Cô ta làm sao có thể dễ dàng tin tường lời Chiêm Đông Kình nói? Lúc trước Tô Lương Mạt đi theo hắn, hắn cũng có thể đẩy cô vào tù, một Tô Uyển trong mắt hắn thì tính là gì?
Trong lòng Chiêm Đông Kình trăm ngàn nhức nhối, những lời này của Tô Lương Mạt cũng đủ phán tội tử hình cho hắn, Tô Uyển trong mắt lộ rõ hoảng sợ như vậy, Tô Lương Mạt cũng là bắt được điểm này, khiến Tô Uyển không dám dễ dàng rời đi.
Chiêm Đông Kình ở trong mắt bọn họ, lại không phải chính là kẻ tội ác tày trời nhất sao?
Tô Lương Mạt nói những lời này cũng không có sai.
Cô nhìn valy hành lý gần đó, kéo tay Tô Uyển muốn rời đi, "Tôi ở bên kia cũng đã sắp xếp khá ổn thỏa rồi, Tô Uyển, chúng ta đi."
Tô Uyển gật đầu, theo Tô Lương Mạt định rời đi.
Chiêm Đông Kình giương mắt lên, "Đợi chút, cô ta không thể đi."
Tô Lương Mạt gần như cắn nát hàm răng, "Vì sao?"
"Tô Uyển, cô nên suy nghĩ cho kỹ càng, ra ngoài rồi cô liền chờ chết đi thôi, cô có thể đảm bảo Tô Lương Mạt nhất định sẽ đưa cô ra ngoài an toàn?"
Tô Uyển có chút tiến thoái lưỡng nan, nhưng liếc nhìn Tô Lương Mạt, cũng chỉ biết đi theo phía trước.
Dù nói thế nào, Tô Lương Mạt cũng là em của Tô Uyển, đặt những việc trước kia sang một bên không nói, một bên là Chiêm Đông Kình ân hiểm, một bên là Tô Lương Mạt, kẻ ngốc cũng sẽ chọn Tô Lương Mạt.
Tô Lương Mạt đi tới nhấc hành lý lên, nghe thấy tiếng bước chân đi theo phía sau, trong lòng cô không khỏi thêm nặng nề, tín nhiệm của Tô Uyển giống như một lưỡi cưa đang từ từ dằn xéo lòng của cô, Tô Lương Mạt buộc chính mình phải hạ quyết tâm, Chiêm Đông Kình thấy cô nhấc chân định đi.
"Đứng lại."
Tô Lương Mạt không khỏi hoảng hốt một trận, nếu như không phải là Chiêm Đông Kình ở giữa cản trở, chuyện cũng sẽ không phiền phức như vậy.
Cô nắm chặt tay kéo valy nhìn về phía hắn.
"Ai cho phép em dẫn cô ta đi như vậy? Tôi cảm thấy ở nơi này của tôi tương đối an toàn, tôi nguyện ý cho cô ta ở lại đây."
Tô Lương Mạt đè xuống phẫn nộ, "Không làm phiền Kình thiếu, huống hồ tự Tô Uyển muốn đi, anh như vậy so với giam cầm tự do của người khác có gì khác biệt?"
"Không có khác biệt, vậy em báo cảnh sát, nói chỗ của tôi có tội phạm giết người."
Tô Uyển không khỏi lôi kéo ống tay áo Tô Lương Mạt, cô ta cũng không ngờ đi vào Thanh Hồ Đường nghĩ muốn ra ngoài lại khó như vậy, Tô Uyển tiếp nhận valy từ trong tay Tô Lương Mạt, "Hay là cô đi về trước đi, yên tâm, tôi sẽ không để anh ta sắp xếp đưa tôi đi."
Tô Lương Mạt nghe nói, lòng càng lúc càng nặng nề, cô trả valy lại cho Tô Uyển, an ủi thêm vài câu, "Tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách, nhưng mà Thanh Hồ Đường này cũng may người khác không vào được, chị đợi ở đây vẫn là an toàn."
Tô Uyển gật gật đầu, chỉ là mất tự do, nhưng mấy ngày nay cô ta cũng có thể cảm nhận thấy vướng mắc trong lòng hai năm qua rốt cuộc cũng có đáp án.
