Đỉnh đầu Tô Lương Mạt ngập trong nước, Chiêm Đông Kình đẩy cô để phía sau, lưng cô chống đỡ lên thành hồ bơi, cô đưa tay lau nước đọng trên mặt, hoa hồng tản đi không ít, trôi lơ lửng trên mặt nước nhấp nhô, không ít còn tụ lại bên cạnh, giống như đưa thân vào một biển hoa.
Tô Lương Mạt sặc mấy ngụm, hai tay bấu víu bả vai Chiêm Đông Kình, hắn ở trước mặt cô, thân người cao lớn ngăn trở tầm mắt mông lung của cô.
Tô Lương Mạt tựa đầu lên trước ngực Chiêm Đông Kình, hắn đưa tay kéo cái khung kết bằng hoa đến bên cạnh, Chiêm Đông Kình móc ngón trỏ một cái, đầu ngón tay đem theo kem đưa đến bên miệng Tô Lương Mạt.
Cô mở miệng, sau đó ngậm lấy.
Cảm giác ấm áp bao trùm rồi lại có mềm mại khó giải thích, đôi mắt Chiêm Đông Kình sâu thẳm, hai tay hắn chống đỡ hai bên Tô Lương Mạt, "Tôi đưa Tô Trạch cái bóng đèn này ra ngoài rồi."
Tô Lương Mạt nghiêng người tiến lên, chủ động hôn hắn, Chiêm Đông Kình mỉm cười đổi hai tay ôm chặt cô.
Hai người liều chết ôm chặt dây dưa, nước trong bể bơi từ từ ấm lên, Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, trầm luân rồi lại không muốn thoát ra khỏi ảo ảnh, phần lưng ma sát tường gạch thô cứng, lúc cô thu hồi nụ hôn này thở hổn hển.
Tô Lương Mạt hình như giờ mới ý thức được đây là hồ bơi, "Tay của anh không sao chứ?"
Chiêm Đông Kình giơ tay trái lên cho cô xem, "Đeo chỉ sáo của em đây."
Đầu tóc cô ướt át, dán chặt gò má làn nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ bằng bàn tay, Tô Lương Mạt đưa tay gẩy mái tóc ướt đẫm ra sau, Chiêm Đông Kình đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, "Ước một điều đi."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Em có thể muốn hai điều ước được không?"
"Có thể."
"Điều ước thứ nhất không có anh trong đó."
"Được." Chiêm Đông Kình đoán cũng có thể đoán được, điều ước thứ nhất của Tô Lương Mạt chắc chắn có liên quan tới ba mẹ cô.
Đợi đến lúc cô lần thứ hai thành kính nắm hai bàn tay cầu nguyện xong, Chiêm Đông Kình áp sát lại bên người cô, "Ước cái gì vậy?"
"Không cho phép hỏi, đây là quy ước."
Chiêm Đông Kình buồn cười, "Vậy có tôi không?"
"Cái này thì có."
Tô Lương Mạt đưa tay nâng bánh ngọt lên, "Chúng ta cắt đi." Cô nhìn qua mặt hồ tràn đầy hoa hồng, "Chiêm Đông Kình, em không ngờ anh cũng biết lãng mạn."
Chiêm Đông Kình hừ lạnh một tiếng, "Chuyện như vậy chỉ xem có muốn làm hay không, có để ở trong lòng hay không thôi."
Tô Lương Mạt cẩn thận để bánh ngọt lên thành hồ bơi, sóng nước theo chuyển động của cô vỗ hoa hồng dạt về một phía, Chiêm Đông Kình đè thẳng sau lưng cô, "Em xem hồ bơi này đầy xuân sắc, lãng phí thật không tốt?"
Tiếng thở gấp của cô bị chặn giữa cổ họng, đường cong cứng ngắc trong nháy mắt trở nên nhu hòa.
