Có lẽ sự ngạc nhiên trong mắt Phi Yến quá rõ ràng, Phàn Cảnh dịu giọng lại nhưng vẫn thản nhiên nói: “ Yến Nhi mau ăn thêm chút đi, đừng vì người ngoài mà suy nghĩ cho mệt mỏi tinh thần!”
Phi Yến lúc này cũng thực sự mệt mỏi, đang ở trong hang hổ mà lại không biết tình hình Kiêu vương lúc này ra sao, tuy rằng là ăn cơm nhưng trong đầu chuyển biến không ngừng, cố ăn vài miếng nhưng cuối cùng cũng nuốt không trôi.
A Dữ kia lúc này sợ là đã rơi vào sào huyệt bọn giặc cướp, cũng không phải nàng ta không có biên pháp thoát ra…Chỉ là Phàn Cảnh kia dường như có ý muốn hưu A Dữ. Gần đây sức mạnh bộ tộc của nàng ta đã yếu mỏng dần, sớm đã không phải là đại bộ tộc binh cường thế mạnh năm xưa, Phàn Cảnh tâm tư bạc bẽo, đương nhiên là không còn mặn mà gì.
Cơm nước xong cũng là lúc màn đêm buông xuống, thôn phụ bưng nước ấm tới hầu hạ Phi Yến rửa tay rửa chân, Phi Yến nguyên là lo lắng Phàn Cảnh nhân cơ hội nàng rơi xuống nước mà lợi dụng càn rỡ, nhưng thực tế Phàn Cảnh không có lưu lại đây nhiều, có đến thì cũng chăm sóc nàng trong chừng mực, Phi Yến được vậy thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Kiêu vương, không biết họ an bài như thế nào mà có thể bình yên ẩn náu ở nơi này.
Bị giam lỏng ở trong nhà gỗ ước chứng một ngày, Phàn Cảnh mới “ân chuẩn” cho Phi Yến được ra khỏi phòng hoạt động một chút. Phàn Cảnh cho đưa quần áo sang cho Phi Yến mặc, sau lại mang thêm mộtđôi guốc gỗ. Phi Yến nhìn đôi guốc gỗ, miễng cưỡng mang vào chân. Guốc gỗ này là vật ngư dân thường dùng, mặt bên dưới hình răng cưa dùng để di chuyển trên các bãi bùn gần biển để tránh khôngbị cua, sò cứa vào chân. Chỉ là Phi Yến mang loại guốc gỗ khác thường hơn một chút, chính là dùng dây thừng kết lại từ ngón chân quấn quanh gót chân, nếu không mang vải quấn chân mà đi đứng bằng đôi guốc này một hồi thì da chân sẽ bị cọ sát sưng phồng. Nếu đi lâu đương nhiên sẽ bị tổn thương chảy máu. Phi Yến biết đây là Phàn Cảnh cố ý để phòng ngừa mình bỏ trốn.
Ra bên ngoài gian nhà gỗ, Phi Yến nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc cũng thấy rõ vị trí nơi này. Nhà gỗ này được xây ở một triền vách đá trên vách núi. Vách đá này như một cây chủy thủ cắm giữa đại Dương, nhà gỗ cùng làng chài được xây dựng ở trên bề mặt. Điều bất ngờ là có một con đường nhỏ thông lên đỉnh núi dựa vách đá cùng triền núi. Núi là để cản gió trời che cho bến cảng nhỏ.
Làng chài không lớn, trên dưới mười hộ. Các hộ nhà đều xây phòng dựa vào vị thế của núi đá, xung quanh mỗi hộ đều có tường thấp bằng đá, phía bên trong được bao bọc nhìn như một cái yếm cua. Bên tai là tiếng chim biển kêu, hòa với âm thanh của sóng biển đập vào bờ đá rì rầm, âm thanh thiên nhiên vang vọng khắp nơi, làm cho con người có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, giống như lạc vào thế ngoại đào nguyên không vướng bụi trần, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.
Nhìn đến đây, nội tâm Phi Yến trầm xuống, đây đúng là một địa phương hiểm hóc, tuy rằng ở sát bên cạnh Hoài Nam nhưng trong nhất thời khó có thể tìm ra được.