Không thể rời đi được, Tô Uyển cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu thất vọng, cô ta kéo hành lý đi lên trên lầu, Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Người đàn ông đi theo cô ra đến bên ngoài biệt thự, Tô Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ sát đất trên tầng hai đánh ra một đạo bóng người mơ hồ, gió nhẹ từ từ kéo tấm rèm lên che đi tầm mắt, cô thu hồi ánh mắt, cặp mắt thanh lãnh nhìn sang Chiêm Đông Kình, lời nói cũng rất lạnh, "Anh đừng có quản lắm chuyện của người khác."
Đối với hắn, phần lớn thời gian cô đều là dùng loại giọng điệu trách mắng này.
Chiêm Đông Kình xòe hai tay ra, "Tôi không có quản."
Tô Lương Mạt đạp giày cao gót đi ra ngoài, lúc đi ngang qua một đoạn đường nhỏ rải đá cuội không cẩn thận trặc chân, lảo đảo thiếu chút ngã khụy.
Chiêm Đông Kình tiến lên đỡ eo cô, "Em cũng không thấp, mang giày thế này cho khổ thân."
Hắn đỡ cô sang cái ghế dài bên cạnh ngồi xuống, Tô Lương Mạt không coi ai ra gì cởi giày ra, xoa xoa mắt cá chân bị đau, vẫn ổn không quá nghiêm trọng, cô cũng không thích mang giày gót cao như vậy, nhưng làm việc ở sòng bài, chẳng lẽ có thể mang một đôi giày thấp lẹt đẹt đi tới đi lui? Cho dù không phải là nghề nghiệp gì quá ghê gớm, nhưng quy củ cần thiết vẫn nên tuân thủ.
Chiêm Đông Kình liếc nhìn đôi giày của cô, lại là giày cao gót, độ cao bảy tám phân chỉ dựa vào cái gót giống như một cây kim chống đỡ, giày bị uốn thành độ cong không thể tưởng tượng nổi, cũng may là cô mang nó còn có thể đi đường được.
"Anh đi đi."
"Thanh Hồ Đường này là địa bàn của tôi, tôi còn có thể đi đâu?"
Tô Lương Mạt nghĩ lại cũng đúng, đứng dậy định đi, Chiêm Đông Kình giữ chặt cổ tay cô, "Chuyện của em tôi đảm bảo không quản..."
"Vậy bây giờ tôi đưa Tô Uyển rời đi." Tô Lương Mạt muốn rèn sắt khi còn nóng.
Chiêm Đông Kình cũng không nhượng bộ cô, hắn cười cười nói, "Không được."
Tô Lương Mạt đau chân, lại ngồi trở lại, muốn cầm giày mang vào lại, Chiêm Đông Kình nhìn thấy khom lưng giữ cổ tay cô lại, "Đừng mang nữa, như vậy không phải là tự đi chịu tội à?"
"Anh quản được thật rộng." Tô Lương Mạt bỏ tay ra, giày rơi xuống đất sau đó cô duỗi chân mang vào trong, bàn chân trắng nõn bị cong thành một góc gần bốn lăm độ, cô thử giật giật mắt cá chân.
Xác định có thể đi lại được, Tô Lương Mạt lúc này mới cầm lấy túi xách rời khỏi Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình cũng không có ngăn đón.
Giờ này cũng khuya quá rồi, Tô Lương Mạt về nhà một mình, Tô Trạch ở lại chỗ của Lưu Giản cô cũng yên tâm.
Tắm rửa xong nằm trên giường ngủ to như vậy, Tô Lương Mạt ôm chặt chăn đơn lăn lộn, chuyện Tô Uyển hôm nay dọa cô đến chảy mồ hôi lạnh, Chiêm Đông Kình chuyện gì mà làm không được, lén đưa người đi còn không phải giống như giỡn chơi.
Chuyện này Lưu Giản vẫn chưa biết, Tô Lương Mạt đưa tay vuốt mặt, cô cố gắng giữ vững tinh thần, đem sự việc kia lướt qua trong đầu một lần.
