Đến nước này, Kiêu Vương nào không cảm nhận sự ghen tuông bên trong lời nói chứ?
một bụng lửa giận chịu đựng từ lúc hồi phủ đến chợt biến mất một cách thần kỳ. hắn bế sơn băng mỹ nhân lên, cười nói: ‘Bổn vương bị ái phi dùng nhiều lần rồi, đã tàn hoa bại liễu, dù Quan âm Bồ Tát Nam Hải từ bi cũng khó mà siêu độ cho thân thể này thành đồng tử, không biết Uất Trì thí chủ có thể thay thế Bồ Tát dùng cơ thể siêu độ cho bổn vương?’
nói xong liền muốn hôn lên đôi môi mọng kia. Nhưng Phi Yến lại nghiêng mặt, nụ hôn rơi xuống gò má: ‘Từ ngày Phi Yến vào phủ đã biết thân phận bản thân trong phủ trạch, thiếp luôn cung kính hầu hạ điện hạ áo cơm, điện hạ cũng đối xử với Phi Yến rất thật tình, vẫn xin điện hạ ban ân, để mấy phần chân tình ấy trở thành ký ức đẹp đẽ trong đáy lòng thiếp. Tình cảm nhạt nhòa rồi cũng sẽ tan, sau này thiếp vẫn sẽ tận tâm hầu hạ cơm nước điện hạ, nhưng... xin cho thiếp không hầu hạ chăn gối, có người mới thay thế, điện hạ sẽ không hiu quạnh, Phi Yến chỉ cầu xin điều này, mong điện hạ thành toàn...’
Kiêu Vương cố ý bĩu môi nói: ‘Yến Nhi thật cẩn thận, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, nhưng nếu bổn vương muốn Yến Nhi thì làm sao đây?
Chân trước vừa cưới người mới, bây giờ thì nghiêm túc nói muốn mình. Phi Yến siết chặt bàn tay, móng tay liều mạng đâm vào thịt, đôi mắt Kiêu Vương sắc bén nhanh chóng nhận ra, lập tức nhíu mày, bẻ ra nhìn lòng bàn tay đỏ đỏ, cuối cùng không trêu nàng nữa.
‘Phụ hoàng muốn bổn vương cưới muội muội ruột của Ngu quý phi, Nhị tiểu thư Ngu gia.’
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt hơi âm trầm, nay Thẩm gia suy thoái, trước mặt Hoàng Hậu, Hoàng đế nóichuyện càng thêm tự tin, lạnh lùng mở miệng nói: ‘Ý của Hoàng Hậu là không hài lòng sự sắp xếp của trẫm?’
Sắc mặt Thẩm Hoàng Hậu tái xanh, tuy cố gắng tỏ ra bình thương nhưng nếp nhăn khóe mắt tăng thêm rõ ràng, bà ta hít thật sâu nói: ‘Thần thiếp không có ý này.’
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hòa hoãn xuống: ‘Ngọc Oánh tuy năm nay chỉ mười sáu, nhưng lại là tài nữ hiếm có, lão nhị ngươi đến xem, đây là do Ngọc Oánh mấy ngày trước mới vẽ ra.’
Lúc này một tiểu thái giám dâng quyển trục trình cho Kiêu Vương. Kiêu Vương mở ra xem, thấy bên trong là bản vẽ chi tiết về thuyền chiến. rõ ràng là chiếc thuyền chiến mà lần trước phụ hoàng muốn A Đại cải tiến, nhưng A Đại đã từ chối.
Nhưng giờ hắn đang xem là bản đã được cải tiến, khung pháo, thân thuyền càng rắn chắc hơn... Nó xuất phát từ tay một thiếu nữ? Kiêu Vương có chút bất ngờ.
Phi Yến nghe thế thì mắt phượng trợn to, khiếp sợ đến mọi ấm ức trước kia đều biến mất, có chút không thể ngờ: ‘Hoàng Thượng... Sao lại làm vậy?’
Kiêu Vương dùng chóp mũi khẽ cọ chóp mũi Phi Yến, nói: ‘Vẫn là Yến nhi quan tâm ta, ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện cho ta.’
Tuy chỉ nói đùa, nhưng lòng Phi Yến khẽ run lên. Tình hình Hoắc gia, nàng thấy rõ. Cũng làm khó cho Hoắc Tôn Đình, từ nhỏ được gia đình Đoan Mộc tiên sinh như thế nuôi dưỡng, trở về Hoắc gia quả thậtdày vò.