Xúc cảm mãnh liệt trên mặt hồ dịu đi, Tô Lương Mạt nằm trước hồ bơi, Chiêm Đông Kình đưa cho cô một cái hộp, "Xem thử xem."
Cô mở nắp ra, là một khẩu súng nhỏ kiểu mới.
Tô Lương Mạt cầm trong tay, "Không phải nên tặng dây chuyền hay đồ trang sức gì khác sao?"
Chiêm Đông Kình nhận lấy khẩu súng, "Trước tiên bảo vệ cái mạng nhỏ của em, mới có thể quan tâm mặt mũi xinh đẹp."
Người đàn ông này, lúc nào cũng đều đem mạng người để bên môi.
***
Hôm sau, trước khi Tô Lương Mạt đi làm đem khẩu súng Chiêm Đông Kình tặng nhét vào trong túi xách, cô đi ra ngoài cũng cần mang theo phòng thân.
Vừa tới công ty, thư ký gõ cửa tiến vào, "Tô tiểu thư, cô có bưu phẩm."
"Mang vào đây đi." Cô cũng không ngẩng đầu lên.
"Nhân viên chuyển phát nói muốn cô ký tên."
Tô Lương Mạt chỉ đành bỏ dỡ công việc giữa chừng ra khỏi phòng làm việc, nhân viên chuyển phát yêu cầu cô đưa chứng minh thư, đối chiếu xong rồi lập tức đưa đến tay cô.
Phía trên cũng không có địa chỉ gửi đến.
Tô Lương Mạt nghi hoặc trở lại phòng làm việc, mở phong thư ra mới phát hiện, bên trong lại là tờ giấy trắng, cô nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm có phải có người đùa dai cô hay không.
Cô không có vứt bỏ thứ đó, nếu đã đích thân đưa đến tay cô, nhất định hữu dụng.
Cả ngày, cô cơ hồ không tĩnh tâm làm việc được, cứ nghĩ đến tờ giấy trắng ở trong ngăn kéo.
Tô Lương Mạt đột nhiên nhớ tới lúc trước ở trong tivi đã từng xem một tình huống, cô vội vàng tìm cây bút chì, nghiêng cây bút sau đó bôi đen lên tờ giấy trắng.
Quả nhiên!
Nét chữ mạnh mẽ hữu lực cô lại quá quen thuộc, là của Tô Khang.
Tô Lương Mạt có nén kích động tiếp tục, nửa chừng thư ký đi vào đưa tập tài liệu, Tô Lương Mạt dùng kẹp văn kiện che tờ giấy lại, "Tôi có chút không thoải mái muốn nghỉ ngơi một lúc, đừng cho người nào vào quấy rầy tôi."
"Vâng." Thư ký nói xong, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Cánh tay cô nhứt mỏi, thật vất vả mới bôi đen hết toàn bộ tờ giấy kia.
Trong thư Tô Khang cũng không tiết lộ tình hình trước mắt của ông với Tống Tử Căng, ông vẫn là giữ lại một đường lui, vạn nhất thư rơi vào tay kẻ khác hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Ở trong thư, ông tường thuật chi tiết tất cả nguyên nhân và quá trình của vụ án kia, cũng liệt kê toàn bộ những kẻ có dính dáng đến, trong đó còn có cả Trương Chính Tụng cậu của Vệ Tắc.
Tô Lương Mạt đọc xong câu cuối cùng, Tô Khang dặn cô nhất định phải cất giấu kỹ bản thư gốc, cũng bảo cô nhìn nhận mọi chuyện không thể luôn nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tô Lương Mạt giờ mới hiểu được, lúc ấy Tô Khang vì sao nhất định không chịu tự thú.
Mà trong vụ án này, Tô Khang chỉ là người bị đẩy ra chịu tôi thay, kẻ chính thức thao túng hết thảy vẫn còn ngồi yên ổn ở vị trí trên cao.
Lòng bàn tay Tô Lương Mạt phát lạnh, cô sao chép bức thư ra mấy bản, cũng đem bản gốc giấu kỹ.
