Mục lục
Bình Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit. Viên

Vệ Tuyên thị khẽ liếc mắt, Minh Thiền lập tức hiểu rõ, mỉm cười bước đến gần Phàn Cảnh.

Phàn Cảnh nhìn chằm chằm tì nữ Minh Thiền là bởi vì nàng ta thật sự rất giống Phi Yến. Mấy thiếp thất mình mới nạp vào phủ bất quả chỉ có gương mặt giống Phi Yến mà thôi. Nhưng người trước mặt này ngảy cả cách mỉm cười cũng rất giống.

Khiến hắn không khỏi nhìn đến ngẩn người.

Từ khi từ kinh thành trở về, mỗi đêm hắn ta phải uống rượu mới mới có thể ngủ. Khihắn ta cố gắng đạt đủ quyền lực mà bản thân khao khát thì lại đem tình yêu chân chính của mình vứt đến nơi không thể tìm trở về.

hắn ta chỉ có thể tìm những người có nét giống nàng để bù đắp lỗ trống vắng vẻ kia. Nhưng mỗi khi hắn ta ôm thiếp thất vào lòng, lệnh cho các nàng kêu mình là "Phàn đại ca", nhưng trong lòng lại biết nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong lại đang nằm trong lòng ngực của người khác... Mỗi khi nghĩ vậy, tim hắn ta rất rất đau.

Đến khi rượu say, được Minh Thiền đỡ lên, hắn thuận thế ôm lấy nàng, nàng ngoan ngoan chóp mắt, miệng khẽ mỉm cười, giống hệt... Mùi rượu nồng, hắn ôm chặt Minh Thiền lảo đảo vào trong phòng thuyền hoa...

Đặng Hoài Nhu cười khẩy: "Bắc có Phàn Cảnh? Cái tên thùng rượu thúng cơm này ư! Xứng nổi danh với ta?"

Vệ Tuyên thị khẽ mỉm cười: "Người đời đều thích gộp cho đủ số, Đặng lang đừng để trong lòng. Nay bản đồ kho báu chỉ còn thiếu một nửa, lại ở trong tay Hoắc Tôn Đình,hắn ta biết bí mật bên trong, đương nhiên càng đề phòng nghiêm ngặt hơn. Cái trong tay Thái tử càng khó lấy tới, cần phải nghĩ ra biện pháp."

Ánh mắt Đặng Hoài Nhu thoáng lóe sáng, hỏi: "Phu nhân đã nghĩ ra diệu kế gì?"

Vệ Tuyên thị cầm chén rượu, nghe thấp thoáng tiếng thở dốc từ trong phòng truyền ra, cười nói: "Dù là mình đồng da sắt cũng có nhược điểm, Đặng công hãy ngẫm lại, nhược điểm Kiêu Vương là cái gì?"

Đặng Hoài Nhu như suy tư gì đó, thoáng chốc hai phu thê quỷ dị nhìn nhau cười...

Sau khi Kiêu Vương tuần tra bờ đê mới xây dựng xong liền dẫn Phi Yến trở về đại phủ quận Hoài Nam.

Trở lại phủ trạch sau bao ngày đi xa, Phi Yến cảm thấy cực kỳ thoải mái. Phủ Kiêu Vương trong kinh thành tuy lớn, nhưng những đồ vật trong tiểu trạch này đều do chính mình chọn lựa trang trí.

Vả lại rời xa kinh thành, hành động lời nói cũng không cần kiêng kỵ để ý nhiều. Tiểu Mãn Tài đẫ lâu không gặp chủ nhân, nay đã rất lớn, trở thành chú chó trưởng thành. Nhưng tật xấu thích nhào tới nữ chủ nhân lại không sửa, bây giờ vẫn vẫy mạnh đuôi liên tục cọ chân Phi Yến.

hiện giờ Kiêu Vương đã nộp hết ruộng muối lên cho triều đình, Kiêu Vương thức thời nhanh như thế, Hoàng đế cũng cực kỳ vui mừng, lập ý muốn lấy Kiêu Vương làm gương, nên khi nghe hắn muốn vận chuyển muối Hoài Nam thì nhanh chóng đáp ứng.

