Ở phòng nghỉ trong đại sảnh, bên ngoài cửa sổ sát đất khổng lồ là cảnh biển, nước biển lại có màu lam khác thường, gần như có thể nhìn thấu, cảnh sắc như vậy Tô Lương Mạt chưa từng thấy qua.
Mọi người đi vào thang máy thẳng lên tầng cao nhất, Lý Đan đi theo bên cạnh Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình cầm thẻ ra vào mở cửa cho Tô Lương Mạt, "Nghỉ ngơi trước một lát, buổi tối lại đi."
Tô Lương Mạt tiếp nhận hành lý đi vào trong, Tống Các ra hiệu Lý Đan đi theo hắn, Lý Đan liếc nhìn căn phòng sát vách, "Tôi muốn ở gần Lương Mạt một chút."
Chiêm Đông Kình đứng trước căn phòng đã mở cửa, Tống Các tiến lên ngăn trước mặt Lý Đan, "Đi thôi, phòng của cô ở bên cạnh tôi."
Lý Đan thấy thế, cũng không khăng khăng nữa.
***
Tô Lương Mạt trở về phòng như thế nào cũng không nhớ, tắm rửa trước, thay áo tắm xong ngã xuống giường ra sức ngủ một giấc.
Dưới ánh trăng lờ mờ nghe thấy tiếng chuông cửa gắng sức vang lên, cô ngủ chết dí trên giường không dậy nổi, đầu óc đến giờ còn mơ mơ màng màng, tiếp theo là di động reo, rồi tới điện thoại bàn reo.
Tô Lương Mạt vuốt vuốt mặt, ngắt điện thoại rồi mới thức dậy.
Chuông cửa vẫn còn ầm ĩ không dứt, Tô Lương Mạt ngồi dậy, từ từ tỉnh táo dần mới đi ra mở cửa.
Lý Đan xông vào đầu tiên, "Lương Mạt cậu không sao chứ, làm mình sợ muốn chết."
Tầm mắt Tô Lương Mạt nhìn ra ngoài vẫn còn mơ hồ, chỉ thấy ngoài cửa có mấy bóng người, ánh đèn hành lang chiếu tới lờ mờ làm khoảng cách như bị ngăn trở thật xa, cô đưa tay dụi dụi mắt, một hồi âm thanh không nhanh không chậm truyền tới, "Thay quần áo đi, chúng ta phải đi rồi."
Tô Lương Mạt cũng không biết bây giờ là mấy giờ, cô xoay người đi vào phòng tắm, vốc nước lạnh rửa mặt, Lý Đan giúp cô đem quần áo sạch tới.
Lúc mở cửa, Chiêm Đông Kình đã đợi ở bên ngoài.
Tô Lương Mạt mặc chiếc quần short jeans, mép quần có điểm xuyết đủ màu sắc, đôi giày xăng đan màu trắng tinh, trên người là chiếc áo bó sát không tay, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, Chiêm Đông Kình tận lực nhìn kỹ, không có vết thương mới, nhưng mấy vết thương cũ vẫn chưa lành lặn hoàn toàn thì hiện lên dấu sẹo mờ màu vàng vàng. Ánh mắt Lý Đan nhìn về phía Chiêm Đông Kình gần như trừng mắt chằm chặp, giống như là căm thù đến tận xương tủy vậy.
Chiêm Đông Kình tất nhiên không hiểu, dẫn đầu đám người Tống Các đi xuống lầu.
Bữa tối được sắp xếp bằng buffet trong khách sạn, Tống Các lôi kéo Lý Đan đến ngồi bên cạnh hắn, Tô Lương Mạt tập trung giải quyết thức ăn trong tay, Chiêm Đông Kình đem cánh gà nướng để vào trong đĩa của cô.
Cô một mực không động, "Thế này xem ra, tôi và Lý Đan ngày mai có thể trở về Ngự Châu."
"Các cô về cùng với tôi, tôi còn phải ở lại Thái Lan thêm hai ngày tiến hành giao dịch."
"Tôi chỉ đồng ý giúp anh đánh cược một ván."
Chiêm Đông Kình giống như không nghe lọt tai, "Nếu cô muốn an toàn trở lại Ngự Châu, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của tôi."
Ánh mắt Tô Lương Mạt xuyên qua Chiêm Đông Kình nhìn đến Lý Đan ở bàn đối diện, sắc mặt cô ấy lo lắng nhìn qua bên này, Tô Lương Mạt để đũa xuống, "Tôi no rồi."
Chiêm Đông Kình cũng không rầy rà mất thời gian, ngồi bên trong chiếc xe lúc trước, cảnh đêm phồng hoa trước mắt dày đặc, phong mạo con người hoàn toàn xa lạ cùng kỳ quan dị cảnh, xe chạy thẳng đến một biệt thự tư nhân độc lập trước mặt.