Tô Khang vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, gia đình của ông gốc rễ của ông ở Ngự Châu, ông có thể trông cậy cũng chỉ có Tô Lương Mạt.
***
Chiêm Đông Kình nhìn ra được hai ngày nay Tô Lương Mạt cứ thẩn thờ. Hỏi cô cô chỉ nói không có việc gì, hắn cũng tùy ý.
Lúc Vệ Tắc tìm được cô đã là một tuần sau.
Tô Lương Mạt ngồi trên ghế salon đối diện Vệ Tắc, "Vệ Tắc, gọi em ra có chuyện gì không?"
"Trong lòng em chẳng lẽ không đoán ra sao?"
Tô Lương Mạt khẽ giật thót, lại ra vẻ điềm nhiên như không, "Chẳng lẽ anh muốn kết hôn với Triệu Kiều, đưa em thiệp mời?"
"Lương Mạt, đừng đùa."
Tô Lương Mạt gọi thức uống, Vệ Tắc không mở miệng cô cũng dứt khoát giả bộ câm.
Vệ Tắc nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói, "Thư nặc danh là em gửi phải không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, "Em không hiểu anh đang nói cái gì."
"Lương Mạt, không thể nói thật với anh sao? Bây giờ cấp trên giao vụ án này lại cho cục, bởi vì liên quan đến rất nhiều người, chuyện này nhất định phải điều tra kỹ."
Tô Lương Mạt lại không thể tin tưởng hoàn toàn, "Điều tra sao? Rất tốt a, làm việc của cảnh sát không phải là chức trách của anh sao?"
"Lương Mạt, chúng ta đừng quanh co lòng vòng, anh đồng ý với em sẽ rửa sạch oan khiên cho ba em, em giao bản gốc ra đây."
"Bản gốc?" Tô Lương Mạt cười lành lạnh, cũng không giả vờ như không biết nữa, "Chẳng lẽ bản sao bức thư kia còn chưa đủ rõ ràng sao? Từ đầu đến cuối, chỉ cần dựa theo những gì ba em nói đi điều tra, còn có những manh mối ông ấy cung cấp kia, Vệ Tắc, vì sao nhất quyết muốn bản gốc?"
Sắc mặt Vệ Tắc khó coi, "Lương Mạt, đây là quy định của bọn anh, chỉ có lấy được bản gốc bên này mới có thể lập án."
"Nếu như em giao bản gốc cho các anh, các anh chẳng những không điều tra ngược lại còn tiêu hủy nó thì sao đây? Em đi đâu tìm cái thứ hai?"
"Lương Mạt, anh bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không thể nào phát sinh chuyện như vậy."
"Bảo đảm?" Cổ họng Tô Lương Mạt không khỏi tăng âm lượng, "Anh dùng cái gì để bảo đảm?"
Vệ Tắc cúi đầu, Tô Lương Mạt cũng ý thức được mình hơi quá khích, "Vệ Tắc, đây không phải vấn đề tin hay không tin, anh cũng biết ba em... thứ trong tay em chỉ có một phần này, ông ấy còn muốn em dựa vào cái này lấy lại trong sạch cho ông, em không thể đánh cược được."
"Anh hiểu, nhưng cấp trên cho chỉ thị, trước tiên phải lấy được bản gốc."
Hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt ly thủy tinh, cô trầm mặc một lát, "Không được, bản gốc chắc chắn không thể giao ra."
"Em không muốn chuyện của ba em nhanh chóng điều tra ra manh mối sao?"
"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, "anh chắc hẳn cũng xem qua rồi, ba em nói vụ án kia còn liên quan đến cậu anh, anh tin không?"
Vệ Tắc há to miệng, Tô Lương Mạt lại đang chờ câu trả lời của hắn.
"Nếu như điều tra ra cậu anh thật sự có dính dáng tới, anh sẽ theo luật làm việc."