Lúc này làng chài gió đêm phơ phất, gió biển mạnh mẽ lùa vào, Phi Yến trên người mặc quần áo mùa đông dày của nông phụ, cho nên cũng không thấy giá rét bao nhiêu. Phàn Cảnh đã đi vào làng chài, cũng không biết làm gì.
Nàng trông thấy Tuyên Minh đang ngồi trên một tảng đá ở trong sân, nhàn nhã tự tại đang thưởng thức trà xanh, bộ dáng dương dương tự đắc kia thật giống như đang tản bộ thư giãn trên sân vắng trong cung đình.
Nhìn đến chỗ Phi Yến đang đứng, Tuyên Minh mỉm cười, hướng về phí Phi Yến nâng chén trà lên, khôngtiếng động dùng động tác mời nàng tiến đến thưởng thức trà.
Phi Yến lê đôi guốc gỗ chậm rãi thong thả đi qua. Bên này Tuyên Minh tùy ý dựa vào lưng ghế, một tay dựa bên cạnh bàn dáng vẻ lười biếng.Tảng đá làm ghế dựa kia nhìn thì qua loa nhưng thực tế đã được Tuyên Minh chọn lựa gọt dũa bằng loại đá quý hiếm, Phi Yến liếc nhìn một cái, thầm nghĩ đúng là người có hiểu biết, nếu chiếu theo thân phận tiền triều thì thân phận hoàng tôn như hắn làm sao có thể tự mình rót trà mời người có thân phận thấp hơn được, tuy nàng đang phải ngồi ghế đẩu nhưng đúng là cũng không có gì đáng trách.
Cái bàn mặc dù nhìn đơn sơ, nhưng bộ trà cụ đặt trên nó lại tinh xảo dị thường, mặt bên ngoài được trét bằng bùn sâu dưới đáy hồ, được nung nóng và chế tác trở nên bong loáng nhẵn nhụi, mở ra bên trong, liền có thể nhìn thấy cấu tạo bên trong cực kỳ dày dặn, cũng đã được bảo dưỡng qua nhiều năm, có thể giữ cho nước trà được nóng lâu hơn khi đổ vào.
Thấy Phi Yến nhìn bộ trà cụ đến xuất thần, Tuyên Minh cười nói: “ Mang theo từ trong cung ra đó, cũng còn lại mỗi bộ trà cụ kỷ vật này, là của mẫu phi ta kính nhờ đại sư chế tác Phiêu Vân tiên sinh đặc chế ra, lúc ấy ta cầm trong tay thì còn không thèm liếc mắt nhìn, về sau nếu không có gì xảy ra thì nhất định là ngày ba lượt ngâm trà thưởng thức, nhưng cơ sự như hôm nay thì cũng có thể dùng bán đi để có mặt mũi ra ngoài gặp người.
Phi Yến mỉm cười, đưa tay tiếp nhận chén trà hắn đưa đến, nhấp một ngụm: “ Hương vị thật là thanh khiết, nhưng cũng là hương vị trà thôi, chỉ dùng khi thưởng thức, chứ thời điểm khát nước thì chỉ muốn nhất chén nước lớn mà uống một ngụm to giải đi cơn khát. Nhân sinh ở đời tốt nhất là có cơm ăn, thứ đến là có chỗ che thân qua ngày mà thôi, nếu một mực tham lam vọng tưởng cao sang, cuối cùng cũng có một ngày làm liên lụy đến bản thân mình”.
Tuyên Minh làm như nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói bóng gió của Phi Yến, chỉ có bàn tay cầm chung trà hơi khẽ động, mắt phượng vẫn nheo lại cười nói: “ Về điểm ấy tại hạ thật ra vô cùng xấu hổ, không thể bì kịp phong thái của Úy Trì tiểu thư, nhưng cũng có chỗ không hiểu một chút, trước đây tiểu thư nguyên là bán cháo ở đầu đường, vì sao hiện nay cũng đang ở trong vương phủ? không biết miếng cơm manh áo ở trong ấy có tư vị giống như ở Phường thứ dân hay không? Hay là vì cẩm y ngọc thực, được tân quân ân sủng liền quên ngay chủ cũ?”