Người giúp việc trước cửa đi lên trước tiếp đón, Tô Lương Mạt với Lý Đan lần lượt xuống xe.
Thái Lan là quốc gia Phật giáo, số người theo đạo chiếm hơn chín mươi phần trăm dân số, chủ nhân của căn biệt thự này cũng không ngoại lệ.
Trước cửa là hai bức tượng phật bằng vàng, so với ở Trung Quốc có chút khác biệt, mặt mũi hung dữ, trong tay cầm thứ gì đó giống thanh bảo đao, Lý Đan ngẩng đầu lên, hai bức tượng này khoảng chừng mười thước, mỗi bức tượng nhe răng trừng mắt, "Lương Mạt, chỗ này thực dọa người."
"Suỵt!" Tô Lương Mạt ra hiệu cô đừng nói lung tung.
Người giúp việc nói tiếng Thái Lan ở phía trước chỉ đường, đi lên con đường hơn một trăm bậc thềm đá, hai bên đều là tượng phật muôn hình muôn vẻ, mỗi một tư thái cùng nét mặt mỗi cái một vẻ.
Biệt thự tư nhân ở Thái Lan, mỗi nhà đều có hồ bơi độc lập rộng rãi, cây cảnh nhiệt đới khổng lồ tạo thành màn che tự nhiên, từng đạo từng đạo hình ảnh phản chiếu dập dềnh trên mặt hồ.
Người giúp việc dẫn bọn họ đến trước một gian nhà, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn, nóc nhà hình mũi nhọn màu xanh, hộ vệ trước cửa dùng máy tra xét cẩn thận trên người từng người một, xác định không có vũ khí mới cho bọn họ đi vào.
Tô Lương Mạt từ bước đầu tiên đi vào, liền cảm giác rõ ràng có gì đó không ổn.
Bước chân của cô về phía trước dừng lại, Chiêm Đông Kình quay đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
Tượng thần ngồi trên ghế ở phía nam, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn, bốn phía dán đầy bùa chú, trên mặt có bức họa màu đỏ gì đó cô xem không hiểu, nhưng Trung Quốc cũng là đại quốc Phật giáo, hơn nữa xem phim nhiều mưa dầm thất đất, Tô Lương Mạt ít nhiều cũng đoán được chút ít.
Bước chân của cô không khỏi thả chậm, bất an trong lòng càng lúc càng nhiều.
Chiêm Đông Kình trở lại bên cạnh cô, Tô Lương Mạt nghe thấy ở cửa truyền tới động tĩnh, đám người Lý Đan với Tống Các đều bị ngăn ở bên ngoài không được vào, Tô Lương Mạt nắm chặt bàn tay, trong đầu đều là những thứ bùa chú kỳ quái này, cô cảm thấy như bị một đôi tay bóp chặt cổ hít thở không thông.
Một người đàn ông trung niên tiến lên tiếp đãi, dẫn Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình tới trước bàn, lại nói tiếng Trung, "Hai vị ngồi ở đây trước, Hàn tiên sinh lập tức tới ngày."
Hai tay Tô Lương Mạt để trên đầu gối gắt gao nắm thành quyền, Chiêm Đông Kình duỗi tay đem bao vây trong lòng bàn tay, "Không phải sợ."
Nhiệt độ cơ thể lành lạnh làm cô có chút tỉnh táo, Tô Lương Mạt rút tay lại, "Chiêm Đông Kình, ván bài này đối với anh mà nói rất quan trọng sao?"
"Tất nhiên." Nếu không, hắn cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đưa cô tới Thái Lan.
Hai bên phòng đều là cửa sổ sát đất, có thể nhìn được nước biển màu lam ngọc bích bên ngoài, "Nhưng có thể tôi không giúp được anh."
"Vì sao?"
Tô Lương Mạt hạ thấp giọng, "Chú ý thấy bố cục bên trong gian nhà này không? Nho nhỏ thú căn bản không vào được."
Chiêm Đông Kình lúc này mới đưa mắt nhìn về phía mấy thứ hình thù kỳ quái đó, cũng mơ hồ cảm giác được sự tình không ổn, Tô Lương Mạt trước giờ cũng không biết nho nhỏ thú kiêng sợ cái gì, nhưng thời khắc cô bước vào phòng đó, cô liền không cảm giác được nho nhỏ thú.
Sắc mặt Chiêm Đông Kình lạnh lẽo, hắn đem ván cược này đè lên người Tô Lương Mạt, không ngờ sẽ xảy ra rủi ro như vậy.