Nếu thật sự cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, chẳng lẽ Thẩm Hoàng Hậu không cầu phúc cho con?
Lúc trước nàng đã phát hiện, Kiêu Vương không gần gũi với người Hoắc gia lắm, dường như có khoảng cách với nhau, nhưng năm ấy hắn đối xử với công chúa út rất tốt, có thể thấy hắn không phải khôngmuốn gần gũi với người thân, thật sự do cách sống quá khác biệt.
Lấy ví dụ về việc Hoàng Thượng tứ hôn lần này, có thể thấy lão muốn Kiêu Vương bị thiên hạ cười chê.
Nghĩ vậy, chợt cảm thấy nam nhân thường ngày âm trầm oai phong này khiến người ta thương tiếc, lập tức vươn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt hắn, Kiêu Vương không biết lúc này giai nhân đang nổi lên tấm lòng người mẹ, nắm lấy tay nàng, cười nói: ‘Trắc phi có bằng lòng trợ giúp vi phu cùng nhau ‘nghênh’ chính phi?’
Phi Yến chớp mắt, khẽ thở dài: ‘không biết phu quân muốn nghênh thần về hay nghênh thần đi.’
Thánh chỉ chưa hạ nhưng bốn phương đã nổi sóng.
Trừ người Ngu gia ra, Thẩm Hoàng Hậu là người biết tin đầu tiên. Nhưng Kiêu Vương lại tránh khôngchịu gặp mặt, không chỉ làm Thẩm Hậu tức giận, càng quan trọng hết là bà không thể biết được đứa nhi tử này nghĩ gì.
Hoàng đế bị sắc đẹp điên đảo tâm trí, nuông chiều Ngu quý phi không giới hạn, chẳng lẽ Nhị hoàng tử cũng bị mê muội, muốn trở thành huynh đệ cột chèo[1]?
[1] huynh đệ cột chèo: anh rể - em rể.
Hôm sau sau khi lâm triều, hoàng đế thay long bào rồi đi ngự hoa viên. Huynh trưởng Ngu gia Ngu Quắc Phu sáng sớm đã dẫn Nhị muội vào cung chờ. Nhị tiểu thư Ngu gia tên Ngọc Oánh, lớn lên quả thật trắng noãn ngọc ngà như tên, tuy mới mười lăm nhưng môi hồng răng trắng, xinh đẹp động lòng người.
Hoàng Hậu cũng đã tới, còn dẫn cả công chúa Nhạc Bình đến vấn an mẫu thân đi theo. Mà Ngu quý phi tuy có thai, nhưng vì chung thân đại sự của muội muội ruột nên cũng ngồi kiệu tới.
Tính cả chủ tử và thái giám cung nữ, chớp mắt ngự hoa viên thật đông đúc.
Đúng lúc này, tiểu thái giám bẩm báo, Kiêu Vương vào cung diện thánh.
Khi Kiêu Vương mặc bộ trường bào màu đen chỉ vàng xuất hiện, Ngu Ngọc Oánh liền đỏ mặt, đôi mắt to không hề tránh né nhìn chằm chằm gương mặt mày rậm mắt sâu của Kiêu Vương, và cả dáng người cao to rắn chắc, bộ dạng như chung tình đã lâu.
Hoàng đế thấy vậy thì cười ha ha, xoay người nói với Hoàng Hậu: ‘Sao, có phải thấy xứng đôi lắm không? Vậy mà ngươi còn nói trẫm mai mối lung tung!’
Hoàng Hậu không nói gì thêm, chỉ hơi nhướng mày: ‘Xứng hay không cũng phải xem ý lão nhị, tiểu thư Ngu gia quả thật phẩm mạo song toàn không thua kém tỷ tỷ nàng ta, nhưng ‘thân càng thêm thân’ thậtrối loạn vai vế, nay trong hoa viên đều là người trong nhà, nói chuyện tự nhiên một chút, nếu thật sựchiêu cáo thiên hạ, chỉ sợ...’
‘Muội muội của thần từ nhỏ đã thông minh, những thứ này xem thật phức tạp, từ nhỏ đã bái cao thủ chế tạo cơ quan Hoàng Thiên Kỳ làm thầy, hiểu biết sơ sơ, ở trước mặt Thánh thượng và Hoàng Hậu quả thật múa rìu qua mắt thợ.’ Ngu Quắc Phu vội vàng khom lưng nói.