Thái độ Chiêm Đông Kình rất rõ ràng, hắn sẽ không chủ động thả Tô Uyển đi, mà Thanh Hồ Đường Lưu Giản lại vào không được.
Biện pháp duy nhất, là khiến Tô Uyển tự mình rời đi dưới tình huống Chiêm Đông Kình không hề biết.
Tô Lương Mạt đưa tay phủ lên dây chuyền trên cần cổ, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cô sao lại quên mất Đường Khả.
Tô Lương Mạt gọi điện thoại cho Tô Uyển, dặn dò cô ta vài chuyện.
***
Đường Khả sau khi thắng tiền tinh thần sảng khoái, lại chỉ muốn tìm cách đối phó Tô Lương Mạt, cô ta mượn cơ hội đến trước biệt thự của Tô Uyển, hộ vệ trước cửa ngăn lại không cho cô ta vào.
"Mấy cái đầu các người, ngay cả tôi cũng dám cản?"
Một tên hộ vệ trong đó nói, "Đây là ý của Kình thiếu."
Đường Khả không có xông vào, hơn nữa dựa vào bản lĩnh cô ta ra ngoài hai năm học được, tường rào bị lấp kín còn có thể ngăn được cô ta?
Cô ta vỗ vỗ hai tay dính bụi đất, xuyên qua khoảng sân xanh tốt sải bước đi vào trong, Tô Uyển vừa đúng lúc ở trong phòng khách, thấy Đường Khả đến cũng không khỏi giật mình.
Đường Khả giống như chủ nhà đi đến trước ghế sofa, "Rót cho tôi ly nước."
Tô Uyển lấy cái ly rót cho cô ta ít nước.
Đường Khả đem một tờ chi phiếu ném lên mặt bàn, "Cô nói không sai, Tô Lương Mạt thắng tiền thì ra là dựa vào trò gian lận, sợi dây chuyền kia quả thật có vấn đề."
"Lúc trước tôi đã cảm thấy kỳ quái, làm gì có người có thể đánh mười ván thắng hết cả mười chứ?"
Đường Khả ngoắc tay ra hiệu Tô Uyển ngồi sang đây, "Tôi thấy con người cô không tệ, chúng ta kết giao bằng hữu, thế nào?"
"Tất nhiên là được."
"Cô nói cho tôi nhiều chuyện của Tô Lương Mạt một chút."
Trong tay Tô Uyển đang cầm ly nước, "Kỳ thật tôi cũng không biết nhiều, quan hệ của chúng tôi luôn không tốt, ai cũng không muốn để ý tới ai."
"Nhưng cô cũng coi như là hiểu rõ cô ta, ví dụ như bình thường cô ta thích làm cái gì, thích đi đâu?"
Tô Uyển vẻ mặt đầy đề phòng, "Cô muốn làm gì?"
"Cô có muốn cho cô ta biết tay thử xem không?" Đường Khả kề tới gần Tô Uyển.
Tô Uyển do dự, "Không được, chuyện giết người tôi không làm."
"Cô không phải cũng vì giết người mới trốn ở Thanh Hồ Đường à?" Đường Khả thấy vẻ mặt Tô Uyển lộ rõ sợ hãi, trong mắt cô ta bắn ra tia khinh thường, "Tôi không giết cô ta, chỉ là giáo huấn cô ta một trận thôi, để xả giận."
"Vậy cô muốn làm thế nào?"
"Bình thường Tô Lương Mạt luôn trốn ở trong sòng bài, tôi muốn tìm một cơ hội có thể hạ thủ được."
Tô Uyển suy nghĩ một lát, "Mỗi tháng cô ta đều phải đến nghĩa trang cúng tế ba cô ta, ngày kia là đến ngày rồi."
"Thật không?" Đường Khả mừng rỡ, nghĩa trang lại là nơi thanh tĩnh, dễ ra tay.
"Nhưng mà chỗ đó quá vắng vẻ, có lần tôi vô tình nghe Tô Lương Mạt nói, mộ của chú tôi rất khó tìm, cô ta còn thích đi buổi tối."