Khóe mắt hắn u ám, ánh mắt từng chút quét về bốn phía, Tô Lương Mạt là muốn trả cho hắn ván cược này, đánh thắng rồi sau này hai bên không thiếu nợ nhau, cô cũng không chịu thiệt. Nhưng lúc này thế nào lại trở tay không kịp, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra sau này Chiêm Đông Kình sẽ vì chuyện này gây phiền phức cho cô.
Sau lưng truyền tới tiếng nói chuyện của hộ vệ, cùng với một hồi tiếng bước chân trầm ổn, Tô Lương Mạt quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi một mình đi tới.
Người vẫn đứng ở bên cạnh bọn họ từ nãy khom lưng chào hỏi, "Hàn tiên sinh."
Người đàn ông cùng lắm là ba mươi tuổi đầu, chắc là con lai, đôi mắt xanh biếc thâm sâu mê hoặc, dáng người cũng thừa hưởng sắc vóc cao lớn của quốc gia Âu Mỹ, Chiêm Đông Kình đứng dậy bắt tay với anh ta, hai người đàn ông vậy mà ngang sức ngang tài, khí chất giống nhau không thua bất kỳ ai.
"Hàn tiên sinh."
"Xin chào." Người đàn ông nhất nhất nói tiếng Trung lưu loát, ngũ quan chạm khắc đặc biệt tỉ mỉ, anh ta đi tới ngồi đối diện với hai người, dưới quần tây hai chân thon dài thẳng tắp.
Tô Lương Mạt không khỏi đưa mắt nhìn bùa chú bốn phía, Hàn tiên sinh nhìn theo tầm mắt của cô, "Ngươi xưa tương truyền, hễ có chút liên quan đến đánh cược đều rất tà môn, đây là quy củ ở chỗ chúng tôi, bất cứ thứ gì "không được sạch sẽ" tất cả đều phải ngăn lại bên ngoài, không để ý chứ?"
Chỉ bằng bốn chữ "không được sạch sẽ", ấn tượng của Tô Lương Mạt đối với anh ta trong nháy mắt sụp đổ.
Chiêm Đông Kình tất nhiên là nói không để ý rồi.
"Hàn tiên sinh nếu đã thành tâm kính Phật, chắc cũng tin tưởng trên đời này có quỷ, chỉ có điều bọn họ chỉ là đám vong hồn đã từ trần, không có thân thể nhưng có linh hồn, cũng không phải giống như lời ngài nói thứ gì đó "không được sạch sẽ"."
Người đàn ông vốn là đối với cô cũng không để tâm, lúc này nghe thấy lời nói của Tô Lương Mạt, không nhịn được đưa tầm mắt đến trên người cô, "Vị này là?"
"Tô Lương Mạt, đánh cược đêm nay tôi đấu với anh."
Hàn tiên sinh kéo miệng thoáng ý cười, "Thà tin là có không thể nghĩ không có, nhưng tôi còn chưa có u mê đến mức độ này như Tô tiểu thư."
"Đây không phải là u mê, đây là tôn trọng xứng đáng với bọn họ."
Chiêm Đông Kình không ngăn cản cô, nếu những lời này rơi vào trong lỗ tai người khác, có thể sẽ cho rằng Tô Lương Mạt níu lấy những chuyện không cần thiết ở đó chấp nhất, nhưng Chiêm Đông Kình biết rõ nho nhỏ thú tồn tại, Tô Lương Mạt bảo vệ cũng là chuyện nên làm.
Ánh mắt Hàn tiên sinh lộ ra mấy phần thâm ý, hai mắt tỷ mỷ xem xét Tô Lương Mạt một vòng, sau đó nghiêm túc nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi nghĩ cô nói như vậy cũng đúng."
Tô Lương Mạt không ngờ anh ta sẽ thay đổi 180 độ như vậy, "Hàn tiên sinh không cần như vậy, đó cũng chỉ là ý kiến cá nhân của tôi."
"Không, cô nói rất đúng, chúng ta mỗi lần nói tới, đều không khỏi tránh được khinh miệt hoặc sợ hãi, thường quên mất kỳ thật con người đều có ngày sẽ như vậy." Hàn tiên sinh đan mười ngón tay vào nhau để trên bàn, "Không ngại nói thật, tôi cũng là lần đầu tiên gặp được người còn trẻ tuổi nhưng Phật tính lại cao như cô."
Tô Lương Mạt cười cười không lên tiếng, chỉ là cô có thể nhìn thấy thứ người khác không thể thấy, cho nên người khác cảm thấy khó tin, Tô Lương Mạt đều tin.
Cô cũng không biết lai lịch của vị Hàn tiên sinh này, nhưng chỉ nhìn hộ vệ đứng xếp hàng bên ngoài, Tô Lương Mạt ít nhất có thể biết, anh ta không phải chỉ người là người có tiền.