Tuy vận chuyển muối không lời dữ dội như sản xuất muối, nhưng bởi vì vận chuyện muối triều đình, bên thuế cảng biển tiết kiệm không ít, hơn nữa thuyền không đi trốngkhông, mỗi lần vận chuyển muối xong, chỗ trống sẽ dùng để có thể chở sản vật địa phương về Hoài Nam.

Kiêu Vương biết các nước phía nam qua lại thân mật với Đặng Hoài Nhu đi lại thân mật, vừa e ngại uy quyền của hắn, nhưng cúi đầu trước chữ "Lợi" càng quan trọng hơn. Nếu có thể dựa vào kinh doanh để tạo quan hệ tốt với nước phía Nam, chẳng những kiếm được tiền, còn có thể làm suy yếu tầm ảnh hưởng của Nam Lộc Công ở phía nam.

Cho nên hắn tỉ mỉ lựa chọn khống chế con đường kinh doanh, xây dựng trạm dịch sửa chữa khu thương mại, mỗi đầu tháng đều mở chợ kinh doanh bắc nam, miễn thuế qua cửa thông quan, trong lúc nhất thời Hoài Nam này luôn hoang vu vắng vẻ, lại trở thành nơi đông đúc tụ tập nhiều thương nhân. Thậm chí thương nhân Thiên Trúc điqua đất Thục cũng vòng qua đây để mua sắm giao dục hàng hóa.

Chỉ như vậy nhưng vẫn không đủ thuyền vận chuyển, làm sao có thể đóng chiếc thuyền có thể chở nhiều hàng hơn đang là việc gấp lửa sém lông mày. Phi Yến viết thư tường thuận chuyện này cho Đoan Mộc Thắng, Đoan Mộc Thắng cũng đích thân thiết kế chiếc thuyền lớn có khả năng chịu áp lực sức nước tốt hơn, cũng dặn Phi Yến sắp xếp hàng hóa đặt trên các kệ hàng cao thấp khác nhau, thế thì sẽ có nhiều không gian hợp lý.

Phi Yến đọc thư của Đoan Mộc Thắng, được sư phụ chỉ bảo, liền hiểu rõ, lập tức phát họa giá để hàng trên thuyền có thể như các ngăn kéo có thể kéo ra kéo vô, lại dựa vào kích thước rượu trắng và vải gấm gần đây thường vận chuyển mà chỉnh sửa lại, quả nhiên lần chở muối lần này, trên thuyền ước chừng chờ gấp đôi lượng hàng. Hơn nữa khi bị xóc nảy va chạm, cũng được bảo vệ ít làm hư hàng hóa.

Hôm nay, nàng lại bắt tay sửa đáy thuyền, làm theo cách Đoan Mộc A Đại hướng dẫn, trước tiên bảo thợ mộc làm mô hình thu nhỏ thử nghiệm dưới nước không có sai lầm gì thì mới chuẩn bị đi xưởng đóng tàu thực hiện.

Nghĩ đến một hồi phải ở trên thuyền đi qua đi lại, Phi Yến bảo Bảo Châu không cần làm kiểu tóc quá phức tạp. Chỉ thắt bím tóc to như thời còn là cô nương, vén bên tai như khi còn là cô nương, mặc bộ áo ngắn tà của trang phục người hồ, nhìn qua thật có phần hiên ngang oai hùng.

Bảo Châu trước giờ yêu thích son phấn trang điểm, nhưng thấy trắc phi như thế cũng cảm thấy thật độc đáo. Đến khi tới xưởng đóng tàu, quản đốc nơi đây cũng nhận ra, vội vàng sắp xếp công văn đi theo ghi chép mọi lúc mọi nơi về những nội dung linh kiện quan trọng trắc phi nói đến.

Xưởng đóng tàu xây ở bên cạnh bến tàu nơi thuyền hàng ra vào tụ tập. Phi Yến bước lên thuyền lớn, từ trên nhìn xuống liền có thể nhìn thấy chợ ở đằng xa. Lúc này vừa đúng lúc là đầu tháng, tiểu thương bắc nam đều tụ tập, Phi Yến nhìn cảnh náo nhiệt phồn hoa này, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêu ngạo khi có một phu quân biết nhìn xa trông rộng đến thế. Nhưng, khi nàng nhìn cảnh chợ đông đúc nơi xa như trong cảnh Thanh minh thượng hạ đồ, thì không ngờ mình trên đầu thuyền lại trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác.

