Dù Mục thị đã nhiều lần cam đoan rằng chuyện của Nguyễn gia đã qua, Hoàng thượng sẽ không vì Lục Hoài Ngọc cưới Nguyễn Du mà cắt đứt tiền đồ của hắn ta. Nhưng Lục lão phu nhân thương tôn tử, không cho phép trên con đường làm quan của hắn ta có chút sai sót nào, vì vậy hôn sự này đã bị hủy bỏ.
May mắn là hai người bọn họ không vì chuyện này mà cắt đứt giao tình, chỉ là khi đi đến Lục phủ, Mục thị không dẫn theo Nguyễn Du nữa, Lục lão phu nhân cũng đã mời đại phu khác đến xem bệnh cho mình.
Nguyễn Du thông minh vô cùng, mặc dù Mục thị không nói, nàng cũng hiểu hết. Huống chi, nàng vốn đã mong đợi kết quả như vậy.
Nàng pha trà cho Mục thị, tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, Nguyễn Du đề nghị tối nay đi xem hội đèn lồng, Mục thị sợ hai cô nương sẽ gặp chuyện gì không hay, liền đề nghị để Tống Hà đi cùng bọn nàng.
Nguyễn Du không từ chối.
-
Hội đèn lồng sẽ diễn ra từ giờ Tuất một khắc đến cuối giờ Tuất, kéo dài trọn vẹn suốt một canh giờ.
Sau khi ăn tối xong, A Tương cảm thấy không thể chờ thêm được nữa. Đã là hội đèn lồng, chắc chắn trên phố sẽ có nhiều người bán đèn lồng, Nguyễn Du không chuẩn bị đèn lồng trước, đến lúc đó mua một cái cũng được.
Tống Hà biết mình có thể lấy danh nghĩa bảo vệ Nguyễn Du để cùng nàng đi xem hội đèn lồng, nên đã từ nha môn trở về sớm, hắn lục lọi tủ quần áo để tìm ra những bộ trường sam đẹp nhất của mình, trong lúc thử đồ còn hỏi Triệu Đông bộ nào đẹp nhất.
Cuối cùng Triệu Đông chọn bộ màu trắng ngà, Tống Hà mặc màu trắng nhìn đẹp nhất.
Cùng lúc đó, Triệu Đông cũng thầm khen, hóa ra không chỉ nữ nhi mới vì người mình thích mà làm đẹp, mà các thiếu niên cũng vậy.
-
Vừa đến giờ Tuất, toàn bộ đèn lồng trên phố đều được thắp sáng, ngày càng nhiều người cầm lồng đèn nhỏ ra ngoài, hăng hái đi rước đèn.
Dương Châu cũng có tổ chức hội đèn lồng, hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu và lễ Thất Tịch thậm chí còn rực rỡ hơn hội đèn lồng ở huyện Thanh Hà. Nhưng từ khi Nguyễn gia xảy ra chuyện, Nguyễn Du đã không còn đi xem rước đèn như bây giờ nữa.
A Tương nhìn quanh, như một con ngựa hoang được thả ra sau thời gian dài bị nhốt.
Nguyễn Du thấy nàng ta như vậy thì không nhịn được cười. Tống Hà đứng bên trái nàng, nếu có ai chen vào, hắn sẽ lặng lẽ bảo vệ Nguyễn Du, không để nàng bị va chạm.
Khi Nguyễn Du cười rộ lên, đôi mày cong cong, dưới ánh đèn, hàng mi dài in bóng trên mí mắt, thật đẹp. Tống Hà nhìn thấy mà trong lòng chấn động, tim hắn như ngừng một nhịp.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-116.html.]
Hắn muốn chủ động nói điều gì với Nguyễn Du, nhưng lại không biết nên nói gì. Đúng lúc đang do dự, A Tương và Triệu Đông trở về.
A Tương chỉ về phía trước nói: “Tiểu thư, bọn nô tì ở phía trước thấy có người đang đố đèn, rất đông vui, hay chúng ta qua xem nhé.”