Chiêm Đông Kình với anh ta nói chuyện rất khó hiểu, tựa hồ có giao dịch gì đó, nhưng lại không đề cập tới nội dung giao dịch ra khỏi miệng.
Ý cười nhàn nhạt của Hàn tiên sinh truyền vào tai Tô Lương Mạt, "Kình thiếu cũng biết rõ quy tắc của tôi rồi, mọi chuyện chờ sau khi đánh cược kết thúc lại quyết định, thế nào?"
Chiêm Đông Kình khẽ kéo đôi môi lương bạc, "Đương nhiên."
"Tô tiểu thư bình thường thích chơi cái gì?"
Tô Lương Mạt suy nghĩ một chút, nói thật, "Tôi làm việc ở sòng bài tại Ngự Châu, bình thường cũng chơi vài ván nhỏ, nhưng tay nghề không thành thạo, căn bản là thua nhiều thắng ít, tôi vẫn hy vọng Hàn tiên sinh làm ra làm, chơi ra chơi, nếu không phần áp lực này đè lên đầu tôi, tôi thực không có cách nào tĩnh tâm."
Hàn tiên sinh cười cười điềm đạm, đôi con ngươi xanh biếc lại thâm sâu không thấy đáy, "Tô tiểu thư, Kình thiếu có thể đưa cô đến đây, tất nhiên là bởi vì cô có bản lĩnh hơn người."
Tô Lương Mạt đâm lao đành phải theo lao, hơn nữa đây cũng là địa bàn của người ta, "Nếu đã như vậy, bắt đầu đi."
"Thẻ bài của ai hết trước, người đó xem như thua."
Tô Lương Mạt thầm cầu nguyện, ánh mắt bị mấy thứ bùa chú kia chiếu lóa mù mờ chua xót, cô thấy thần sắc Chiêm Đông Kình tự nhiên ngồi ở đó, Tô Lương Mạt muốn nói chuyện với hắn, nhưng người đàn ông đến nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Bất đắc dĩ, Tô Lương Mạt đành phải tựa sát người tới, "Hay là anh tự mình đánh đi, tôi thật sự một chút nắm chắc cũng không có."
"Nếu cô dám thua, trở về khách sạn xem tôi lột sạch đồ của cô!"
Tô Lương Mạt nghe vậy, không khỏi ảo não, "Chuyện như vậy tôi không có cách nào đảm bảo!"
Chiêm Đông Kình mím chặt môi không nói, cô đành phải ngồi lại nghiêm chỉnh.
Ván bài thứ nhất.
Tô Lương Mạt nhận được một lá bài tốt, không có nho nhỏ thú hỗ trợ, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào vận khí, huống hồ thua cũng là thua trên đầu Chiêm Đông Kình, cô nghĩ như vậy, hy vọng mình có thể thả lỏng một chút.
Phong thái chơi bài của Hàn tiên sinh rất trầm ổn, hẳn là do thường ngày đã chơi thành thói quen, Tô Lương Mạt mở bài là lá số mười, còn đối phương lại là lá J đen.
Hàn tiên sinh bỏ tiền cược, Tô Lương Mạt tất nhiên muốn theo.
Lá bài thứ hai, Tô Lương Mạt lại là số mười, Hàn tiên sinh là lá năm đỏ.
Phần thắng là ở bên cô, thật ra đánh một ván bài chân chính không có gió tanh mưa máu giống như trên tivi, lá bài tốt tự nhiên hết thảy đều tốt.
Ván bài đầu tiên Tô Lương Mạt thắng, hai ván liên tiếp mới có thể khiến cho Hàn tiên sinh phân tán.
Tô Lương Mạt nặng nề thở ra một hơi, hai đầu lông mày Chiêm Đông Kình cũng giãn ra không ít.
Nhưng ván bài thứ hai, Hàn tiên sinh thắng.
Nhìn thẻ bài trên bàn, khóe mắt Hàn tiên sinh nổi lên ý cười, "Thế này đi, chúng ta chơi ván cuối cùng, một ván quyết định thắng bại thế nào?"
Cả trái tim Tô Lương Mạt lại treo lên lần nữa, Chiêm Đông Kình tiếp lời, "Được, toàn bộ dựa vào bản lĩnh mỗi người."
Ván thứ bá, Hàn tiên sinh nhận được con A đen đầu tiên mở ra trước mặt, Tô Lương Mạt trong lòng càng lúc càng thêm bất an, lúc Hàn tiên sinh vung lá A đen thứ hai lên, Tô Lương Mạt cơ hồ nghe thấy tim mình rơi lộp bộp, thế này giống hệt trận quyết đấu đã từng phát sinh giữa cô với Đường Khả lần đó. Nhưng Tô Lương Mạt lúc ấy mười phần nằm chắc, không như hiện tại, cô hoàn toàn thất thần, Chiêm Đông Kình thấy sắc mặt cô khẩn trương, đưa tay nắm bả vai cô vỗ nhẹ, "Không sao, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình."