Phàn Cảnh đội đấu lạp rộng vành, đang đi dạo trong chợ với Nam Lộc Công, bên cạnh có mười mấy thị vệ. Lần này Phàn Cảnh bí mật xuống phía nam gặp Nam Lộc Công, còn có một mục đích chính là mua số lượng lớn vật tư từ Hoài Nam về. Mấy năm trước lúc Kiêu Vương còn chỉ huy quân binh, năm nào Bạch Lộ Sơn cũng phải đấu với Kiêu Vương, sau khi Kiêu Vương trở về kinh thành, tướng lĩnh tân nhiệm tuy không hiếu chiến mưu mẹo như Kiêu Vương, nhưng cũng thường hay bao vây Bạch Lộ Sơn, khôngđể phản quân có vật tư, thế nên đồ vật ở Bạch Lộ Sơn đều khan hiếm, nhất về lương thực, dược thuốc đều cung cấp không đủ. Sau khi Phàn Cảnh đầu hàng Đại Tề, tuy rằng có thể mua vật tư từ địa phương, nhưng phía bắc vốn nghèo nàn, quan viên địa phương trong sáng trong tối đều động tay động chân hạn chế đủ điều, cho nên trêndưới Bạch Lộ Sơn đều thiếu thốn vật tư.

Sau khi Phàn Cảnh và Nam Lộc Công bí mật gặp nhau rồi cùng hạy tới Hoài Nam, trùng hợp hôm nay lại gặp được phiên chợ nơi này. Phàn Cảnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tình cờ nhìn đằng xa. Đột nhiên, thân thể Phàn Cảnh chấn động, tựa như bị sét đánh trúng dừng bước chân. trên chiếc thuyền lớn không xa, một nữ tử mặc vải thô, đứng lẳng lặng trên đầu thuyền. Ăn mặc mộc mạc mà tinh xảo, hệt như năm đó ở Bạch Lộ Sơn.

Ở phiên chợ người qua tấp nập, các tiểu thương rao hàng lớn tiếng, nhưng cái gì Phàn Cảnh cũng không nghe thấy, trong mắt hắn ta chỉ có hình bóng mỏng manh mà cực kỳ cứng rắn, dung mạo vẫn xinh đẹp như trước kia, nhưng không còn thuộc về hắn ta nữa. hắn dường như đã trở về Bạch Lộ, người kia đang đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía kinh thành xa xa, còn hắn thì đứng ở dưới, như say như khờ nhìn bóng dáng kia. Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngưng động, dừng lại...

Dáng vẻ say mê của Phàn Cảnh, hoàn toàn đập vào mắt công chúa A Dữ bên cạnh. Sau khi Công chúa A Dữ chuẩn trị bệnh kín xong thì đi gặp Phàn Cảnh, cũng vào Hoài Nam, chuẩn bị cùng nhau ngồi thuyền trở về phương bắc.

Tới nơi nữ nhân kia địch cư, ban đầu trong lòng có chút thấp thỏm. Tưởng rằng khi gặp lại Phi Yến chỉ cần khuyên nàng cùng trở về phương bắc là được.

Sao biết được, nàng lại gả làm trắc phi Kiêu Vương. Hèn chi lần trước Phàn Cảnh trở về lại trở nên vui buồn thất thường, thường xuyên buồn bực cáu gắt. Nay Uất Trì Phi Yến đã trở thành nữ nhân của hoàng tử cao không thể với, nàng ta biết trong lòng Phàn Cảnh khó mà xóa đi tiếc hận bị người khác cướp đi người trong lòng.

Nhưng không ngờ rằng, tới phiên chợ mà còn gặp nữ nhân kia.

Khi đó sao nàng ta có thể cho rằng nàng là thôn phụ chứ?