Tô Lương Mạt đột nhiên bật cười, cô đưa tay gẩy gẩy mái tóc ra phía sau, ý vị thâm trường nói, "Vệ Tắc, có khi nào anh cảm thấy rất buồn cười không? Phát hiện ra thứ kiên trì càng ngày càng ít, cuộc sống lại từ từ làm chúng ta thay đổi, buộc chúng ta tiếp nhận tiếp nhận rất nhiều thứ chúng ta không có cách nào tiếp nhận được. Mỗi lần em đều muốn hỏi anh, Vệ Tắc, lý tưởng lúc trước của anh muốn làm một cảnh sát tốt giờ vẫn còn sao?"
Vệ Tắc nhìn chằm chằm mu bàn tay mình đến phát run, Tô Lương Mạt biết hắn cũng dao động.
"Đừng đến hỏi em lấy bản gốc nữa, em sẽ tiếp tục kiện lên trên, từng bậc từng bậc trình thư nặc danh lên trên, lần này em không tin tưởng bất ai khác nữa."
Tô Lương Mạt đi ra khỏi quán cà phê, cô dùng sức thở ra một hơi, bản sao kia cô đã xử lý qua, lược bớt những lời Tô Khang nói riêng với cô đi ráp lại thành lời của người thứ ba, cô cố ý cắt bỏ bản thân mình ra, nhưng vẫn là để bọn họ tìm tới chính mình.
***
Tô Lương Mạt trở lại công ty, lúc xế chiều thư ký thông báo có người tìm.
Lại là người mới tới Ngự Châu thay thế Trương Chính Tụng, mục đích tất nhiên cũng là vì bức thứ gốc kia.
Tô Lương Mạt làm như hoàn toàn không biết chuyện, dù uy bức dụ dỗ thế nào, cô vẫn kiên trì không hay biết.
Lúc tiễn người kia ra ngoài, cô giống như quan tâm hỏi một câu, "Đã có người đem vụ án kia ra ánh sáng, khẳng định ý tứ bên trong có chỗ có giá trị đi sâu điều tra, ngài nói bản gốc với bản sao không giống nhau tôi thật không hiểu, nhưng nếu chuyện đã được đưa ra ánh sáng, sao không điều tra rõ ràng đi?"
Người kia ngoài mặt thì cười trả lời lại, "Chuyện cụ thể, chúng tôi không tiện nói với Tô tiểu thư."
Tô Lương Mạt xoay người trở lại phòng làm việc, mỗi một người tới tìm cô, không phải vì vụ án, mà là vì bức thư gốc kia có khả năng đem đến rắc rối cho rất nhiều người.
Lúc Tô Lương Mạt lái xe trở về cô khóa cửa xe lại, sợ gặp lại chuyện cướp túi xách giống lần trước, cô nơm nớp lo lắng lái xe vào Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình vào phòng thấy cô khoanh chân ngồi trong ghế mây trên sân thượng, bộ dạng ôm gối bụng đầy tâm sự.
Chiêm Đông Kình dựa lên lan can nhìn ra ngoài, Tô Lương Mạt ngẩng đầu ngược chiều ánh sáng nhìn lên người đàn ông, "Đông Kình."
"Hai ngày nay em làm sao vậy, mất hồn mất vía?"
Tô Lương Mạt tự nhiên duỗi tay về phía hắn, Chiêm Đông Kình đi tới nắm lấy, Tô Lương Mạt để hắn ngồi xuống cạnh mình, cô tựa đầu lên bả vai Chiêm Đông Kình, "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Nói đi."
Tô Lương Mạt nghĩ nên mở miệng như thế nào, "Mấy ngày trước em nhận được thư ba em gửi."
"Ông ấy nói gì?"
"Ba viết lại rõ ràng từng chi tiết vụ án kia, kể cả những người và manh mối có liên quan, em đã gửi thư tố cáo rồi, muốn cấp trên chú trọng, nhưng mà anh biết không, hôm nay đến Vệ Tắc cũng tới hỏi em bản gốc lá thư kia, em không biết..."