Vẻ mặt của hắn hòa nhã, nhưng lời lẽ mang ý châm chọc vô cùng cay nghiệt.
Phi Yến chậm rãi buông chén trà xuống, theo lời nói của Tuyên Minh nàng chợt nhớ lại một vài chuyện xảy ra cách đây vài năm, trong lúc nhất thời có chút buồn bã, chẳng qua thoạt nhìn Tuyên minh tưởng nàng vì bị nói trúng tâm tư mà trở nên xấu hổ, giận dữ.
“ Thế sự khó lường, Phi Yến cũng không biết cuộc đời mình về sau sẽ như thế nào? Lúc ấy cứ tưởng rằng đời này mình chắc chắn sẽ giống như các nữ tử hầu phủ bình thường, cập kê thì gả chồng, giúp chồng dạy con bình thản an ổn sống cả đời. Nào ngờ sinh ra loạn thế, tang cha đổ xuống đầu, khi đó chỉ nghĩ mình phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của phụ thân… Cuối cùng lại quên mất di nguyện ban đầu của phụ thân chính là tòng quân để bảo vệ quốc gia.
Nhưng quốc lại là gì? Còn gia lại ở nơi đâu? Phi Yến cảm thấy đoạn thời gian bán cháo kia là lúc mình có thể lãnh hội đầy đủ nhất.
Nhớ mấy năm trước khi náo động kinh thành, ta từng mang theo thị nữ đi mua đồ dùng trên đường, trong kinh thành rộng lớn có cũng hơn mười cửa hiệu lâu đời đang bị niêm phong, không phải bọn họ buôn bán không tốt, nhưng cho dù có nhiều khách hàng đến đâu cũng không thể trả nổi các loại sưu thuế ở kinh thành, vì thế có rất nhiều cửa hiệu lâu đời đều lo giữ hàng lại không dám bán vì giá cao, đổi lại ngân khố của thiên tử đương triều xuất ra với giá thấp hơn. Đợi đến lúc các cửa hàng trữ hàng số lượng lớn rồi thì hủy bỏ tân thuế, đem tất cả hàng hóa đều bán ra ngoài.
Bên mua bên bán, đều là làm đầy cho ngân khố của thiên triều, chỉ khổ cho những người khổ công kinh doanh chưa bao giờ dám cân thiếu cân lạng nào vì uy tín cửa hiệu của mình.
Có bề trên như vậy, dùng thủ đoạn chiếm lấy công sức lao động của con dân, đúng là khóc không ra nước mắt.
một quốc gia có lập pháp nhưng căn bản lại trở thành công cụ mưu quyền, xem con dân như trò đùa tùy ý bài bố, khi đó Phi Yến tuy rằng chỉ là nữ nhi khuê các cũng cảm thấy có nước cũng như mất nước, trong lòng vô cùng đau đớn, chỉ tâm niệm làm sao có dựa vào sức lực bé nhỏ của bản thân để thay đổi, đóng góp chút ít công sức.
Về sau, gia đình xảy ra biến cố phải bán cháo đầu đường, lại phát hiện thực ra kế sinh nhai này thật ra lại tốt hơn cuộc sống cũ biết bao. Tuy là cuộc sống hằng ngày phải dựa vào gánh hàng rong, cũng phải đích thân khổ cực lao động để đổi lấy cái ăn cái mặc, nhưng hàng ngày đi đường cũng không cần phải để ý quá nhiều thứ. Có khi sau một ngày lao động mệt mỏi, lau dọn bếp núc sạch sẽ, đứng ở dưới tàng cây hóng mát, nhìn về kinh thành thấy khói bếp lượn lờ liền tự cảm thấy thực ra những người thứ dân như ta lúc ấy thực ra cũng không cần quan tâm người ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia là người nào, mà chính là quan tâm một ngày ba bữa ăn có đầy đủ hay không, chén cơm có thêm thịt hay không…
Ta vì được Kiêu vương yêu mến, cưới nhập phủ, may mắn có chút tài mọn giúp nhị điện hạ cải tiến được cuộc sống dân sinh ở Hoài Nam, mặc dù không thể cùng dân chúng cùng dùng cơm rau dưa, nhưng nghĩ đến việc có thể cải tiến đời sống dân sinh, mỗi ngày đều không thấy nhàm chán chút nào.”
