Viện quân đến so với tưởng tượng rất nhanh.
Nguyên nhân là sáng nay, Kiêu vương liền nghe thấy tin, biết Uất Trì Phi Yến vào cung dạy lễ nghi cho Nhạc Bình công chúa.
Muội muội của hắn tính ra sao, làm sao Hoắc Tôn Đình không biết chứ? Từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng.
Lúc trước nàng cố ý làm khó dễ Phi Yến bằng một chén rượu đặc biệt, hắn còn chưa ngăn cản, đó là hy vọng Phi Yến sẽ không uống được, yếu thế một chút, làm cho muội muội điêu ngoa của hắn mất đi ý tứ, miễn về sau không làm khó dễ cho Yến nhi. Thế nào lại khác biệt, hắn cũng không biết nhiều về vị “ Gia Cát tiên sinh” kia, đúng là đồ kiên cường uống một chén rượu đầy.
Tuy rằng lúc say rượu Yến nhi rất ngây thơ mê người, nhưng từ lúc đó, làm sao Nhạc Bình điêu ngoa kia từ bỏ ý đồ được? Bị phụ vương cùng mẫu hầu chiều đến hư hỏng rồi không coi ai ra gì rồi!
Cho nên sáng sớm đã sai người đem sổ sách tới Uất Trì phủ, nói mình có việc trong cung, giúp nàng vào cung trễ một chút, đợi buổi trưa hắn xong việc sẽ đến cung của Nhạc Bình đón nàng.
Nào biệt gã sai vặt chỉ đem một tờ giấy về: “ không biết diện mạo đạo tặc như thế nào sao?”
Xem ra sản phẩm tơ lụa của Uất Trì tiểu thư gây thù chuốc oán rồi!
Nữ nhân đúng là không nên làm việc buôn bán mà!
Kiêu vương nhìn tờ giấy cười cười, trong lòng biết vị tiểu thư này cũng chẳng thèm để ý đến mặt mũi nhị điện hạ của đại Tề này mà, cho nên xử lý chính sự xong, liền trực tiếng đến cung của công chúa.
Thế nào chỉ biết công chúa muốn đi săn bắn, mà Yến nhi cũng phải đi theo. Vì thế Kiêu vương quyết định đi đến chỗ các nàng.
Khi hắn vào khu vực săn bắn liền nhìn thấy khỏi đặc đỏ thẫm, cả người cứng đờ. Năm đó hắn bao vây Bạch Lộ Sơn, quân địch cũng dùng gỗ sừng hươu, đây là “khói báo động”, hai bên đỉnh núi đều đồng loạt tiến coong, dương đông kích tây dồn vào chỗ chết cho nên hắn rất ấn tượng với loại khói này.
Khói đỏ này……. Điềm xấu!
Vì thế hắn liền mạng lên ngựa, thúc ngựa đến chỗ khói hồng. đi tới bờ sông thì mới thấy phù mộc của Nhạc Bình công chúa.
Được Từ Uy cùng thị vệ che chở, nàng khó khăn mới lên bờ, vệ binh cứu trợ mới cả người thoát ra.
Thích khách trong miệng họ không thấy đâu, biến mất không còn bóng dáng.
Hoắc Tôn Đình rất nhanh quét bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh Uất Trì Phi Yến, lập tức thúc ngựa mang theo vài người đến ven sông, càng đi càng sâu, trong lòng hắn càng trầm xuống, chỉ thấy nước ở thác nước rất khác nhau về độ chảy, nếu bị nước sống cuốn trôi……..
hắn không dám nghĩ nữa, chỉ không ngừng sai người tìm kiếm, rốt cục ở chỗ khe đá cũng tìm được Uất Trì Phi Yến, nàng may mắn ôm miếng gỗ bị mắc kẹt ở khe đá mới không bị nước chảy xiết cuốn trôi.
Kiêu vương lấy trên lưng ngựa dây thừng, dương tay ném, chuẩn xác vào cây cổ thụ bên kia sông. Kéo thằng dây thừng, sau đó hắn nhảy xuống vịn dây thừng, tay vịn, nhảy xuống sông, chống lại dòng nước chảy xiết, đi tới bên cạnh Phi Yến.
cô gái nhỏ bị nước sông lạnh mà khuôn mặt trắng bệch, tình hình rất nguy cấp, thấy viện binh đến, thế nhưng cũng không kêu, chỉ cắn môi toàn lực ôm miếng gỗ.