"Buổi tối?" Đường Khả không khỏi hoài nghi, "Vì sao?"
"Chú tôi chết không minh bạch, lại từng phạm tội, dù sao là thầy phong thủy chọn mồ cho ông ấy lúc trước nói..."
Đường Khả nghe vậy, nghĩ thầm buổi tối tốt hơn, hạ thủ càng thêm thuận tiện.
"Cô nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đi."
Tô Uyển uống ngụm nước, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi cũng đi."
"Cô đi làm cái gì?"
"Một là mộ của chú tôi ở đâu cô không biết, hai là, tôi cũng muốn tận mắt nhìn thử xem cô là thế nào khiến Tô Lương Mạt không được yên ổn."
Đường Khả suy nghĩ một lát, cuối cùng gật gật đầu.
Cô ta cũng có tính toán của mình, lần này đi ra ngoài một khi diệt trừ được Tô Lương Mạt, còn giữ lại Tô Uyển làm cái gì?
"Nhưng mà bên ngoài chỗ này có hộ vệ..."
"Cô yên tâm, tối mai tôi đến đưa cô đi ra ngoài." Đường Khả bổ sung thêm một câu, "Chuyện này, không thể để cho Đông Kình biết."
Tô Uyển khẽ cong khóe miệng, "Đó là tất nhiên."
Chờ Đường Khả đi rồi, Tô Uyển gửi tin nhắn cho Tô Lương Mạt, nói cho cô biết mọi chuyện đều thuận lợi.
Tô Lương Mạt đặt điện thoại di động để xuống bàn bếp, người đàn ông từ bên ngoài đi vào, đưa tay từ phía sau ôm eo Tô Lương Mạt, cô đang hầm canh, hạ nhỏ lửa, "Đừng như vậy, bị người ta nhìn thấy."
"Anh ôm phụ nữ của anh, làm sao chứ, bọn họ nhìn thấy thì cho nhìn." Lưu Giản gối cằm lên cần cổ Tô Lương Mạt.
"Giản," Tô Lương Mạt cầm lấy điện thoại di động xoay người, "có chuyện này em muốn nói với anh, tối mai Đường Khả đưa Tô Uyển rời khỏi Thanh Hồ Đường, đến lúc đó em sẽ đưa Tô Uyển đến đồn cảnh sát."
Con ngươi Lưu Giản chuyển lạnh, "Đều sắp xếp xong cả rồi?"
"Ừ, em mượn tay Đường Khả, cô ta cũng không phải người đơn giản, muốn tránh người của Chiêm Đông Kình đưa Tô Uyển ra ngoài không khó lắm, Lưu Giản, xin lỗi, chúng ta lại chờ một ngày, đến lúc đó anh cuối cùng có thể cho chị dâu một câu trả lời thỏa đáng." Tô Lương Mạt biết chuyện này không có cách nào khác kéo lại nữa, Lưu Giản đưa tay áp lên mặt cô, "Tô Uyển có thể tin tưởng em không?"
Tô Lương Mạt phác họa cánh môi có phần khổ sở, "Có thể."
"Có phải cảm thấy rất khó xử không?"
Cùng một câu hỏi, lúc Chiêm Đông Kình hỏi cô không muốn trả lời, còn mắng ngược lại hắn, nhưng Lưu Giản không được, cho dù Tô Lương Mạt vẫn là muốn tránh đi cái đề tài này, nhưng cô lại không thể không miễn cưỡng mở miệng, "Khó xử cũng không còn cách nào, đây đã là giữ lại cho Tô Uyển con đường tốt nhất rồi."
Lưu Giản đưa tay kéo cô vào lồng ngực, chống cằm lên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, hai cánh tay ôm lấy cô từ từ vòng chặt, anh giữ những lời giải thích lại đến tối mai, qua tối mai, cái gì cũng đều xong rồi.
"Giản, ngay mai em tự mình đi, anh ở lại đây chờ tin tức của em đi."
"Địa điểm chọn ở đâu?"
Tô Lương Mạt nói cặn kẽ địa chỉ cho Lưu Giản, Lưu Giản nghe xong gật đầu, "Vậy cái Đường điên kia là ngày mai có ý định muốn diệt trừ em mới đưa Tô Uyển ra ngoài, em mang nhiều người chút, phải chú ý an toàn."
