Khi Phi Yến nhận được tấm gỗ, liền nhanh chóng vẽ ra bản vẽ, khi ghép ba tấm bản đồ lại, Phi Yến phát hiện giữa bản đồ có một con đường trải rộng lúc có lúc không trênbản đồ, dường như nơi cất giấu bí mật không chỉ là một chỗ. Nhưng nguy hiểm nhất là, những vị trí này đều ở biên quan cửa khẩu, là địa bàn do Phàn Cảnh khống chế.
Mà do chưa ghép mảnh cuối cùng của bản đồ kho báu, nên cũng không biết điểm cuối cùng ở chỗ nào.
Phi Yến nhíu mày nhìn bản đồ nói: "Vị trí hiểm trở quá!" Vị trí trên bản đồ gọi là Tuyến Sơn, giống như tên của nó vậy, đường lên núi thật sự ngàn cân treo sợi tóc, dựa theo con đường dốc thẳng đứng trên da dê mới có thể lên núi, có mấy chỗ rẽ, cả người như treo trên không ở vách núi thẳng đứng, mà quan trọng hơn là kế bên Tuyến Sơn là Bạch Lộ Sơn, muốn đến đó tất nhiên sẽ kinh động đến tướng sĩ Bạch Lộ Sơn.
Khi nàng nói điều này với Kiêu Vương, Kiêu Vương cười chẳng để tâm: "Nếu đã biết địa điểm, những chuyện khác cũng dễ nói. Phàn Cảnh không phải đang mua vật tư sao? Thế thì còn cần phải lo không thể vào sâu Bạch Lộ Sơn nữa ư?"
nói xong, hắn phát hiện Phi Yến lại thất thần, ung dung hỏi: "Nàng đang nghĩ gì?"
Phi Yến chớp chớp mắt, mi cong ở đáy mắt có chút ảm đạm: "không có gì... Chỉ nghĩ tới, mùa xuân ở dưới chân Bạch Lộ Sơn đầy hoa tươi nở rộ, kéo dài đến tận chân trời..."
Ngón tay Kiêu Vương ở cổ xinh xắn của nàng chậm rãi vuốt ve: "Nếu nàng muốn nhìn, bổn vương sẽ dẫn nàng đi."
Phi Yến nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kiêu Vương, lúc này nam nhân đang mỉm cười nhìn nàng, nàng nhạy bén nhận ra trong ánh mắt thâm thúy dường như có chút không vui.
Nàng khẽ chần chờ một chút rồi nói: "Chỉ là nhớ tới cảnh đẹp mà thôi, thiếp cũngkhông muốn quay về nơi cũ."
Kiêu Vương khẽ mỉm cười, vươn tay ôm vai nàng, chỉ là bàn tay sử dùng nhiều sức hơn bình thường...
Mấy ngày nay vì bận vẽ bản đồ, không có đến tìm Long Trân trò chuyện.
Ngày hôm sau có thời gian rảnh, Phi Yến lập tức dặn Bảo Châu mang mấy nô bộc quét dọn ngôi đình bên ao ở trong phủ, trải sàn gỗ và dụng cụ pha trà, dự định rót nước pha trà, đồng thời ngắm nhìn mấy mươi đuôi cá cẩm lý màu sắc sặc sỡ trong ao.
Long Trân là một cao thủ trà đạo, khi tiền triều còn thái bình thịnh thế, mấy lá trà quý báu của lão hầu gia Long gia thậm chí còn đầy đủ phong phú hơn trong cung. Nàng ấy là tôn nữ (cháu gái) nhưng lại có được chân truyền của lão hầu gia.
Bản thân Long Trân cũng rất thích uống trà Ô Long, nghe Phi Yến có nhã hứng thưởng thức trà, liền lấy ra hết những lá trà quý báu mà mình lấy ở Giang Nam ra.
Lúc này lửa từ bã mía ngọt đang cháy hừng hực trong lò đất nhỏ, bã mía cháy hết, lạikhông có mùi lạ, ngay cả trong không khí cũng thoang thoảng mùi thơm ngọt. Nước suối đã sôi, rót vào bình trà, khuấy lá trà chìm nổi bay bay, vị trà lượn lờ quanh khoang mũi.
Long Trân rót một chén trà cho Phi Yến, rồi mới đổ nước nóng vào chén sứ mình.
Phi Yến có chút khó hiểu: "Sao tỷ tỷ không uống trà, không thích vị trà ô long?"
Long Trân cười uống một ngụm nước, ánh mắt lướt qua những tì nữ hầu hạ ở đình, xác định họ sẽ không nghe thấy những âm thanh trong đình, mới nói: "Có một chuyện riêng bí mật, mong muội muội đừng cho Kiêu Vương biết."
Phi Yến nghe vậy, không khỏi ngồi thẳng lưng, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Long Trân lại uống ngụm nước, mới chầm chậm mở miệng nói: "Ta... có thai." Lời này quả thật như sét đánh ngang tai.