Chiêm Đông Kình ôm vai cô, "Đương nhiên không thể giao ra, một khi rơi vào tay bọn họ, thứ này liền thành giấy lộn."
Tô Lương Mạt ngước cằm lên, "Vậy em phải làm gì?"
"Tôi giúp em."
Khói mù trên mặt Tô Lương Mạt vì nghe được lời này của người đàn ông mà xua tan, Tô Lương Mạt đứng vọt dậy, vào trong phòng lấy lá thứ kia ra, "Anh xem thử xem."
Chiêm Đông Kình đưa tay nhận lấy, ngón tay đụng phải một lớp mềm nhẵn, "Sao lại thành như vậy?"
"Chắc chắn ba em sợ bị người khác nhìn thấy, em dùng bút chì bôi lên rồi mới phát hiện," Tô Lương Mạt sáp lại gần trước, "thông minh không?"
Chiêm Đông Kình cầm lá thư xem xét tỷ mỷ, lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất không ổn, Tô Lương Mạt thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn căng thẳng, "Sao vậy?"
"Không có gì," Chiêm Đông Kình trả lại thư cho cô, "Giấu kỹ đi."
Tô Lương Mạt cũng đưa tay nhận lại, "Để ở chỗ của anh đi."
Chiêm Đông Kình chớp chớp mắt, "Em yên tâm giao cho tôi?"
Đối với hắn, cô lúc này tất nhiên là có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, "Đỡ phải suốt ngày phập phồng lo sợ, hơn nữa thứ ở trong tay anh kẻ nào dám đến cướp chứ, diệt hết bọn chúng."
Chiêm Đông Kình nghe vậy kéo miệng cười cười, đưa tay lên má cô thân mật véo nhẹ, "Nói chuyện càng ngày càng có mùi vị phụ nữ của tôi rồi."
Tô Lương Mạt vòng hai tay quanh cổ hắn, "Nhưng phải cất cho kỹ."
"Tôi để trong tủ bảo hiểm, bảo đảm không ai dám động đến."
Tô Lương Mạt nghiêng đầu nhìn bầu trời chạng vạng phát ra lưu quang màu đỏ tía, "Đợi ngày nào đó vụ án của ba em kết thúc, em sẽ đưa ba trở về Ngự Châu, cũng đón mẹ trở lại, hoàn toàn trắng án là không thể nào, ba ngồi tù, mọi người cũng sẽ chờ ông." Tô Lương Mạt tự mình nói, "Đông Kình, là anh đã cứu ba em, đến lúc đó nói với ông ấy rõ ràng, ông ấy nhất định có thể tiếp nhận anh."
Chiêm Đông Kình vòng cánh tay ôm sau lưng Tô Lương Mạt, hai người ngồi trên ghế mây có chút chật chội chen chúc, hắn tưởng tượng thấy hình ảnh như vậy, cũng bất tri bất giác cũng cảm thấy ngây ngất.
Thứ hắn mất đi, thứ hắn không thể có được, nói không chừng thực sự có thể thông qua một phương thức khác có được toàn vẹn.
Tâm tình của Chiêm Đông Kình cũng đang từ từ thay đổi, giống như có cái gì đó buộc rất sâu trong lòng muốn giãy giụa thoát ra, hắn mỗi ngày trở về sẽ vô thức muốn lên tầng hai xem thử Tô Lương Mạt có ở đây không, xã giao buổi tới có thể trở về, hắn nhất định sẽ trở về.
Thanh Hồ Đường, nơi này trong mắt người ngoài là biểu tượng hắc ám, lại càng ngày càng làm hắn có cảm giác của một gia đình.