Ta nhận được Kiêu vương quá yêu, cưới nhập phủ, nhiên may mà có thể lược tẫn chút chút tài mọn, giúp nhị điện hạ cải tiến Hoài Nam dân sinh, mặc dù không thể cùng dân đồng dùng cơm rau dưa, nhưng là nghĩ đến có thể cải tiến dân sinh, mỗi ngày nhưng thật ra cực nhỏ có cùng cực nhàm chán là lúc.”
Lời nói này tuy khiêm tốn ít lời, nhưng cũng làm cho ánh mắt Tuyên Minh hơi tối sầm lại.
Phi Yến nói đến đây liền vội vàng ngưng lại. Tuyên Minh chính là con trai của thái tử tiền triều, là đích hoàng tôn của hoàng đế Đại Lương, chẳng qua do gặp biến cố, làm sao có thể biết được sự suy tàn của tiền triều, sự lầm than khổ sở của dân chúng. Sau đó hắn lưu lạc nhân gian, chỉ sợ là trong lòng vẫn mãi ôm giấc mộng phồn hoa cũ.
Trong lòng Tuyên Minh xem ra giang sơn vạn dặm này vốn là của Tuyên gia, bộ tộc Hoắc thị kia chẳng qua là “ Tu hú chiếm tổ chim khách” mà thôi.Mà nay gặp người có suy nghĩ bất đồng cho nên tự nhiên đăm chiêu suy nghĩ.
hắn không phải hạng người ngu muội, nhìn ánh mắt cũng thấy được khí thế bức người, thân lại là người trong hoàng gia, từ nhỏ được phu tử dạy vỡ lòng cũng là lấy câu quân vương chi đạo, đạo trung làm đầu, nhưng thân là nam tử cũng phải “ Lấy thân vì thiên hạ” trước, nếu nghĩ kỹ lại, ý tứ trong đó chẳng phải là miễn sao cho quốc thái dân an, thiên hạ thanh bình. Đó là sơ lược một chút, về phần hắn có hiểu được hay không thì thật ra cũng không thể cưỡng cầu.
Tuyên Minh tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, buông chén trà xuống đứng dậy ngay, Phi Yến liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay vạt áo trước thấm ra một vệt máu, trên nền áo trắng như tuyết vết máu nhìn vô cùng chói mắt.
hắn nhìn thấy ánh mắt Phi Yến, mỉm cười nói: “Nữ nhi của Úy Trì tướng quân quả nhiên cũng là nữ trung hào kiệt, mồm miệng lanh lợi như vậy chẳng trách đại Tề nhị điện hạ uy danh hiển hách như vậy lại không màng đến bản thân, nóng lòng giải cứu ái phi bị rơi xuống nước mà nhảy vào con sông đangchảy xiết như vậy, phu thê tình thâm bậc này đúng là khó có người sánh được! Vết thương trên người tại hạ chính là do khi rơi xuống nước lại chiến đấu cùng với Kiêu vương mà lưu lại, món quà này sau này nhất định sẽ hoàn trả cho hắn gấp đôi….không biết tiểu thư còn nhớ rõ trước kia tại hạ từng có bói cho ngươi một quẻ hay không?”
Phi Yến nhíu mày, nàng tất nhiên nhớ rõ trước đây khi Tuyên Minh giả trang đạo sĩ, từng bói cho mình một quẻ, đúng là có nói gì đó về Phương bắc.Tuyên Minh mỉm cười nói: “ một quẻ kia chính là là quẻ tốt, nếu đi về Phương bắc, thì nhất định sẽ gặp nạn về lửa, chẳng hạn như phu quân của ngươi bị chết cháy trong hỏa hoạn…Tại hạ rất mong chờ đến ngày hộ tốn Úy Trì tiểu thư đến Bắc cương, đến lúc đó liền có thể thoả mãn thưởng thức được bộ dáng dũng mãnh của nhị điện hạ đại Tề xem ra sao!”