Tô Lương Mạt nhìn chăm chăm lá bài trong tay, theo lý cô không cần phải khẩn trương, Chiêm Đông Kình thắng hay thua không can hệ gì đến cô, Tô Lương Mạt cố hồi phục tâm tình, "Hàn tiên sinh thực xin lỗi, tôi muốn ra ngoài hít thở một chút được không?"
Người đàn ông nhìn cô, sau đó gật gật đầu.
Tô Lương Mạt đẩy ghế đứng dậy, Lý Đan đứng bên ngoài thấy cô đi ra thật nhanh, Lý Đan muốn đi vào, nhưng hộ vệ ở cửa ngăn cản cũng không cho cô cơ hội.
Đến khi Tô Lương Mạt ra khỏi phòng, Lý Đan mới giữ chặt cổ tay của cô, "Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy."
Tô Lương Mạt lắc lắc đầu không lên tiếng, đi thẳng qua trước mặt cô, Lý Đan lo lắng muốn đi theo, bị Tống Các ngăn lại.
Lý Đan nhìn hắn không mấy thiện cảm, người này từ khi ở trên máy bay cứ bám chặt lấy cô y như keo dán chó, thật sự là đi đâu hắn cũng muốn cản.
Ánh mắt Hàn tiên sinh xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài.
Tô Lương Mạt hình như đang vội đi tìm người nào đó, cô đi dọc theo hồ bơi một vòng, lại đi ra sân bãi.
Khóe mắt Chiêm Đông Kình lạnh cứng, bài của hai bên đã bị phong kín bảo toàn, hắn nhìn chằm chằm hướng Tô Lương Mạt biến mất đến xuất thần.
"Kình thiếu, cô gái anh đem tới này thật rất thú vị."
Chiêm Đông Kình kéo ý cười, "Anh nên nói cô gái của tôi thật là thú vị."
Hàn tiên sinh khá bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Cũng không lâu lắm, bọn họ nhìn thấy Tô Lương Mạt quay trở lại, cô đứng yên trước hồ bơi, sau đó lại ngồi xổm xuống.
Mặt hồ phản chiếu bóng dáng của cô co lại thành một đoàn, hai tay Tô Lương Mạt ôm chặt đầu gối, cô cũng không biết mình bị làm sao, nhưng ý nghĩ muốn cùng Chiêm Đông Kình rời đi ngay lập tức làm cô phá lệ muốn thắng được ván bài này.
Áp lực trong lòng càng nặng, hơn nữa lại không biết làm thế nào, cô duỗi tay hướng mặt hồ, đầu ngón tay khua khua gẩy loạn ánh sáng phản chiếu trong hồ.
Hàn tiên sinh đáp nâng chân dài, "Cô ấy hình như rất coi trọng ván bài này."
"Cô ấy đối với bất cứ chuyện gì cũng đều nghiêm túc."
"Đây là chuyện tốt."
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm bóng người nhỏ nhắn kia, Tô Lương Mạt cong eo lên, cái bộ dạng gầy yếu vô lực kia bỗng nhiên đập vào mắt hắn, "Xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi đi xem cô ấy một chút."
"Cứ tự nhiên."
Chiêm Đông Kình đứng dậy đi ra ngoài, Tô Lương Mạt thần thần bí bí ngơ ngác ngồi đó nửa ngày không đổi tư thế, Chiêm Đông Kình bước chân thật nhẹ đi đến sau lưng cô, một cái bóng thật dài bao trùm lấy cô, Tô Lương Mạt hoàn toàn không phát hiện ra, Chiêm Đông Kình lại ngồi xuống cạnh cô.
"Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy tôi không thắng được."
Bàn tay Chiêm Đông Kình đặt lên bả vai Tô Lương Mạt, cô giống như bị lực từ bàn tay này làm sụp đổ trong nháy mắt, "Thua thì thua, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Vừa rồi anh lại không có nói như vậy." Tô Lương Mạt ngẩng đầu, hai người cách nhau rất gần, bóng mờ từ hai hàng mi của hai bên tỏa ra đều có thể thu vào trong mắt, Chiêm Đông Kình giữ chặt tay cô, "Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."
"Vậy nếu tôi thắng thì sao?" Giọng nói Tô Lương Mạt vội vã, "Ván bài này coi như tôi trả xong cho anh rồi chứ?"