Trước kia, xe của Chiêm Đông Kình chỉ cần một đường đi thẳng vào Thanh Hồ Đường, hắn cũng sẽ không vô thức nhìn xem bầu trời trên đỉnh đầu, có phải thật sự giống như lời người ta thường nói vậy, mảnh trời này cùng với những nơi khác là không giống nhau. Có người khoa trương nói rằng, bầu trời ở Thanh Hồ Đường trải qua một thời gian dài không thấy ánh mặt trời, chỉ có mây mù, Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt ngồi lên đùi mình, đúng là dóc tổ, nếu thật sự không thấy mặt trời, vậy bây giờ ấm áp đánh tới trên mặt hắn là cái gì?
Tô Lương Mạt nhìn Chiêm Đông Kình đem lá thư bỏ vào tủ bảo hiểm.
***
Cô mới đến công ty, đã bị một cảnh sát chờ bên ngoài công ty cản lại, "Tô tiểu thư phải không, xin đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra."
Tô Lương Mạt có thể tưởng tượng ra được một khi đi vào nếu muốn yên ổn đi ra khó khăn thế nào, "Được, tôi vào nhà vệ sinh trước được không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Cô vào toilet, hạ thấp giọng gọi điện cho Chiêm Đông Kình.
Nữ cảnh sát đi vào năm lần bảy lượt hối thúc, Tô Lương Mạt thấy hiện tại không kéo dài được nữa mới theo bọn họ rời đi.
Chiêm Đông Kình bảo cô đừng hoảng hốt, Tô Lương Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, mục đích của cảnh sát là gì cô rất rõ ràng, trước tiên vẫn còn lịch sự để Vệ Tắc ra mặt, bây giờ cô nghĩ đến cảnh bức cung trên tivi, tầng mồ hôi mỏng theo lòng bàn tay chảy ra.
Đến cổng đồn cảnh sát, đột nhiên một dãy xe dài xếp hàng tăng tốc lao đến, Tô Lương Mạt vừa mới đi vào, quay đầu lại nhìn thấy một đoàn xe, xem chừng có đến mười mấy chiếc, tài xế xuống xe mở cửa chỗ ngồi phía sau, Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình đang cất bước đi tới.
Cô nhẹ kéo môi cười, vẻ hoang mang luống cuống lúc nãy đã sớm theo bước chân người đàn ông từ từ tiến lên mà tiêu tán.
Chiêm Đông Kình đưa tay vỗ vỗ mặt Tô Lương Mạt, "Đúng lúc đi ngang qua đây, khi nào thì về?"
"Không biết nữa."
Cảnh sát ở bên cạnh nói, "Bởi vì thư nặc danh gửi tới về vụ án có liên quan đến cha Tô tiểu thư, cô ấy nhất định phải phối hợp điều tra với chúng tôi, về mặt thời gian, chỉ xem Tô tiểu thư có chịu phối hợp hay không."
Chiêm Đông Kình vừa nghe lời này, mày kiếm trong nháy mắt nhíu chặt, "Có chịu phối hợp hay không chỉ cần xem cô ấy đối với một số việc có biết hay không biết." Hắn đưa tay ôm Tô Lương Mạt vào lòng, bàn tay ở sau lưng cô vỗ nhẹ, môi mỏng áp vào vành tai cô, "Luật sư lập tức tới ngay, sau khi đi vào cứ nói cái gì em cũng không biết."
Tô Lương Mạt gật đầu, "Em không sợ."
"Tôi ở đây đợi em ra."
Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, "Anh về trước đi, còn không biết em phải ở đây đến khi nào?"
"Đừng lo," Chiêm Đông Kình vươn tay trái xoa mặt cô, chỉ sáo màu đen chạm vào Tô Lương Mạt, cô nắm tay hắn trong lòng bàn tay, "em biết ứng phó thế nào."
Vào đồn cảnh sát, luật sư Chiêm Đông Kình mời cho cô đến ngay sau đó, cũng không có nghiêm hình bức cung như trong tưởng tượng của Tô Lương Mạt, nhưng thời gian quả thực hao tốn rất nhiều, có vài vấn đề hỏi tới hỏi lui không dưới chục lần, Tô Lương Mạt cho dù trong lòng bực bội, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói rõ ràng, không thể để mình bị xáo trộn.
