“Ừ, được.” Tống Hà gật đầu, “Ngày mai… ta sẽ vào cung, nàng và A Tương ở đây chờ ta trở về.”
Nghe đến hai chữ ‘vào cung’, trái tim Nguyễn Du chợt run rẩy, tay cầm lọ thuốc cũng siết chặt lại, sau đó nàng dùng giọng nói gần như chỉ mình nghe thấy nói: “Có nguy hiểm không?”
Nàng đang sợ hãi.
Tống Hà thì thoải mái hơn nhiều: “Không sao, sở dĩ bọn họ chọn thời điểm trước khi chúng ta vào cung để ám sát ta, có nghĩa là bọn họ không muốn ta vào cung, trong cung đó là địa bàn của Hoàng thượng, bọn họ chắc chắn không dám lớn mật như vậy.”
Thấy sắc mặt Nguyễn Du tái nhợt, dường như vẫn còn lo lắng, Tống Hà biết hôm nay nàng đã bị dọa sợ, nắm lấy tay nàng, kiên định nói: “Tiểu Ngư nhi, đừng sợ, mọi chuyện có ta.”
Có lẽ câu nói này đã tiếp thêm sức mạnh cho Nguyễn Du, nàng hít sâu một hơi, gật đầu chắc chắn: “Ừ! Vậy ta và A Tương sẽ ở đây chờ huynh trở về.”
“Được.” Tống Hà đáp.
***************************
Ngày hôm sau, Tống Hà xuất hiện ở cửa nha môn, sau đó được người trong cung đến đón vào. Trong khi ngồi trên kiệu, hắn kéo rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên phát hiện có người lén lút theo sau, nhưng khi kiệu dừng lại trước cửa cung, những người đó cuối cùng không xuất hiện nữa.
Trong lòng Tống Hà nghĩ đến mấy người Nguyễn Du, trước khi ra ngoài cũng đã dặn bọn họ trước khi hắn trở vê không được đi lung tung. Lần này, hắn chỉ hy vọng có thể sớm sắp xếp mọi thứ, để trở về sớm.
Do Trương công công dẫn đường, Tống Hà đi theo phía sau, nghe âm thanh của Trương công công nói lanh lảnh: “Ngươi cũng có chút bản lĩnh, vụ án này gần đây khiến người dân trong kinh thành hoang mang, Đại Lý Tự còn chưa điều tra ra, mà ngươi lại tra ra được, nếu không phải ngươi kịp thời đến, có lẽ Tiểu Trương đại nhân cũng đã mất mạng rồi.”
Ông ta đang nói về nam nhân bị bắt trói hôm đó, Trương Đức Tuyên
Tống Hà cười cười, không nói nhiều, nhưng người này rõ ràng có mắt nhìn người, hiểu rằng Tống Hà lần này được Hoàng thượng triệu kiến, có thể lát nữa sẽ nhận được chức vụ, nên tiếp tục tìm cách bắt chuyện với hắn: “Tiểu Trương đại nhân này mới nhậm chức không lâu, phụ thân hắn…”
Tống Hà nghe mà không thấy thú vị, nhưng cũng không cắt ngang, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, đủ để ghi nhớ gia thế của Trương Đức Tuyên. Trong lòng cũng hiểu, có lẽ nhà Trương gia cố tình để Trương công công nói những điều này trước mặt hắn, muốn hắn biết điều một chút, đừng nói gì bất lợi cho Trương gia.
Dù sao, lúc đó Trương Đức Tuyên đã thấy Tống Hà chỉ đạo Bạch Thu đ.â.m hắn ta một nhát, có lẽ đã sớm cáo trạng với Trương đại nhân rồi.
Tống Hà mỉm cười, ngoáy ngoáy tai, tỏ vẻ không quan tâm.
Rất nhanh đã đến trước điện, Hoàng thượng triệu Tống Hà vào điện.
Tống Hà chậm rãi bước vào, cúi đầu, sau khi vào điện rồi quỳ xuống: “Thảo dân là Tống Hà, tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-168.html.]
Hoàng thượng nhìn thiếu niên quỳ trên đất, thầm gật đầu. Khi ông ta biết vụ án này đã được phá, còn đang nghĩ đối phương là người như thế nào, không ngờ lại là một thiếu niên trông chỉ mới qua nhược quán, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên.
Ông ta vuốt râu: “Mau đứng dậy, ngươi chính là người đã phá được vụ kỳ án trong kinh thành sao?”
Tống Hà đứng dậy, gật đầu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là thảo dân.”
Thực ra đâu phải là kỳ án gì, chỉ là muội muội vì muốn đòi lại công bằng cho tỷ tỷ, mà buộc phải gây ra một loạt chuyện mà thôi.
“Nói cho trẫm nghe về suy nghĩ phá án của ngươi một chút đi.” Hoàng thượng nói.
Tống Hà gật đầu, liền kể lại cách hắn phá vụ án này, toàn bộ nguyên nhân và kết quả. Rõ ràng, có người đang âm thầm thao túng, khi vụ án đến tai Hoàng thượng, Trương Đức Tuyên lại trở thành không có liên quan gì đến vụ án này, Tống Hà cảm thấy buồn cười, nhưng Hoàng thượng lại đổi sắc mặt: “Thật sự có chuyện này sao, ngươi nói đều là thật chứ?”
“Vô cùng xác thật.” Tống Hà đáp, rồi hỏi: “Vậy Hoàng thượng sẽ xử lý Tiểu Trương đại nhân như thế nào?”
Hoàng thượng nhíu mày nhìn Tống Hà, trong lòng nghĩ rằng thiếu niên này lá gan cũng thật lớn, dám hỏi ông ta như vậy. Nhưng ông ta cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, luật pháp như vậy, đừng nói hắn chỉ là một tiểu viên ngoại, cho dù là hoàng tử phạm pháp, cũng đồng tội như thứ dân, trẫm, tự nhiên sẽ theo luật mà xử lý!”
Nghe xong, Tống Hà nở nụ cười.
Hoàng thượng khó hiểu: “Ngươi cười gì?”
“Thảo dân cười Hoàng thượng là một vị Hoàng thượng tốt, không giống như những gì thảo dân nghe trước đây.” Tống Hà đáp.
“Câu này có ý gì? Trước đây ngươi đã nghe ai nói xấu trẫm?” Hoàng thượng hỏi.
Mỗi bước mỗi xa
“Chính là như vậy, thảo dân nghe người ta nói Hoàng thượng là một hôn quân, nhưng bây giờ thảo dân đã hiểu, Hoàng thượng không những không phải hôn quân, mà còn là một vị Hoàng thượng tốt! Khi thảo dân quay về gặp lại người đó, nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học.” Tống Hà nói một cách nghiêm túc.
Hoàng thượng thấy Tống Hà ăn nói thú vị, không vì có người nói ông ta là hôn quân mà tức giận, ngược lại hỏi: “Trẫm đã nói rồi, ai có thể làm rõ vụ án này, trẫm sẽ đáp ứng một điều ước của người đó, giờ ngươi muốn gì, cứ nói với trẫm, có thể thỏa mãn thì trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi.”
“Thật vậy sao?” Tống Hà thấy cuối cùng cũng đợi được câu này, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên, trẫm là cửu ngũ chí tôn, sao lại có thể nuốt lời!” Hoàng thượng nói chắc nịch.
Tống Hà mỉm cười: “Đa tạ Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng đồng ý cho thảo dân một điều ước là được.”
“Điều gì?”
Tống Hà gật đầu: “Xin Hoàng thượng cho phép thảo dân điều tra lại vụ án của Nguyễn viện sử.”