Chiêm Đông Kình tựa hồ ý thức được lo lắng của cô từ đâu mà đến, nhưng dù biết rõ vẫn cố ý hỏi, "Lời này là có ý gì?"
"Tôi không muốn mắc nợ người khác, đặc biệt là anh, ván bài này nếu tôi có thể thay anh lấy được, Chiêm Đông Kình, sau này chúng ta thật sự có thể đường ai nấy đi rồi."
"Cô phủi bỏ sạch sẽ được sao?"
Tô Lương Mạt nặng nề thở ra một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngọn đèn chiếu lên ửng hồng, cô ngẩng đầu nhìn hướng Hàn tiên sinh cách cửa sổ sát đất, "Anh với anh ta có phải có giao dịch không muốn người khác biết được phải không?"
"Giả dụ là vậy, cô có thể chọn thua." Chiêm Đông Kình nhìn thấy được mâu thuẫn cùng do dự thoáng qua trên mặt cô, Tô Lương Mạt vỗ vỗ tay, "Có thể thắng tất nhiên muốn thắng, chuyện không muốn người khác biết được dù sao cũng không liên quan tới tôi."
Tô Lương Mạt nghĩ rất đơn giản, cô không có dự liệu chuyện sau này, mà bây giờ là một ván cược của cô, có tác dụng thúc đẩy dã tâm từ từ khuếch trương thế lực của Chiêm Đông Kình.
Cô đứng lên, nhỏ nhỏ thú không giúp được cô, cô chỉ thuận theo ý trời.
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng nghĩ rằng ở trên địa bàn của người khác có phải ngay cả ông trời cũng muốn khi dễ người ngoại quốc này như cô không?
Đi vào phòng, Hàn tiên sinh ngồi tại chỗ đợi cô.
Tô Lương Mạt nói tiếng thứ lỗi, lại ngồi xuống.
"Có thể bắt đầu được chưa?"
Tô Lương Mạt gật đầu.
Phát đến lá bài thứ tư, Hàn tiên sinh là một lá A đen, một lá Q đỏ.
Lá bài thứ tư của Tô Lương Mạt không tệ, cùng một lần có được J đỏ cùng Q đỏ.
Cô miết ngón tay trên lá bài, ý cười trên mặt lộ rõ, "Hàn tiên sinh, tôi thấy lá bài cuối cùng không cần nhìn đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì từ mấy lá bài trước, phần thắng của tôi khẳng định lớn hơn anh." Tô Lương Mạt nói lời này là có nguyên nhân, lá bài tẩy đầu tiên của cô là cái gì trong lòng cô biết rõ.
Hàn tiên sinh cười vang, "Bây giờ có thể nhìn ra được cái gì? Hơn nữa một đôi A đen của tôi áp một lá J đỏ của cô, có lấy ở đâu lòng tin nói cô sẽ thắng?"
"Chẳng lẽ anh không sợ tôi có hai đôi liên tiếp?"
Hàn tiên sinh duỗi ngón tay thon dài, chỉ chỉ lá bài trước mặt mình, "Nếu lá bài tẩy của tôi là lá Q, cô chắc chắn phải thua."
Tô Lương Mạt xem xét tường tận người đàn ông tuấn mỹ ngồi đối diện kia, đều nói màu xanh lam là biểu tượng sự thanh sạch, có thể liếc nhanh liền nhìn thấy đáy, thế nhưng hai mắt của Hàn tiên sinh giống như bị hắc ám che phủ hết vết nhơ từ lâu rồi, mặc cô muốn dò xét bao nhiêu lần đều không nhìn được đáy mắt anh ta.
Tô Lương Mạt là muốn để người đàn ông đến đây phải thu tay lại, nếu như lá bài cuối cùng phát ra, nguy hiểm của cô cũng nhiều thêm một phần.
Cô nắm chặt hai tay sau đó chống lên trán, trong mắt toàn bộ là ba lá bài của mình, Hàn tiên sinh dường như không có chút ý định từ bỏ.
Anh ta đem toàn bộ thẻ bài đẩy ra, Tô Lương Mạt do dự một chút, hất tay một cái.
Lá bài cuối cùng được lật ra.
Tô Lương Mạt đè xuống không nhìn, Hàn tiên sinh vén tay phải lên, thấy là lá bài số bảy.
Tâm tình lơ lửng của Tô Lương Mạt cuối cùng cũng đáp xuống, dây đàn kéo căng được thả lỏng, Tô Lương Mạt mở bài, là Q đen.
Tính cả lá bài tẩy của cô, Tô Lương Mạt phấn khởi nắm chắc phần thắng!
Mà cho đến bây giờ trong tay Hàn tiên sinh chỉ có một đôi A đen, một lá bài Q cùng một lá số bảy.