"Yên tâm đi, trong lòng em đã có tính toán."
Lưu Giản nhìn về phía nồi nước sôi sau lưng Tô Lương Mạt, "Đang nấu gì vậy?"
Tô Lương Mạt cười khẽ một tiếng đẩy anh ra, "Suýt nữa thì quên mất, em thấy anh gần đây khẩu vị không tốt, nhưng dù sao vẫn nên đảm bảo dinh dưỡng, anh lại không ăn cơm đàng hoàng vậy em nấu canh cho anh ra sức uống."
Khóe mắt Lưu Giản kéo ý cười, "Lương Mạt, đợi chuyện này giải quyết xong rồi, chúng ta kết hôn đi."
Tô Lương Mạt mở nắp nồi canh ra, "Lưu Giản, em vẫn còn trẻ mà."
Ý tứ trong lời nói của cô, không phải anh nghe không hiểu, Lưu Giản lại dựa lên bàn bếp cố ý nói, "Chẳng lẽ anh vẫn còn nhỏ à?"
Tô Lương Mạt đậy nắp vung lại, ngón tay chọc chọc lên ngực Lưu Giản, "Đàn ông già nên có một tâm hồn trẻ trung."
Lưu Giản nắm chặt tay cô, lại lần nữa kéo cô vào trong ngực, "Rốt cuộc anh già bao nhiêu?"
"Không già không già..."
Lưu Giản làm động tác muốn hôn, má Vương đi vào rất vội, căn bản không thấy bên trong này còn có người, lúc này vừa nhìn thấy bị hù dọa không nhẹ vội quay lưng lại, "Ai u, tôi cái gì cũng không thấy, thực không nhìn thấy."
Tô Lương Mạt vội vàng tắt bếp đi, cởi tạp dề ra nhét vào tay Lưu Giản.
***
Màn đêm buông xuống, Đường Khả ở trong phòng không yên lòng cứ nhìn đồng hồ, cách thời gian cô ta hẹn với Tô Uyển còn chưa đến một tiếng đồng hồ.
Cô ta thay xong quần áo xuống lầu, nhìn thấy Mạc Thanh với Chiêm Đông Kình đều ở đây, Đường Khả kéo miệng cười, "Bác gái, Đông Kình, cháu hẹn với bạn rồi định đi ra ngoài một chuyến."
Mạc Thanh cũng không ngẩng đầu lên, "Đi đi."
Chiêm Đông Kình chuyên chú nhìn tờ báo trong tay, Đường Khả thở ra, bước nhanh đi ra ngoài.
Đồ cần chuẩn bị cô ta ban ngày đã đặt sẵn trong cái rương sau xe ô tô, Đường Khả lái xe đi ra ngoài đón Tô Uyển, sắp đến thời gian hai người hẹn trước, hai gã hộ vệ trước cửa đã bị đuổi đi, Đường Khả đón Tô Uyển sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
Người Tô Lương Mạt mang theo cũng không nhiều, Lý Đan Lý Tư với Thụy núp trong một chỗ bí mật trong nghĩa trang, Tô Lương Mạt nhìn thời gian, chắc hẳn sắp đến rồi.
Tô Uyển nôn nóng ngồi bên ghế lái phụ, xe dừng bên ngoài nghĩa trang, Đường Khả nhận ra còn có một chiếc xe nữa là của Tô Lương Mạt.
Cô ta nhấc súng trong tay, nháy mắt với Tô Uyển, "Đi."
Trong nghĩa trang không có ai, nơi u ám rùng rợn như vậy cũng không có ai nghĩ đến đây cúng tế vào buổi tối, chỉ có ánh trăng hiển lộ, Tô Uyển đi phía trước dẫn đường Đường Khả, rẽ qua một khúc ngoặt, chỗ này quả thực khó tìm, Tô Uyển từ xa nhìn thấy có người đứng trước mộ.
Đường Khả đưa tay trái nắm lấy cổ tay phải, lúc này ánh sáng không đủ, cần phải đến gần hơn chút nữa mới có thể động thủ.