Nàng ta nhìn theo ánh mắt Phàn Cảnh, thấy bóng dáng trên thuyền dường như càng thêm xinh đẹp, trong lòng ngay lập tức cuộn trào ghen tuông. Lần trước muôn vàng thất bại không cam tâm khi đối mặt với Kiêu Vương và Phi Yến, nay đều biến thành phẫn nộ tức giận, cuồn cuộn phun trào. Nàng ta vươn tay kéo Phàn Cảnh, cười duyên: "Phu quân, chàng xem tượng đất hình người bán bên cạnh thật thú vị, hay là mua mấy cái về nhà chơi."

Phàn Cảnh đang đắm chìm trong những kỷ niệm tốt đẹp ngày xưa cùng với Phi Yến, bị công chúa A Dữ cắt ngang như vậy đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra Phi Yến đã thành người bên gối Kiêu Vương, đời này kiếp này lại không thể yêu nhau, lập tức trong lòng quặn đau, đồng thời tức giận Công chúa A Dữ đã hại hắn và Phi Yến không thể bên nhau, vì vậy lập tức hất tay, khiến công chúa A Dữ đang kéo hắn ngã xuống đất, rồi giận dữ bỏ đi, không hề quay đầu liếc nhìn công chúa A Dữ một cái.

Công chúa A Dữ đứng dậy, nhìn bóng lưng Phàn Cảnh đi xa, nước mắt liền tuôn rơi. xoát một chút chảy ra. Vệ Tuyên thị ở bên cạnh, thấy thấy mọi hành động giữa công chúa A Dữ và Phàn Cảnh, trong lòng khẽ động, lấy cớ muốn đi uống trà, kéo công chúa A Dữ vào trà lâu bên cạnh.

Vệ Tuyên thị kéo công chúa A Dữ đang thất thần lên lầu hai, chọn một gian nhã phòng gần đường cái mà ngồi xuống, rồi gọi một bình An thi ngọc lộ.

Uống một hớp trà, cả khoang miệng đều tràn đầy hương thơm, Vệ Tuyên thị cười giới thiệu phong thổ Hoài Nam cho công chúa A Dữ. Mời mấy chén trà, thấy tinh thần công chúa A Dữ bình thường trở lại, Vệ Tuyên thị hỏi dò: "Nghe nói trắc vương phi Kiêu Vương và Phàn tướng quân quen biết nhau, không biết có phải thế không?"

Lần diễn binh trước, Phi Yến ứng biến khác lạ làm Vệ Tuyên thị ấn tượng sâu sắc. Nay thấy giữa Phàn Cảnh và Phi Yến có vướng mắc chuyện cũ, Vệ Tuyên thị đương nhiênkhông biết cụ thể, nên mới mượn cơ hội này đi hỏi A Dữ.

Công chúa A Dữ nghe vậy thì có chút chần chờ. Thứ nhất nàng ta không muốn nhắc tới Phi Yến, đặc biệt là chuyện giữa Phi Yến và phu quân Phàn Cảnh nhà mình. Thứ hai Phàn Cảnh từng cảnh cáo nàng không được nói quan hệ giữa Phi Yến và Bạch Lộ Sơn, tránh để người khác lợi dụng, gây ảnh hưởng đến Bạch Lộ Sơn. Nhưng, ấm ức giấu kín trong lòng mấy năm nay, đặc biệt vừa mới còn bị Phàn Cảnh quát mắng, nàng có chút muốn xả hết ra. Lúc này, nàng ta chần chừ.

Vệ Tuyên thị nhìn vẻ mặt A Dữ liền biết nàng ta hiểu rõ nội tình bên trong, ý cười càng thâm, lẳng lặng thăm dò.

Lúc đầu A Dữ còn ấp úng, không chịu nói ra, nhưng Vệ Tuyên cứ cẩn thận thăm dò, nhịn không được há miệng thở dốc, chuẩn bị nói cho Vệ Tuyên thị nghe.

Lúc này, đột nhiên ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, thị vệ của Vệ Tuyên thị còn lên tiếng ngang cản, Hai người nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy người đi lên, sắc mặt cả hai đều đồng thời biến sắc.

Chỉ thấy Kiêu Vương mỉm cười đứng ở cửa phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK