Tuyên Minh làm bộ như không nhìn thấy, chậm rãi gắp một cái chân gà lên cắn rồi nhấm nháp, nhưng thanh âm nuốt nước miếng ở bên cạnh quả thực quá rõ ràng… Hơn nữa nữ hài tử kia còn xích gần lại đây, mũi tự động hít hà, chỉ kém một chút nữa là đụng tới miệng của Tuyên Minh, lại còn bất giác nhỏgiọng hỏi: “Vị có ngon không?”
Tuyên Minh cũng bị bộ dáng ham ăn của nàng làm cho nội tâm hơi buông lỏng, thuận tay cầm chân gà lên đưa tới trước mặt nàng: “Ăn đi!”
Nữ hài tử ánh mắt muốn tỏa hào quang, dùng tốc độ ánh sáng cầm lấy chân gà, mồm há to cắn mộtngụm, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng hoạt động, xung quanh còn bị dính không ít dầu mỡ. Đúng là lâu lắm rồi nàng chưa được hưởng qua hương vị thịt, bây giờ làm sao có thể kiềm chế được.
Tuyên Minh mỉm cười nhìn dáng ăn chật vật của nàng, thuận tay đem một ly trà đưa tới: “Ăn từ từ, đừng vội…” Ngay lúc cô gái nhỏ đang sung sướng thưởng thức, Tuyên Minh đột nhiên như lơ đãng hỏi: “Trước đây lúc ở nhà ngươi thường ăn món gì?”
Tay tiểu nữ liền khựng lại, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang ngậm đầy thịt, nhíu mày suy nghĩ nhớ lại…một lát sau thì nuốt thức ăn xuống rồi nhỏ giọng nói: ‘Thực sự không nhớ nổi…Lúc nói câu này thì nước mắt đã lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên chân gà, hương vị mặn mặn nơi đầu lưỡi, lại cố sức tiếp tục cắn cắn nhai nhai, thể hiện tâm trạng vô cùng buồn bã.
Tuyên Minh thật ra cũng là hỏi thử, xem thái độ cử chỉ của tiểu nữ này ra sao, nhìn nàng không giống với những đứa trẻ con nhà bình dân chịu khổ, lại là người được Vệ Tuyên thị trăm phương ngàn kế mang đến, lai lịch nhất định không bình thường.
Nhưng vừa rồi nhân lúc nàng không phòng bị mà hỏi bất ngờ, gương mặt ngây người cùng sự đau khổ của con nhóc này không phải là hành động mà một người độ tuổi này có thể làm bộ.
Có lẽ là hỏng đầu thật rồi, Tuyên Minh không thử nữa, hắn chậm rãi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt kia rồi mở miệng nói: “Nếu đã không còn nhớ gì nữa, thì ta liền ban cho ngươi một cái tên…Gọi là Huyên Thảo đi!
Huyên Thảo chính là tên của một loại cỏ, cây cỏ vô tri chỉ chờ gió đến mà lay động, không sầu lo khôngbuồn phiền.Nếu đã quên đi quá khứ, môt tiểu nữ nhi trong thời buổi loạn lạc này thật sự giống như mộthạt cát lẫn giữa sa mạc, cho dù muốn tìm cũng không tìm thấy. không bằng tận lực quên đi tất cả những ưu sầu,cứ làm một tỳ nữ vô tâm vô phế bình thường ở bên cạnh hắn như vậy đi…
Tiểu nữ oa nghe xong, ánh mắt to chớp hai cái, dùng bàn tay nhỏ bé dính dầu mỡ chấm lên mặt bàn, bộ dạng vô cùng nghiêm túc như đang cầm bút viết ra hai chữ “Tuyên thảo”.
Xem ra tùy nàng không nhớ được thân thế của mình, nhưng trong lòng vẫn còn ý thức, chữ viết bản sựcủa mình vẫn còn chưa quên, Tuyên Minh mỉm cười dùng ngón tay chấm trà chỉnh lại một nét chữ trênchữ nàng vừa viết: “Này là Huyên”
cô nhóc nhìn tới nhìn lui đánh giá một chút, cảm thấy hai chữ này ghép lại nghe cũng hay hay, cho nên mấp máy cái miệng nhỏ xinh đang bóng nhẫy dầu lên nói: “Được, từ này về sau tên của ta chính là Huyên Thảo!”
Nhân thế có đau khổ cỡ nào, cho dù có lo lắng ưu sầu hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?
Đêm tập kích Hồ Nhung tuy rằng toàn thắng, nhưng thủ pháp trả đũa của Khuyển Cáp công chúa Hồ Nhưng cũng vô cùng hung mãnh. Đấu pháp của nàng không phải là đối kháng trực diện, mà là dùng hết mọi khả năng quấy nhiễu các vùng thôn trấn phụ cận, dung túng cho thuộc hạ tàn sát càng thêm bừa bãi. Mà bên này Bạch Lộ sơn cũng tận dụng cơ hội. nhân lúc đại loạn Hồ Nhung mà không ngừng mở rộng địa bàn, chiêu binh mãi mã, lăm le chờ thời cơ khởi binh.
Tình hình càng ngày càng căng thẳng, tình cảnh của Kiêu vương lãnh binh lúc này cũng hết sức gian nan.
Phi Yến cũng đã nhiều ngày không bước chân vào doanh trướng của Kiêu vương. Nàng vốn cũng từng là người cầm quân, cho nên hiểu việc trọng yếu lúc này chính là ổn định nhân tâm. Những tướng lĩnh lúc ban đầu vừa nhìn thấy nàng liền lộ ra vẻ mặt nghi kỵ, nguyên nhân ra sao nàng cũng mơ hồ đoán được. Cho nên khi thương thế Kiêu vương đã ổn định, để tránh tị hiềm nàng chủ động giảm bớt tới lui, đặc biệt đại doanh thì không bước chân vào nữa.
Nhưng sắc mặt Kiêu vương vì thế mà cũng ngày càng khó coi. Phi Yến cảm khái nam nhân này vô luận ở bên ngoài hùng thao vĩ lược như thế nào, nhưng khi về đến nhà thì không khác một hài tử càn quấy là bao, chỉ vì ban đêm không thể ôm hương nhuyễn ngọc trong lòng mà trở nên cáu gắt khó chiều, nhất định muốn nàng phải bồi hắn ở trong doanh trướng.
Nhưng Phi Yến cũng kiên quyết không theo, lệnh cho Bảo Châu mang tất cả đồ dùng của mình chuyển đến bên ngoài doanh trướng. Lúc Kiêu vương hồi doanh, vừa nhìn thấy doanh trướng trống trơn vắng lặng, mày kiếm nhất thời cau lại, sắc mặt trầm xuống. Vài ngày sau đó, cho dù đi đường có đối mặt với Phi Yến thì sắc mặt cũng lạnh như băng, cũng không hề liếc mắt một cái, cũng xem như không nhìn thấy, Phi Yến thật sự là dở khóc dở cười.
Màn đêm buông xuống chính là thời điểm đại doanh náo nhiệt. đã nhiều ngày truy kích kỵ binh của Hồ Nhung, toàn bộ đội kỵ binh đều cơ hồ “Hiểu chiến tùy kim cổ; Tiêu miên bão ngọc an”*. Tất cả đều đãmệt mỏi rã rời. May mà vài lần truy kích đều thắng trận, cũng đã đẩy lùi được tấn công khiêu kích của Hồ Nhung.
*Dịch nghĩa: Buổi sớm đánh nhau nghe theo hiệu trống; Ban đêm nằm ngủ ôm chiếc yên ngọc.
Kiêu vương thắng trận, thanh thế bừng bừng. hắn cũng không phải người keo kiệt, vì thế liền lệnh cho quan lại phụ trách quân nhu mua ba mươi đầu dê béo, chuẩn bị cho các tướng sĩ một bữa ăn ngon.
Cho nên tối hôm nay bên trong bên ngoài đại doanh đều tràn ngập một hương vị của thức ăn. Phi Yến chọn một khúc thịt dê, tinh tế cắt thành miếng mỏng, làm một mâm thịt dê xào ớt, thêm một chén canh hầm, tự mình xuống bếp giữ lửa. Nướng thêm mười cái bánh hạt mè nhân mỡ heo *(khúc này chém đại không biết đúng không nè ^^), kèm theo một mâm rau cải tươi non nhìn vô cùng ngon miệng. Sau đó gọi gã sai vặt đến bưng khay, chính mình cũng đi theo phía sau vào trong đại doanh của Kiêu vương.
Tuy rằng các tướng sĩ ở bên ngoài đang thoải mái chè chén, nhưng bên trong Kiêu vương vẫn còn đangở dưới ánh đèn miệt mài nghiên cứu quân tình. Phi Yến đã vào được cả buổi vẫn chưa thấy hắn ngẩng đầu lên.
Nàng cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng dọn xong chén đũa, chuẩn bị thêm một bình rượu ngon xong liền chuẩn bị rời khỏi doanh trướng. Mắt liếc thấy hình bóng xinh đẹp kia đã ung dung đi tới cửa lều, âmthanh thanh lãnh của Kiêu vương lúc này mới cất lên: “Lại muốn đi?”
Phi Yến xoay người lại, thấy Kiêu vương rốt cuộc đã buông cuốn sách trên tay xuống, gương mặt căng thẳng, ánh mắt gắt gao đang nhìn chằm chằm vào mình, ngũ quan mạnh mẽ dưới ánh đèn lại càng thêm nổi bật, từng đường cong rõ ràng như dãy núi chạy dài.
“Như thế nào lại còn tức giận?” Trong lòng Phi Yến thở dài, chậm rãi bước qua, ngồi quỳ xuống trên cái đệm mềm bọc da thú bên cạnh bàn nhỏ, nhấc bình rượu ngon lên rót vào chén, sau đó nhẹ giọng nói: “Điện hạ lại đây ăn vài thứ đi.”
Kiêu vương không đứng đậy, mà chỉ hơi hơi giương cằm, đôi mắt khép nửa mi, mày nhíu lại, lông mi đen đặc ở hốc mắt. Phi Yến lại buông chén rượu đến bên cạnh hắn, duỗi tay sờ trên mặt Kiêu vương, rồi nhẹ nhàng hôn khóe miệng hắn một chút: “Đều là thiếp không phải, điện hạ chớ có tức giận nữa được không?” âm thanh mềm mại không khác gì đang dỗ trẻ con ba tuổi.
Bộ dạng của nàng ôn nhu, nói chuyện mềm mỏng, đôi tay như ngọc lúc nói chuyện cố tình ôm lấy cổ Kiêu vương. Biểu tình căng chặt trên gương mặt kia cuối cùng cũng chậm rãi giãn ra, duỗi tay ôm lấy eo của nàng nhỏ giọng nói: “Càng ngày càng không nghe lời, ta đã nói rõ là không được dọn ra khỏi doanh trướng, nàng lại còn dám tự mình chủ trương?”Phi Yến tiến đến dựa vào khuôn ngực rộng nhỏ giọng nói: “Thần thiếp cũng không muốn rời điện hạ, chỉ là…đang ở trước trận, há có thể làm họa thủy lung lạc quân tâm. Kiêu vương hơi nhướng lông mày: “Là ai dám nói ra nói vào? Dám nói Yến nhi của bổn vương là họa thủy?” Thanh âm vang lên mang theo sát khí không che giấu. Phi Yến đấm nhẹ vào ngực hắn: “Điện hạ trị quân nghiêm, đương nhiên không có người nào dám ở sau phê bình, nhưng mà lúc này dù sao cũng là đang ở trong quân, làm sao giống như lúc ở trong phủ trạch ở nhà mà thiết thất có thể tùy tiện qua lại? không có ai vọng ngôn, chỉ là thiếp tự cảm thấy nên làm như vậy mới đúng.”
Kiêu vương cúi đầu nhìn bộ dáng dịu dàng của Phi Yến, duỗi tay đem nàng ấn ở trên giường, xoay người cưỡi lên người nàng, ngựa quen đường cũ mà thổi lửa,môi hôn lên hai mảnh môi thơm mềm, quen đường mà tiến vào trêu chọc cái lưỡi đinh hương mềm mại… Qua một lúc lâu sau mới hơi ngẩng đầu lên nói: “ Bổn vương không phải giận nàng, bổn vương thật sự là… có chút giận chính mình…” Lúc trước hắn cường nạp Phi Yến vào phủ, một phần là bởi vì nổi khổ tương tư, một phần cũng là vì nghĩ chỉ cần nữ nhân này thuộc về mình thì những tình cảm cuồng si đối với nàng trước đó cuối cùng có thể khống chế được, giải thoát mình khỏi sự quyến rũ của nàng. Chỉ là không thể ngờ càng ở lâu bên cạnh Yến nhi thì tình cảm cũng ngày càng sâu đậm. Ở bên cạnh nàng lại càng cảm nhận được sự tốt đẹp của nàng, hắn lại càng buồn bã ảo não chính bản thân mình. Nếu có thể, hắn nguyện ý làm lại từ đầu, cùng Phi Yến một lần nữa quen biết nhau, tìm hiểu về nhau, mỗi khi hoàng hôn mặt trời lặn, chờ gánh cháo của nàng bày hàng, hắn sẽ lẳng lặng ngồi xuống uống một chén cháo do chính tay nàng nấu, lẳng lặng nhìn nàng cười điềm đạm mà không phải là hạ thấp tôn nghiêm của nàng, làm nhục tự tôn của nàng, bức bách nàng giam cầm vào nhà cao cửa rộng,trở thành một thiếp thất hèn hạ. Trở thành một người mất đi tự do, muốn làm gì cũng bị hạn chế, không được hưởng sự vinh sủng được cưới hỏi đàng hoàng, gấm vóc hương thảo lót đường, xe ngựa dẫn lối đường đường chính chính bước vào vương phủ, danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của mình.
Nếu bây giờ là Kiêu vương phi cùng đến doanh trại, cho dù có ở cùng một trướng với hắn thì có thể làm sao? Chỉ sợ là còn được người người ngợi khen phu thê hài hòa, cầm sắt cùng minh, đồng sinh cộng tử với phu quân. Còn Phi Yến bây giờ lại còn phải e ngại người khác xem thường, sợ bị người hiểu lầm là hồng nhan họa thủy. Nàng hiểu chuyện như vậy, chính mình lẳng lặng dọn ra ngoài.Chỉ cần tưởng tượng đến việc Phi Yến âm thầm chịu đựng áp lực cùng sự nhục nhã, lòng Kiêu vương đã như muốn nổ tung, chỉ biết tự trách mình, lúc trước đã quá vội vàng đi sai một bước…Nghe xong những lời Kiêu vương vừa nói, hốc mắt Phi Yến hơi nóng lên, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng ấm áp, chỉ là vừa bị người kia mút hôn môi ráo riết cho nên vành môi hơi sưng đỏ, nàng lập tức cười trêu chọc: “Nếu đúng như lời điện hạ nói, lúc ấy người chỉ làm khách đến quán ăn, chỉ sợ bây giờ Phi Yến cũng gả cho người khác rồi, hài tử sợ là cũng có rồi… Quay đầu nhìn lại cũng chỉ là một cái duyên phận gặp gỡ mà thôi…” Kiêu vương vốn trong lòng đang buồn bã, nghe được tính toán của Phi Yến trong mắt ngay lập tức muốn nổi phong ba lôi đình: “Xem ai dám cưới? Cho dù lúc ấy không thể cưới nàng nhập phủ đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ có an bài khác bảo hộ nàng, trừ bỏ bổn vương, ta xem có kẻ nào không sợ chết dám cả gan chạm vào nàng!”
Phi Yến thấy hắn càng nói càng giận, nàng nhẹ hôn chóp mũi hắn nói: “thật là vô lại, chàng bây giờ giống như lưu manh cường đoạt dân nữ không thành vậy.”Hai người vừa đùa vừa hôn một hồi, Phi Yến mới nhẹ nhàng dựa sát vào người hắn nói: “Tuy rằng trong lòng điện hạ không vui, nhưng Phi Yến lại thấy không uổng công. Nhân sinh trên đời tri âm khó tìm, tuy rằng Phi Yến chỉ là một thiếp thất, nhưng lại cùng điện hạ cùng trải qua bao mưa gió, vô luận là biến cố Hoài Nam hay khói lửa chiến tranh ở Bắc cương, Yến nhi cũng được may mắn bồi ở bên cạnh điện hạ, duyên gặp gỡ đó há cần phải mũ phượng khăn thêu, xe vàng, gấm vóc hương thảo lót đường. Nếu không phải vì trải qua bao nhiêu khó khăn mưa gió như vậy, tình nghĩa hai ta sao có thể vun bồi được đậm sâu. Điện hạ thân mang trọng trách, gánh vác trách nhiệm nặng nề, mà ta sao lại chỉ lo tránh né vất vả mà sống bình yên qua ngày ở hậu trạch? Chỉ cần trong lòng điện hạ còn có Yến nhi…Cho dù bị ủy khuất mấy ta cũng không sợ…”
Kiêu vương không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt dời về phía bản mật tấu vừa mới đưa tới đang còn đặt trên án thư, trong đó tuy lời ít mà ý nhiều…Thái tử hiện đang mang theo Kiêu vương phi mới lập – Trình Vô Song cùng nhau tiến đến tiền doanh.