Hai người đè thấp tiếng bước chân đi về phía trước.
Ở chỗ cây bách thụ xanh tốt bên cạnh, đột nhiên nhảy ra hai người, Lý Đan nhanh chóng chỉa súng lên thắt lưng Đường Khả, Lý Tư thì đoạt đi súng trong tay cô ta.
Cô ta ý thức được không ổn, Tô Uyển bên cạnh bước về phía trước, "Lương Mạt."
Tô Lương Mạt xoay người đi đến, liếc nhìn Đường Khả, "Cuối cùng cũng đến, đi thôi, tôi đã sắp xếp xong rồi."
"Được."
"Tô Uyển, cô lại dám gạt tôi!"
Lý Tư vớ lấy súng trong tay hung hăng cho Đường Khả một kích ngay bụng, "Liệu hồn mà đàng hoàng, đi."
Đám người thần sắc vội vã đi xuyên qua nghĩa trang, Đường Khả bị kéo đi về phía trước, Tô Uyển đi theo cạnh Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, tôi đi vội như vậy ba mẹ tôi còn chưa biết..."
"Không sao, sau này sẽ biết."
"Lương Mạt, tôi đêm nay đi liền sao?"
Tô Lương Mạt cũng không quay đầu lại, "Đúng."
Lý Đan đẩy mạnh Đường Khả vào trong xe, Tô Lương Mạt dừng bước, mới định quay đầu lại giải thích rõ ràng đầu đuôi cho Tô Uyển, chợt thấy đằng xa có mấy ngọn đèn pha xe hơi đánh tới, ánh sáng chói mắt khiến người ta không kịp chuẩn bị lập tức giơ cánh tay lên che kín mi mắt, đến khi xe dừng lại trước mặt, Tô Lương Mạt thấy Lưu Giản dẫn đầu đi xuống.
Cô không khỏi kinh hãi một trận.
Tô Uyển lui ra sau mấy bước, trong tay Lưu Giản còn cầm theo súng, nhanh chóng mở chốt an toàn, đem nòng súng nhắm nhay Tô Uyển.
Tô Uyển tất nhiên hiểu rõ sắp xảy ra chuyện gì, cô ta một câu không kịp nói, co cẳng chạy.
Lưu Giản bắn ra một phát, bắn trật, viên đạn cà sát qua cánh tay Tô Uyển, cô ta tuyệt vọng chạy về phía nghĩa trang, lại bị một phát đạn đột ngột của người đàn ông bắn ra chặn ngay nơi cô ta sắp chạy đến.
Tô Lương Mạt khó tin nhìn Lưu Giản từng bước ép sát tới, "Sao anh lại đến?"
"Đợi lát nữa anh giải thích với em."
Lưu Giản bước vài ba bước xuyên qua bên người Tô Lương Mạt, súng trong tay chỉa thẳng lên trán Tô Uyển, cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt bình tĩnh cực hạn, tất cả sợ hãi đều hóa thành tuyệt vọng, Lưu Giản dùng súng hung hăng chọc lên trán cô ta, "Hôm nay tôi liền tiễn cô đi chết!"
Tô Uyển hiếm khi không khóc không nháo, Tô Lương Mạt tiến lên giữ chặt cánh tay Lưu Giản, "Không phải chúng ta đã nói rõ cả rồi sao?"
Tầm mắt Tô Uyển hướng qua phía cô, đứng ở đó không nhúc nhích, Lưu Giản thần sắc phẫn nộ, ngón tay giữ cò súng đang run rẩy, chỉ cần ấn thêm một chút lực xuống, viên đạn liền có thể xuyên qua trán Tô Uyển, "Lương Mạt, chuyện này nên theo quy tắc giết người đền mạng mà làm, em đừng quản."
"Quy tắc, quy tắc của ai chứ?" Tô Lương Mạt kéo cánh tay Lưu Giản không chịu buông ra.