Phi Yến cầm chén trà trong tay khẽ sựng lại, sau đó hỏi: "Là đêm đó..." Long Trân cười khổ gật đầu: "Từ khi rời khỏi hắn, đã không còn dùng thuốc tránh thai, nào ngờ mộtđêm lại kết thành nghiệt duyên, thật sự là số mệnh an bài sao?"
Phi Yến nhìn bụng vẫn còn thon thả của Long Trân: "Tỷ định thế nào?"
Long Trân bình tĩnh nói: "Nếu đã có, đây cũng là duyên mẫu tử, tất nhiên không thể vứt bỏ bé, nhưng ta không muốn Đậu Dũng biết, mong muội muội giữ bí mật cho ta, nay Đậu Dũng hồi kinh làm việc, thừa lúc này, ta muốn rời khỏi vương phủ, chỉ là nênđi con đường nào thì phải nhờ muội muội giúp ta sắp xếp."
Về khúc mắc tình cảm của Long Trân và Đậu Dũng, Phi Yến biết, kể từ lúc bắt đầu hai người đã không xứng đôi, nếu Đậu Dũng chịu buông tay thì nửa đời còn lại của Long Trân sẽ được yên tĩnh, nhưng dường như hắn ta lại yêu Long Trân đậm sâu, cứ dây dưa qua lại cuối cùng biến thành kết quả không thể vãn hồi như bây giờ.
Giờ Long Trân đã không có danh phận, còn mang thai, may mà nàng ấy bình tĩnh, kéo đến lúc này mới nói với nàng. Còn quyết định một mình nuôi nấng đứa trẻ...
Việc đã đến nước này, cũng có nhìn con đường phía trước. Nếu hỏi Phi Yến học được gì từ Long Trân, đấy là dù có tệ hại đến đây, cuộc sống vẫn phải đi tiếp về phía trước. Nếu là nữ tử khác, chợt ngã từ mây xuống, gặp phải nhiều đả kích thăng trầm như Long Trân, từ lâu đã không chịu nổi cuộc sống dày vò này. Nhưng dù có thê thảm thế này, Long Trân vẫn kiên cường bò dậy, tiếp tục đi về phía trước. Về điều này, Phi Yến tự nhận bản thân không bằng Long Trân.
Dạo gần đây Kiêu Vương mở hàng loạt cửa tiệm, Phi Yến chọn một cửa tiệm buôn bán trà ở Giang Tây, bảo Ngụy tổng quản mua trạch viện ở bên cạnh cửa hàng, để Long Trân có thể ở tạm ở đây, mà tiệm trà kia cũng giao cho Long Trân xử lý, một nữ tử nếu một mình ở riêng, phải học cách an cư lạc nghiệp. Trước giờ Long Trân chưa hề có kinh nghiệm kinh doanh cửa tiệm, nhưng tài pha trà đã sớm trở thành vốn liếng, sinh con xong, dưới sự giúp đỡ của chưởng quầy rồi từ từ luyện tập, vẫn có lợi.
Đương nhiên Long Trân khắc ghi tấm lòng của Phi Yến.
Thu dọn bọc hành lý không quá nhiều, hai tỷ muội lại lần nữa từ biệt, lần này khôngcòn bùi ngùi như lần đầu.
Trước khi đi, Long Trân nói với Phi Yến: "thật ra tỷ tỷ không có gì cần dặn dò nữa, tình huống giữa muội và Nhị điện hạ không giống như chuyện bọn ta, hắn là thiên nga mang chí lớn, nhưng muội muội không phải chim tước dưới mái hiên, nếu có lòng thìnên giành trời đất cho bản thân. Chi cần có người bằng lòng bay lượn với muội chắc chắn sẽ có thể vượt qua mọi khó khăn."
Phi Yến đích thân tiễn nàng ấy đến bến tàu, nhìn Long Trân rời đi, trong lòng thổn thức.
Lúc đó Kiêu Vương cũng không hỏi gì nhiều, những chuyện vụn vặt trong phủ, hắnluôn bảo Ngụy tổng quản giao cho Phi Yến xử lý, toàn bộ nô bộc trong phủ đều biết, lời nói của nữ chủ tử có khi còn có tác dụng hơn Nhị điện hạ, Long Trân lẳng lặng rờiđi, thậm chí ngay cả người thường xuyên ra vào Vương phủ như Tiêu Thanh cũngkhông biết.
Nhiều ngày qua người Kiêu Vương phái đi cũng đã đến phương Bắc, cũng tất là vị trí thứ nhất trong bản đồ kho báu -- Tuyến Sơn. Bởi vì Tiết Phong đích thân dẫn đội, còn là những thuộc hạ binh lính tinh anh theo Kiêu Vương tác chiến ở Bạch Lộ Sơn vô số lần, biết rõ địa hình nơi này, dọc đường thầm lặng đi không có khiến quân lính đối phương chú ý.