Cô cũng không có đụng mặt Vệ tắc, cảnh sát vẫn là muốn bản gốc kia.
Tô Lương Mạt nhất quyết nói không biết, cảnh sát ngồi đối diện bất đắc dĩ gấp kẹp hồ sơ lại, luật sư đưa Tô Lương Mạt đi ra ngoài.
Cô nặng nề thở dài một hơi, đi ra từ xa liền thấy xe Chiêm Đông Kình vẫn còn ở đây.
Tô Lương Mạt tăng nhanh bước chân chạy tới, Chiêm Đông Kình hút xong một điếu thuốc, ngước mắt liền thấy bóng dáng cô.
Trong lòng Tô Lương Mạt đầy cảm động cùng thỏa mãn, cô vươn tay ôm người đàn ông trước mặt.
"Không sao chứ?"
"Không sao."
Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, "Đã quá trưa rồi, anh còn chờ ở đây làm gì?"
"Vào đồn cảnh sát này tôi so với em có kinh nghiệm hơn, nếu như em không ứng phó được tôi còn có thể che chở cho em." Chiêm Đông Kình ôm cô ngồi vào trong xe, Tô Lương Mạt cảm giác được khí lạnh táp vào mặt, lại mát mẻ lạ thường, "Còn kinh nghiệm nữa, nói giống như là vinh quang lắm."
"Đây vốn dĩ là chuyện thường ngày."
Chiêm Đông Kình ra hiệu tài xế lái xe, "Đi đâu ăn cơm?"
"Về nhà đi," Tô Lương Mạt mệt mỏi gối lên đầu vai người đàn ông, "đâu em cũng không muốn đi, chỉ muốn về nhà chúng ta."
Chiêm Đông Kình thoáng cười, giọng điệu phân phó tài xế cũng nhu hòa, "Về nhà đi."
Tô Lương Mạt ăn cơm trưa xong nằm lên giường ngủ ước chừng cả buổi chiều, lúc tỉnh dậy bên tai có tiếng động, cô đưa cánh tay qua, hai mắt cũng theo đó mở ra.
Chiêm Đông Kình liền nằm bên cạnh cô.
Tô Lương Mạt dịch lại gần hắn một chút, "Thật buồn ngủ, giống như cả đời trước không được ngủ."
"Ngủ thêm chút nữa đi, tôi xuống lầu trước."
Tô Lương Mạt nằm sấp không nhúc nhích, Chiêm Đông Kình đứng dậy, lại nhét thêm một cái gối dựa ở sau bên bả vai cô mới rời đi.
Cô xem tivi một lúc, còn có chút chưa muốn rời giường, Tô Lương Mạt lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.
Chiêm Đông Kình đi xuống phòng khách, Tống Các đã chờ sẵn dưới đó.
"Kình thiếu, có lô hàng hai ngày nữa sẽ đến, để thuận tiện mà nói, tôi thấy nên đưa vào tài khoản trong công ty."
Chiêm Đông Kình trầm tư một lát, "Cái bến tàu đó cô ấy đang quản lý, cậu sắp xếp nơi khác đi."
Tống Các kinh ngạc, "Vậy ghi chép tài khoản thì sao?"
"Đừng để có liên quan tới công ty."
Tống Các không khỏi đờ người, "Nhưng mấy lần trước cũng không có phiền toái như vậy."
Chiêm Đông Kình đưa tay xoa xoa giữa hai đầu mày, "Cứ theo lời tôi dặn mà làm đi."
Tống Các chỉ có thể gật đầu.
Chiêm Đông Kình nhận cà phê bảo mẫu đưa tới, hắn nhấm một hớp, ánh mắt liếc sang Tống Các bên cạnh, "Có phải nhìn không hiểu không?"
Tống Các cân nhắc mở miệng, "Như vậy cũng rất tốt."