Thẳng đến lúc cánh tay Hoắc Tôn Đình ôm chặt eo nhỏ của nàng, tay hai cánh tay run run không chịu buông.
“ Buông tay ra nào, ta sẽ ôm lấy nàng”. Kiêu vương trầm giọng bên tai nàng nói.
“ Tay…… cứng rồi, không buông được…….” Phi Yến thử thử, ảo não nói.
Kiêu vương nghe vậy, nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn hai má của nàng.
Binh mã đứng thẳng bên kia sông, nhìn thấy cử chỉ này quả nhiên không biết làm sao, hai má Phi Yến giật giật, tay tự nhiên buông ra nắm lấy nhị điện hạ.
Đúng lúc này, thị vệ bên sông cầm chặt dây thừng, đem nhị điện hạ cùng Phi Yến vào bờ.
Lúc lên bờ Kiêu vương vẫn không buông tay, thân thể cao lớn ôm thân thể dính nước của nàng, lộ ra đường cong của Yến nhi, phải đến lúc thị vệ mang áo choàng đến, mới buông nàng để bọc lại.
Đúng lúc này, có thị vệ báo lại, ở đoạn cuối thác nước phát hiện ra hai thi thể của thích khách bị chết đuối. Phi Yến nghe vậy hơi chấn động, nàng nâng mắt lên, phát hiện Kiêu vương đang nhìn chằm chằm mình, tựa hồ muốn từ mặt nàng xem có phát hiện ra gì không……..
Lúc này, Từ Uy mang vẻ mặt xấu hổ đến Kinh vương thỉnh tội.
Vẻ mặt Kiêu vương bình tĩnh, thẳng thừng nhìn hắn. Tuy rằng trong lòng biết hắn bảo vệ công chúa, thời khắc nguy hiểm chỉ có thể bảo vệ công chúa chu đáo, nhưng nghĩ tới nếu hắn đến trễ, như vậy nữ nhân bé nhỏ này sẽ như hai hắc y kia sao, rơi xuống từ thác núi, chết trong dòng nước chảy xiết đó…….
Ngay lúc hắn đang muốn tức giận thì Phi Yến đột nhiên mở miệng nói : “ Từ thống lĩnh quá mức khiêm tốn rồi, tình huống vừa rồi rất mạo hiểm, may mắn có thống lĩnh chỉ huy, chúng ta mới thoát hiểm, tội gì vậy?”
Từ Uy bị nàng nói mang vẻ mặt xấu hổ, chỉ cảm thấy vừa rồi tất cả đại ý lại bị Phi Yến mang đi xa, thiếu chút nữa gặp nạn, mình không xứng với chữ “người”, nay lại nghe nàng nói là khiêm tôn biết chỉ huy, quả nhiên là quá châm biếm hắn rồi.
Hận không thể chui đầu xuống đất, gian nan mở miệng nói : “ Thuộc hạ làm sao chỉ huy được, đều là tiểu thư……..”
“ Được rồi, Uất Trì tiểu thư khen như vậy, Từ thống lĩnh không cần khiêm tốn quá mức. Nếu không có ngươi chỉ huy, chẳng lẽ lúc nguy cấp lại quên mình là thống lĩnh, không chỉ huy là được sao?” Đúng lúc này, Kiêu vương lạnh lùng ngắt lời chưa nói của hắn.
Từ Uy bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho sợ hãi, chưa nuốt hết lời.
Khu vực săn bắn này bị tập kích cuối cùng cũng đến tai hoàng đế, mặt rồng giận dữ, thân phận của hắc y cũng nhanh được xác định, chính là bộ tộc cổ ở phương Bắc bất mãn đại Tề hắn bắt được thống lĩnh của bọn chúng, còn dùng cực hình, mưu toan bắt công chúa trao đổi con tin.
Hộ tống công chúa còn có công của Từ Uy, được thăng lên chức quan nhất phẩm, thưởng ngàn lượng. Còn thị vệ còn lại thì thưởng bạc. Quan binh trông nom bãi săn không cẩn thận, làm cho thích khách đivào liền bị phạt. Về phần thủ lĩnh của bộ tộc cổ, ngày đó liền xử trảm.
Mà người chỉ huy để đối phó là một nữ nhân nhỏ bé, từ Nhạc Bình công chúa cho tới Từ Uy hộ vệ cũng không nhắc tới.
Tuy rằng đã vào hạ, nhưng rừng rậm vốn là nơi ẩm thấp, hơn nữa lại ở trong nước một lúc lâu, lúc Phi Yến về phủ đã bắt đầu có dấu hiệu của ốm sốt.
Kiêu vương gọi ngự y trong cung đến xem bệnh, chỉ nói là phong hàn, uống hết hai thang thuốc là khỏi bệnh
Phi Yến bị ốm nên có chút mơ mơ màng màng, mông lung cảm thấy có người đang vỗ nhẹ mặt nàng, miễn cưỡng mở mắt thấy, phát hiện Kiêu vương đang ngồi bên giường, mà hình như mình cũng không ở Uất Trì phủ thì phải.
“ Bổn vương đã sai người trong phủ sắc thuốc rồi, bá thúc nàng đã có người trông coi. Nàng vừa mới bị phục khích, ở tại phủ bổn vương dưỡng bệnh, đợi đến lúc ta và nàng thành hôn thì quay về Hầu phủ làm cô dâu cho đủ lễ nghi.”
Uất Trì Phi Yến cố tình từ chối, nhưng vừa muốn nói thì cổ hỏng như có một con rắn đang cắn vào đau rát, đau đến nỗi chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
Kiêu vương nằm bên cạnh nàng, vỗ nhẹ lưng nàng: “ Làm sao bây giờ, Yến nhi của bổn vương tự nhiên là quạ đen nhỏ, nhắm mắt lại đi, ngủ một giấc, bổn vương tạm thời sẽ không khi dễ Yến nhi…….”
Có lẽ là do dược canh, cho dù bên cạnh người là Kiêu vương, Phi Yến cũng đi vào giấc ngủ sâu, đến lúc mở mắt ra thì đã là ngày thứ hai, bên cạnh không có Kiêu vương lắm chuyện, chỉ thấy bên gối có vết sâu, hình như có người ngủ ở đây cả đêm.
Uyên Ương đang bị thương cũng theo vào phủ, cùng Bảo Châu ở ngoài sắc thuốc.
Thấy tiểu thư có tiếng động, vội vã chạy tới, đưa trà dược cho tiểu thư uống.
Nhiều ngày nay Kiêu vương thật sự rất bận rộn, lúc nàng tỉnh cũng chưa đến quấy rầy, ngày hôm đó nàng đang nằm nghỉ nghe thấy thị nữ bẩm báo, Nhạc Bình công chúa tới thăm Uất Trì tiểu thư.
Nhạc Bình công chúa này trông thế mà thân thể rất khỏe mạnh, mấy ngày trước, cứ thế mà nhảy lên, một cọng lông tóc chẳng bị tổn hại gì, vui vẻ đi ra. Cũng không hiểu sao mẫu hậu của nàng lại yên tâm cho nàng đi phá hoại tiếp được.
Uất Trì Phi Yến nghe vậy, liền muốn đựng dậy hướng công chúa thi lễ. Nhưng công chúa đến trước giường nàng, giọng ôn hòa nói : “ Bệnh đến mức kia, còn đứng dậy làm gì chứ?”
nói xong liền ngồi trên ghế cách giường không xa, nhìn bài trí trong phòng, nhỏ giọng than thở: “ Nhị ca đúng là keo kiệt, trong phòng đúng là thiếu chạm khắc ngọc ngà, chỉ có mỗi bức tranh treo khung gỗ, đúng là kiểu nghèo nàn của thư sinh hồi xưa mà……. Sáng mai bổn cung sẽ phái người đến sửa cái thứ, phòng của ngươi ít ra cũng phải nữ tính một chút, miễn cho bệnh ảm đạm này tới tìm ngươi.”
Uất Trì Phi Yến cảm thấy tính tình công chúa xoay xoay đổi đổi rất thú vị, liền ở trên giường nói : “ Tạ ơn ân điển của công chúa.”
Nhạc Bình thấy nàng cảm tạ, liền có chút hưng phấn, đắc ý phất phất tay, sau đó nói : “ Hai ngày nữa, mậu hậu vì bổn cung mà cử hành dâng lễ lễ lớn, nếu thân thể ngươi đã tốt lên thì đi xem lễ nhé?”
Phi Yến không biết vị công chúa này đang muốn thân thiết, cũng câu nệ đáp ứng sẽ tới.
Thoạt nhìn công chúa rất cao hứng, sau đó để lại hòm sâm già trăm tuổi, sau đó rời đi.
Uất Trì Phi Yến tự tay tiếp nhận, lúc nàng mở ra thì thấy một tờ giấy bí mật, mặt trên có một hàng chữ mà nét bút cực kì quen thuộc: “ Yên nhi, trở lại bên cạnh ta thôi.”