Triệu Đông giải thích: “Đó là giải đấu đố đèn nổi danh nhất ở Thục Trung, mỗi năm vào thời điểm này có nhiều người tài giỏi đến tham gia đoán, chỉ không biết năm nay chiếc đèn lồng do ông chủ Đường tự tay làm sẽ được ai giành được.”
Ông chủ Đường mà Triệu Đông nói là chủ cửa hàng đèn lồng nổi tiếng nhất ở Thục Trung, đèn lồng ông ta làm không ai sánh kịp, mỗi năm chỉ làm vài cái, người khác muốn mua cũng không được. Bởi vậy có rất nhiều người tham gia đố đèn Tết Đoan Ngọ chỉ để giành được chiếc đèn lồng do ông ta tự tay làm.
“Vậy đó không phải là cuộc thi đố đèn thôi sao.” A Tương không hài lòng nói, cảm thấy Triệu Đông nói nhiều mà cũng không khác gì mình.
Nguyễn Du cũng hứng thú, nhìn về phía Tống Hà như đang hỏi ý kiến hắn. Nếu là Tống Hà năm trước tuyệt đối sẽ không tham gia vào những sự kiện náo nhiệt như vậy, nhưng thấy Nguyễn Du nhìn mình, hắn lập tức gật đầu: “Chúng ta cũng qua xem nhé.”
Nhóm bốn người liền đi về phía đám người âm thanh ồn ào.
Khi bọn họ đến, người tổ chức cuộc thi đố đèn, cũng là người của cửa hàng đèn lồng Đường gia, đã mang ra một chiếc đèn lồng, chiếc đèn lồng được làm rất tinh xảo và đẹp đẽ, vừa xuất hiện đã khiến những chiếc đèn khác lập tức trở nên mờ nhạt.
Trên mặt chiếc đèn lồng có vẽ một bức tranh, Nguyễn Du ở vị trí này không nhìn rõ, đại ý là một đôi nam nữ rất ân ái. Đang nghĩ ngợi thì nghe người ta nói: “Chiếc đèn lồng này là do sư phụ của ta tự tay làm, sau khi hoàn thành đã được đặt ở miếu Nguyệt Lão trong bốn mươi chín ngày, nếu ai thắng được chiếc đèn này tặng cho người mình yêu, thì có thể cùng nhau bạc đầu giai lão.”
Câu nói này lập tức khiến người phía dưới một mảnh sôi sục, những thiếu niên đều hừng hực khí thế, chỉ mong giành được chiếc đèn lồng này tặng cho những cô nương mình ái mộ.
Nguyễn Du mỉm cười, thầm nghĩ Đường tiền bối này quả là một cao thủ trong giới kinh doanh, không trách được có thể khiến cửa hàng đèn lồng Đường gia phát dương quang đại thế này, mánh lới này vừa đưa ra, mọi người tự nhiên sẽ đổ xô đến.
Một hồi trống vang lên, người tổ chức liền bảo mọi người đi sang bên kia báo danh.
Nghe nói cuộc thi đoán đố đèn có chín vòng, mặc dù không nhiều vòng, nhưng hầu hết mọi người đều bị loại ở vòng hai, người nào trả lời đúng năm vòng đã là rất giỏi, nếu có thể trả lời đúng chín vòng thì tất nhiên không cần phải nói!
Nguyễn Du hỏi: “Nếu có nhiều người cùng vượt qua vòng chín thì sao?”
Triệu Đông kêu lên, cảm thấy Nguyễn Du quá coi thường độ khó của các vòng: “Điều đó làm sao có thể, tổng thể năm trước chưa từng gặp phải tình huống như vậy.”
Hắn ta nghĩ một chút rồi nói: “Ngược lại có một năm không ai vượt qua được vòng thứ chín, vì vậy huyện Thanh Hà của chúng ba còn bị huyện Triệu bên cạnh cười nhạo là không có nhân tài.”
A Tương càng thêm tò mò: “Mấy câu đố đèn này thật sự khó như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, nếu ngươi tham gia, chắc chắn sẽ không qua được vòng đầu tiên!” Triệu Đông nhướng mày nói.