"Cô ấy luôn nói muốn có một nơi sạch sẽ, gần đây tôi có loại cảm giác kỳ quái, tôi thích nhìn bộ dáng cô ấy vui vẻ, dù sao sản nghiệp đen nhiều như vậy, giữ lại một nơi cho cho ấy cũng không phải không thể được. Cô ấy mỗi ngày xách túi đi làm, lại ra sức làm việc, có đôi khi thật muốn cô ấy lười biếng thì tốt, nhưng nhìn cô ấy đầy sức sống lại không nỡ bỏ." Lúc Chiêm Đông Kình nói lời này, trong mắt hiển lộ chút mơ màng.
Tống Các có phần kinh ngạc, "Kình thiếu, ngài đối với cô ta động tâm rồi."
"Vậy sao?" Chiêm Đông Kình hỏi ngược lại, hắn chống tay lên trán, khóe miệng không tự chủ được cong lên, "Mới được bao lâu, chẳng lẽ ta thật sự động tâm với cô ấy?"
"Chuyện như vậy không có quan hệ với thời gian, có người cho dù giữ lại bên cạnh mười năm cũng không có tình cảm, huống hồ Tô tiểu thư rất đặc biệt, hai người như vậy, tôi cảm thấy là nước chảy thành sông."
Chiêm Đông Kình không nói gì nữa, Tống Các ở bênh cạnh nói thêm, "Sau này công ty bên kia, chỉ dựa vào quy tắc mà đi vào kinh doanh thôi."
Chiêm Đông Kình khẽ gật đầu.
Cảnh sát bên kia không gây phiền toái cho Tô Lương Mạt nữa, có khi muốn lấy chứng, cũng đều có luật sư đi theo.
***
Hôm sau, sáng sớm Tô Lương Mạt phải đến công ty.
Lúc Chiêm Đông Kình sắp đi đột nhiên có một ý nghĩ, lá thư này của Tô Khang hắn luôn cảm thấy không ổn, theo lý phương pháp dùng bút chì bôi lên này không cao mình, phần lớn ai khác cũng đều có thể nghĩ tới.
Trên tờ giấy trắng có vết lồi lõm, chỉ cần suy ngẫm kỹ càng là có thể tìm ra đúng cách.
Chiêm Đông Kình đi đến trước tủ bảo hiểm, hắn mở tủ ra, lấy phong thư sau đó nhìn kỹ lại lần nữa.
Một câu cuối cùng làm hắn sinh lòng nghi ngờ.
Chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Chiêm Đông Kình đem tờ giấy trắng hướng về phía ánh mặt trời, cũng không phát hiện có gì bất thường, hắn lần nữa khóa tủ bảo hiểm lại, đứng dậy đi lên thư phòng trên tầng ba.
Rèm cửa trước cửa sổ sát đất bị hắn kéo lên, Chiêm Đông Kình đưa tay gõ nhẹ lên bàn phím máy tính, tấm màn màu đèn từ từ kéo xuống trong nháy mắt làm cả căn phòng giống như tiến vào bóng đêm, đưa tay không thấy năm ngón.
Chiêm Đông Kình ngồi trước màn hình máy tính, trong thư phòng của hắn có lắp đặt máy quét tia hồng ngoại, hắn đem lá thư kia dựa theo thứ tự chữ cái từ đầu đến cuối sắp thành hàng, lấy ra hàng đầu tiên thả tới trước máy quét, vầng sáng màu đỏ quả nhiên làm nổi lên một dãy chữ lớn.
Chiêm Đông Kình ghi chép lại trên máy tính, lá thư này của Tô Khang quả nhiên là cất giấu huyền cơ, chỉ là đến khi hắn quét xong toàn bộ mặt chữ rồi xem qua xong, tim của hắn phảng phất trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.
Tay Chiêm Đông Kình dừng lại trên mặt một tờ giấy trong đó, đầu ngón tay từ từ thu hẹp, cho đến khi nắm nó thành một đoàn.