Tô Uyển gắt gao cắn chặt hàm răng, nâng tầm mắt nhìn Lưu Giản, đây là người đàn ông đầu tiên của cô, cô biết anh vào lúc cô đẹp đẽ nhất lẽ ra nên tỏa sáng rực rỡ nhất, từ đó liền vạn kiếp bất phục, cô yêu thương anh yêu đến hèn mọn không cần địa vị, thậm chí từ bỏ tất cả.
Tô Uyển đến giờ phút này mới ý thức được, phụ nữ nhất định phải có một phương diện nào đó không giống với mọi người, phải có thứ người khác vĩnh viễn không cướp đi được, chỉ có như vậy người đàn ông mới nhớ kỹ mình.
Đám Lý Đan cũng không ngờ Lưu Giản sẽ đột ngột xuất hiện, Đường Khả ngồi ở trong xe, ngay sau đó liền thấy một đoàn xe từ hướng phía xa lái tới, cô ta thừa dịp mọi người không chú ý đẩy cửa xe ra, chạy vào rừng cây bên cạnh biến mất.
Đèn pha cực đại đánh tới, Tô Lương Mạt nheo mắt nhìn thấy Chiêm Đông Kình xuống xe, trong lòng cô khẽ rơi lộp bộp, thật sự là ở đâu cũng có bóng dáng của hắn tham gia náo nhiệt.
Sau lưng Chiêm Đông Kình Hàn Tăng với Tống Các một trái một phải đi theo, Tô Lương Mạt lôi kéo cánh tay Lưu Giản không nhúc nhích.
Chiêm Đông Kình vài bước đi lên phía trước bọn họ, "Tô tiểu thư, cô muốn đi cũng không chào hỏi tôi tiếng nào, thật là một chút phép tắc cũng không có."
Tô Uyển khẽ động động khóe miệng, "Chờ sau khi tôi chết, lúc đầu thai nhất định cố gắng học hỏi cái gì gọi là "phép tắc"."
Người đàn ông hé mở đôi môi lương bạc, "Đừng có nói giỡn với tôi chứ, Lương Mạt lại từng bảo đảm rằng Lưu Giản sẽ không giết cô, cô ấy làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Tô Lương Mạt ở bên cạnh khuyên, "Giản, để súng xuống."
Lưu Giản lại không hề nhúc nhích, Chiêm Đông Kình đứng bên cạnh không nói thêm gì nữa, hai người đứng sau lưng cũng đang xem náo nhiệt, Tô Uyển nhìn quanh đám người vây bốn phía, biết rõ tối nay là lành ít dữ nhiều, cô ta cũng nghe ra được chuyện này có liên quan tới Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, xem ra không giết chết tôi, anh ấy đời này cũng không cách nào ngủ an giấc được, cô là chân tâm thật ý muốn giúp tôi, tôi biết, tôi chỉ có thể xưng với cô một tiếng "chị", những cái khác không có cách nào báo đáp cô."
Tô Lương Mạt căng thẳng, "Tô Uyển, thực xin lỗi, thật ra tôi..."
"Lưu Giản, em ở cạnh anh hai năm, anh đến cuối cùng xem em là cái gì vậy?"
Lưu Giản không chút do dự trả lời, "Cô ở trong mắt tôi cái gì cũng không phải, giữ lại cô chính là để cô chăm sóc Đậu Đậu, trong lòng cô không phải không rõ ràng sao, Tô Uyển, là chính cô muốn chết."
Tô Uyển gật gật đầu, thấm đẫm ý cười, cũng mang theo quyết tuyệt nhẹ nhõm, "Không trách được lúc anh hướng em nổ súng một chút do dự cũng không có, Lưu Giản, em so với một con chó anh nuôi còn không bằng."
"Cô biết là tốt rồi!"
Mấy câu đối thoại này từng lời từng chữ truyền vào lỗ tai Tô Lương Mạt, cánh tay cô giữ Lưu Giản vô lực buông ra, cô suýt chút thì quên Lưu Giản là lão Đại của Tương Hiếu Đường, lúc Lưu Giản đồng ý với cô, đồng ý để cô giao Tô Uyển cho cảnh sát, Tô Lương Mạt hoàn toàn không có nghĩ nhiều, nhưng cô quên mất, Lưu Giản rốt cuộc vẫn là người trong thế giới này.
