ nhân về.
Lục Hoài Ngọc cũng là lúc này mới phát hiện Nguyễn Du có đến đây, nàng đứng giữa đám đông, Tống Hà cầm đèn lồng đứng trước mặt nàng, ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng như sứ của nàng, càng thêm dịu dàng.
Trong lòng Lục Hoài Ngọc chùng xuống, hai tay gắt gao siết chặt, nhưng không biết vô tình va phải vết thương, đau đến mức hắn ta nhíu mày.
Mỗi bước mỗi xa
Phương Ánh Nhu thấy hắn ta bị thương đau lòng không thôi, lo lắng nói: “Biểu ca, tay của huynh là tay viết chữ, sao có thể làm những việc nặng như vậy. Đều là lỗi của muội, nếu muội không ầm ĩ nhờ biểu ca giành đèn lồng thì đã tốt rồi.”
Nàng ta không biết suy nghĩ của Lục Hoài Ngọc, còn tưởng rằng Lục Hoài Ngọc tham gia cuộc thi vì một câu nói của nàng ta.
Nói xong, nàng ta mới nhận ra Lục Hoài Ngọc dường như không nghe mình nói gì, hắn ta nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại trên người Tống Hà đứng cách đó không xa, cùng với nữ tử đang đứng trước hắn.
Phương Ánh Nhu ngay lập tức nhận ra người đó là Nguyễn Du, thấy thần sắc của Lục Hoài Ngọc đầy đau khổ, trong lòng nàng ta chợt đau nhói.
Nàng ta vốn nghĩ chỉ cần Lục lão phu nhân lùi cửa hôn sự này, biểu ca sẽ thuộc về mình, không ngờ hôn nhân dễ hủy, nhưng bệnh tương tư của biểu ca thì làm sao mà chữa được?