Bởi vì bản đồ này giấu trong chuôi kiếm của Thái tử, chỉ có mỗi mình Kiêu Vương có được, nơi bí mật đương nhiên chưa ai đặt chân, không lau sau Tiết Phong tìm được sơn động dốc phía sau Tuyến Sơn. Khi họ dọc theo dây thừng xuống hang độc, đào rộng vách tường thì phát hiện một cái rương nhỏ bên trong. Cái rương mở không ra nên đành phải mang nguyên vẹn đem về.
Ba mảnh bản đồ ghép lại có thể chỉ rõ vị trí thứ hai, ở Thúy Tuyền Sơn gần Tuyến Sơn, nhưng nơi đó dường như có người đã đi qua, sơn động sau núi đã bị người đào bới, ởtrên vách tường có thể nhìn ra dấu vết của chiếc hộp cái rương. Mà trên vách tường bị đào bới cũng đã mọc rêu xanh, có thể thấy đã được qua một khoảng thời gian.
Lúc Tiết Phong nói những gì mình phát hiện cho Kiêu Vương, Kiêu Vương không khỏi chau mày.
Trong tay Nam Lộc Công là giả, tuy hắn ta đã phái nhân mã đi từ trước, nhưng lại đến Lam Sơn hoang sơn cách Bạch Lộ Sơn xa xa tìm kho báu có lẽ có. Vậy nên... Ai là người nhanh chân đến trước, tìm ra nới đó trước?
Phi Yến nghe vậy, trong lòng hơi động, lập tức nghĩ đến đạo sĩ thần bí khó lường Diệu Nhàn cũng là Hoàng từ tiền triều Đại Lương.
Bản đồ kho báu do cao nhân vẽ, xen kẽ các kí hiệu, nếu ít hơn ba mảnh sẽ không nhìn ra vị trí đánh dấu.
Cái hộp nguyên vẹn này chưa được mở ra, chứng tỏ đạo sĩ cũng chẳng qua có ba mảnh bản đồ ma thôi.
Vì sợ trong hộp sắt có cơ quan, Kiêu Vương bảo Phi Yến núp đi rồi mới mở ra, mở ra mới phát hiện bên trong là một chìa khóa to bằng ngọc bích. Xem kích thước chìa khó này, cái ổ khóa dùng nó để mở chắc chắn không nhỏ.
Nhưng như vậy, Kiêu Vương lại yên tâm, không cần lo Tuyên Minh sẽ nhanh chân đến trước. Dựa theo hình dáng đặc biệt của chìa khóa, nếu không hoàn toàn khớp, dù cho Tuyên Minh tìm ra trước, cũng không lấy ra được kho báu động trời.
Chuyến đi lần này, ngoại trừ mang hộp sắt về, Tiết Phong còn mang về những loài hoa mọc ở Bạch Lộ Sơn.
Phi Yến nhìn bó hoa to kia, trợn mắt, hỏi: "Lúc đó mà Điện hạ còn nhớ chuyện vặt này."
Kiêu Vương khẽ cười nói: "Yến Nhi có bằng lòng cùng với bổn vương trồng hoat trong viện?" hắn còn nhớ rõ lúc Phi Yến chưa gả vào Vương phủ, nàng ở Uất Trì hầu phủ từng rửa tay trồng hoa, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ khi làm việc cũng thật đáng yêu.
Nàng nghĩ hoa nở khắp phía bắc, chắc hẳn cũng nhớ đến những ngày tháng cùng cưỡi ngựa chung với người yêu cũ. Kiêu Vương cảm thấy những kỉ niệm này thiếu hình bóng của mình, cần phải bổ sung vào.
Khi hai người đang ở xắn tay áo, chuẩn bị trồng hoa, thì Đậu Dũng đột nhiên tới xin gặp trắc phi. Phi Yến ngồi xổm trên đất thở dài, bò tót này đúng là xử lý mãi khôngxong.
thì ra Đậu Dũng từ kinh thành trở về, còn chưa tới gặp Kiêu Vương đã hào hứng chạy tới gặp Long Trân, tuy Long Trân đang ở Vương phủ, nhưng lại ở một góc độc lập, có cửa nhỏ bên hông, ra vào cũng thuận tiện. Nhưng khi hắn ta mang hộp lớn hộp nhỏson phấn trang sức mua từ kinh thành vào cửa thì phát hiện viện của Long Trân trốngkhông, hắn ta hoảng sợ, vội vàng tìm Ngụy tổng quản hỏi Long Trân đi đâu rồi.
Nhưng Ngụy tổng quản không biết rõ, Đậu Dũng tính cách ngang bướng, nhấc chân suýt đá Ngụy tổng quản, may mắn được Tiêu Thanh ở bên cạnh giữ chặt lại, túm cổ áo hỏi hắn ta còn nhớ đây là phủ của ai không, thế nên Đậu Dũng đành nén lửa giận đicầu kiến Kiêu Vương.