Anh có thủ đoạn của mình, có liều lĩnh quyết đoán của mình!
Lưu Giản không nhìn ánh mắt Tô Lương Mạt, anh biết cô đối với anh có bao nhiêu thất vọng, nhưng Lưu Giản nhất định phải làm, sẽ không vì Tô Lương Mạt mà thay đổi.
Chiêm Đông Kình vòng hai tay trước ngực, chân tựa lên nắp mui xe, điều chỉnh tư thế nhàn nhã.
Tô Uyển cắn chặt môi, Tô Lương Mạt nhìn thấy trong cánh môi Tô Uyển tràn ra vệt máu.
Đằng xa, tiếng còi xe cảnh sát thình lình xé rách bầu trời đêm, chẳng ai ngờ rằng chỗ này còn có thể có cảnh sát đến, Vệ Tắc dẫn theo người rất nhanh tới trước nghĩa trang, hắn xuống xe rồi quét mắt về phía đám người, cuối cùng dừng lại trên mặt Tô Lương Mạt.
Tầm mắt Tô Lương Mạt hướng sang Chiêm Đông Kình, cái này nhất định là có phần của hắn, cô vốn dĩ định thuyết phục Tô Uyển sau đó đưa cô ta đến đồn cảnh sát tự thú, cho nên cũng không có thông báo cho Vệ Tắc.
Vệ Tắc mang theo mấy người cảnh sát tiến đến, "Cảnh sát chúng tôi nhận được trình báo, nói nơi này tiến hành giao dịch bất chính."
Lúc này, súng của Lưu Giản còn đè nặng đầu Tô Uyển.
Vệ Tắc bước nhanh lên phía trước, "Lưu Giản, anh muốn làm cái gì? Thật coi thế giới này không có vương pháp có phải không?"
"Cút sang một bên, bằng không hôm nay ta liền cho ngươi chôn cất ở đây, đỡ cho ngươi phải ra ngoài tìm nơi khác!"
Cảnh sát sau lưng Vệ Tắc tiến lên quát, "Anh lại dám uy hiếp..."
"Câm miệng!" Lưu Giản tức giận thét lên một tiếng, súng trong tay chọc lên trán Tô Uyển.
Tô Lương Mạt vội vàng giữ chặt anh, "Lưu Giản, anh bình tĩnh một chút."
Cảnh sát bình thường vẫn nhìn chòng chọc Tương Hiếu Đường, Lưu Giản cũng là làm việc cẩn thận, hôm nay nếu quả thật xúc động mà nổ súng vào Tô Uyển, cái này với tự tìm đường chết có khác gì nhau?
Nhưng Lưu Giản bây giờ đang nóng nảy, chỉ sợ rất khó hồi tâm chuyển ý.
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm gò má Tô Lương Mạt, ánh mắt cô khẩn trương, cánh tay lôi kéo Lưu Giản đang dùng lực, Vệ Tắc đứng cách Lưu Giản có hơn ba bước, "Anh đừng xúc động, có chuyện gì giao cho cảnh súng chúng tôi xử lý."
Lưu Giản nhìn chằm chằm Tô Uyển trước mặt, "Cô nói, tôi sẽ bỏ qua cho cô chứ?"
Tô Uyển cười, bóng dáng người đàn ông trong mắt đang từ từ nhạt nhòa, cô lắc đầu, "Sẽ không, em hiểu rõ anh."
Lưu Giản hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn bất chấp cảnh sát đang ở đây, ngón tay đang ấn cò.
Tô Uyển nhìn thấy Vệ Tắc với mấy người cảnh sát lần lượt giơ súng lên, người đàn ông này, cô đã yêu hai năm, lại giống như là yêu cả đời, Tô Uyển rốt cuộc vẫn là không nhẫn tâm.
Cô nuốt xuống chua xót trong cổ họng, nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt xuống gương mặt, cô dùng sức thở ra một hơi, dùng thanh âm nặng nề mở miệng, "Lưu Giản, chuyện cho tới bây giờ em cũng không muốn lừa gạt anh nữa, chị dâu không phải em giết, anh chưa từng nghe qua em giải thích một câu..."