Cho dù lá bài tẩy của anh ta may mắn là A đen, cũng chỉ có ba lá bài mà thôi, còn kém xa phần thắng của Tô Lương Mạt.
Khuôn mặt cô giãn ra, khóe miệng căng cứng cũng có ý cười, Chiêm Đông Kình nghiêng đầu nhìn gương mặt cô, khóe mắt cô như mảnh trăng rằm, Hàn tiên sinh lại không vội mở lá bài tẩy, "Xem ra Tô tiểu thư là cầm chắc phần thắng."
"Tôi là có phần chắc chắn này."
"Bên ngoài một nam một nữ là bạn của cô?"
Tô Lương Mạt không khỏi đề phòng, "Hàn tiên sinh hỏi chuyện này để làm gì?"
"Nếu như hôm nay ba người ở đây cô chỉ có thể mang đi hai người, cô sẽ chọn ai?"
Sắc mặt Tô Lương Mạt lạnh xuống, "Hàn tiên sinh đây là nguyện đánh cược không chịu thua rồi?"
"Không, tôi chỉ là muốn tăng thêm tiền cược cho mình mà thôi, chung quy dùng tiền cắc theo khuôn phép tôi trước giờ vốn không thích, nếu như cô thắng, tôi để các người đi, hơn nữa hợp tác với Kình thiếu tôi đảm bảo có thể thuận lợi tiến hành. Nếu cô thua, ba người bên trong bao gồm cả Kình thiếu, cô chỉ có thể mang đi hai người."
"Vậy còn một người thì sao?" Tô Lương Mạt cắn chặt răng.
Hàn tiên sinh làm động tác đưa tay lên huyệt thái dương, "Ngay cả cô cũng vứt bỏ, tôi còn giữ lại sao?"
"Tôi không đánh cược mạng người," Khẩu khí Tô Lương Mạt cấp bách, tầm mắt dồn sang người đàn ông bên cạnh, "Chiêm Đông Kình, trước khi đến chúng ta đã nói, tôi không đánh cược mạng sống!"
Chiêm Đông Kình nghiêng người qua, nép sát tai cô nói nhỏ, "Cô phải hiểu bây giờ đang ở Thái Lan."
Tô Lương Mạt rất ghét loại cảm giác bị người khác chèn ép đến cùng quá hóa liều này.
"Được, tôi chọn hai người bên ngoài!"
Hàn tiên sinh giật nảy mình, "Kình thiếu, cô ấy không phải cô gái của anh sao? Rõ ràng ngay cả sống chết của anh cũng không đếm xỉa."
Đối với quyết định này của Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình không thể nói là giật mình, nhưng có loại lạc lõng không che giấu được, đôi con ngươi sắc bén của Tô Lương Mạt bắt được chuyện gì đang xảy ra, cô thấy bộ dạng xem kịch vui của Hàn tiên sinh, "Mở bài đi."
"Tôi thay đổi chủ ý rồi, nếu cô thua, trong hai người cô chọn vừa rồi, một người phải chết."
Tô Lương Mạt phản ứng nhanh nhạy, cô cảm thấy cô giống như bức tượng gỗ máy móc, đối phương đưa ra yêu cầu gì với cô cũng có thể nhanh chóng đối ứng, không có chút tình cảm nào, "Vậy được, tôi đổi."
"Đổi ai?"
"Tôi muốn Lý Đan, hai người còn lại tôi mặc kệ, tùy anh." Có thể nói được đến nước này, Tô Lương Mạt cũng không khỏi bội phục chính mình!
Cô không có liếc mắt nhìn vẻ mặt Chiêm Đông Kình lấy một cái, chỉ cần nghĩ cũng có thể biết được gương mặt của hắn lúc này sẽ có biểu cảm gì, thông minh như cô, không thể nào không phát hiện được vẻ khác thường bên trong.
Hàn tiên sinh không thể che được khóe miệng vui vẻ, "Đông Kình, cô ấy chính là biến loạn muốn anh chết a."
Chiêm Đông Kình hừ lạnh một tiếng, một câu cũng chưa nói.
Nếu như đối phương thật muốn đánh cược mạng người, không thể nào năm lần bảy lượt cho cô lựa chọn, Hàn tiên sinh như muốn chơi trò mèo vờn chuột, chỉ muốn thử xem trọng lượng của Chiêm Đông Kình trong lòng cô, dựa vào Tô Lương Mạt lúc này có thể kết luận, hai người bọn họ lúc trước khẳng định có quen biết.
Ngón tay Hàn tiên sinh ở trên chiếu bạc khẩy khẩy mấy cái, sau đó mở lá bài tẩy lên.
Tô Lương Mạt không thèm đếm xỉa quét tầm mắt qua, cô hạ tầm mắt xuống, lại thình lình mở to hai mắt, lá bài tẩy của anh ta lại là lá Q đỏ!
Tô Lương Mạt vội vàng đem lá bài tẩy của mình vạch lên, từ khi nào, lại biến thành lá số ba.
Hàn tiên sinh đem hai đôi bài trùng đẩy về phía Tô Lương Mạt, "Cô thua rồi!"
Môi cô lạnh cóng, nhìn Chiêm Đông Kình ở bên cạnh, "Lúc anh đi ra, hiện trường có ai không?"
Hắn gật đầu, "Tôi để Hàn Tăng với Lý Đan ở đây canh chừng."
Nói cách khác, trong khoảng thời gian này không thể nào có người giở trò.
Hàn tiên sinh buồn cười nhìn chằm chằm vẻ mặt Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư, thế này là thế nào?"
Lá bài tẩy của cô bị người khác đổi đi, sắc mặt Tô Lương Mạt biến ảo, Chiêm Đông Kình cũng chờ xem phản ứng của cô, dựa vào tính tình của cô, chắc là sẽ đập bàn đứng dậy chứ?
Lại không ngờ, cô chỉ cười nhạt một tiếng, "Tôi thua rồi."
"Chịu phục sao?"
"Phục, Hàn tiên sinh thật sự là thần bài tái thế, còn có một đôi tay rất tốt."
Hàn tiên sinh bị một câu đơn giản mang theo ý châm biếm của cô nói đến bật cười, "Tô tiểu thư tuổi còn trẻ lại quyết đoán như vậy, tôi cũng rất bội phục."
"Bây giờ, không còn chuyện của tôi nữa chứ?"
"Hai người đàn ông ở trong này giữ lại người nào cô còn chưa quyết định đấy."
Tô Lương Mạt cũng lười ứng phó, "Để bọn họ tự mình thương lượng đi, tôi cũng muốn biết."
"Thẳng thắn," Hàn tiên sinh thu bài, ra hiệu người đàn ông bên cạnh tiến lên, "đưa Kình thiếu đi gặp lão gia tử, tôi thua rồi."
"Vâng."
Chiêm Đông Kình đứng dậy, bàn tay vòng lên bả vai Tô Lương Mạt, "Ở đây chờ tôi."
Mặt cô lộ vẻ chán ghét, hất vai sang một bên.
Chiêm Đông Kình đi xa rồi, Hàn tiên sinh ra hiệu giúp việc mang hai ly nước trái cây lên, "Tô tiểu thư đừng nóng giận."
Cô lạnh mặt không muốn nói chuyện với anh ta.
"Tô tiểu thư là người Ngự Châu chứ?"
Cô uống ngụm nước trái cây, nhìn qua thịt quả lắng đọng dưới đáy ly.
"Thật ra hai ba năm trước tôi cũng có đến Ngự Châu," Ánh mắt Hàn tiên sinh xa xăm, trong mắt chất chưa sâu xa vẻ hoang vắng cùng bi thương khó hiểu, "đó là lần đầu tiên duy nhất tôi đến, tôi lại đem con trai làm mất."
Đầu lưỡi Tô Lương Mạt nếm chút chua xót, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ta, "Sao lại làm mất?"
"Đêm hôm đó tôi ở Ngự Châu có một ván đánh cược phải thực hiện, tôi để thằng bé ở lại khách sạn, lúc tôi trở về hộ vệ với con trai đều không thấy." Hàn tiên sinh không che giấu được tưởng nhớ trong mắt, "Trong thời gian cũng gần ba năm này tôi một mực tìm kiếm, đến cảnh sát cũng huy động, nhưng đến giờ nửa điểm tin tức cũng không có."
Tô Lương Mạt không biết phải an ủi anh ta như thế nào, "Nếu tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."
"Cô hôm nay vừa mới bắt đầu nói với tôi những lời này, thực sự tôi bị kích động rất lớn, tôi sợ con tôi cũng..."
"Sẽ không đâu," Tô Lương Mạt ngắt lời anh ta, "thằng bé nhất định còn sống khỏe mạnh, chỉ là bây giờ không tìm được đường về nhà."
"Lúc nó mất tích, mới bốn tuổi."
Hàn tiên sinh cũng không biết tại sao lại nói những chuyện này với Tô Lương Mạt, anh ta nhìn cô ngồi đối diện, tâm tình che giấu vô cùng tốt, "Cô ngồi đây một lát, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được."
Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng đi ra ngoài của người đàn ông, cô cũng đứng dậy theo, mới ra khỏi phòng không bao lâu liền thấy Chiêm Đông Kình sải bước đi tới trước mặt cô, níu lấy cổ tay một phát kéo cô đi.