Cô càng không ngờ Lưu Giản sẽ nói ra lời như vậy, lồng ngực Tô Lương Mạt phảng phất như bị thứ gì đó đè nén khó chịu, "Lưu Giản, em đối với Chiêm Đông Kình thế nào người khác không biết, còn anh lại không hiểu sao? Anh lại nói em thiết kế anh?"
Lưu Giản nhìn thấy đôi con ngươi Tô Lương Mạt dần trầm xuống, cảm xúc tức giận trong người lại không cách nào phát tiết, anh cầm khẩu súng lục nặng nề nhìn Tô Lương Mạt chằm chặp, "Sao lại thả cô ta đi?"
"Lưu Giản, chúng ta tra xét rõ ràng sự việc rồi hãy nói." Lúc nói ra lời này, Tô Lương Mạt là không có chút sức lực.
"Còn tra cái gì mà tra?" Lưu Giản tức giận quát một tiếng, đi vài bước tới trước mặt Tô Lương Mạt, "Trên cái hộp thuốc tìm thấy một thành phần hóa dược, cô ta chắc hẳn chỉ bỏ một viên vào bên trong, cho nên chị dâu chỉ cần uống phải viên thuốc đó chắc chắn mất mạng, như vậy tính ra, Tô Uyển mấy ngày kia đã rời đi rồi, tự nhiên cũng có thể thoát khỏi nghi vấn."
"Nếu đã nói như vậy, anh cũng không có cách nào nhận định là Tô Uyển."
"Vậy em nói cho anh biết, còn có thể là ai?" Ánh mắt Lưu Giản ẩn hàm bi thống, "Chị dâu vừa mất, cô ta biết Đậu Đậu chỉ muốn cô ta, mượn lễ tang lộ diện, Đậu Đậu quấn lấy cô ta như thế nào em cũng nhìn thấy đấy, Tô Uyển người phụ nữ này không có đơn giản như vậy!"
Tô Lương Mạt không có cách nào nói ra bất cứ lời giải thích nào, "Chẳng lẽ anh định cứ như vậy đánh chết chị ta sao?"
"Vì sao không được?" Trong thế giới của Lưu Giản, hình như chưa từng gặp qua chuyện "không thể được".
Tô Lương Mạt cũng không có suy nghĩ, cô bật thốt lên, "Nhưng Tô Uyển dù sao trước kia cũng là người của anh."
Sắc mặt Lưu Giản từ từ khôi phục lại bình tĩnh, cả người đang trong trạng thái phẫn nộ cùng mất khống chế cực độ, tâm tình với hành vi cũng sẽ ngoài dự liệu của bản thân, có đôi khi chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng lời nói cứ như vậy mà thoát ra ngoài.
"Em rất để tâm chuyện lúc trước Tô Uyển là người của anh?"
Tô Lương Mạt biết, không thể tiếp tục như vậy nữa, chỉ sẽ đổi lấy tranh cãi mà thôi.
Cô mím chặt khóe môi không nói lời nào.
Lồng ngực Lưu Giản phập phồng kịch liệt, anh đi đến trước xe nâng lên chân dài hung hăng đạp lên cửa xe mấy cái, mắt thấy cửa xe bị đá đến lõm vào một cục, người đàn ông lại dùng súng trong tay đập cửa sổ xe.
Tô Lương Mạt đứng ở bên cạnh cũng không có khuyên can, hỏa khí này nếu không phát ra mà nói, anh chỉ sẽ càng khó chịu.
Sau một hồi, cô nhìn Lưu Giản từ từ ngồi xổm xuống dưới đất, ngón tay thon dài dùng sức cắm vào mái tóc nâu dẻ rồi hung hăng níu chặt da đầu, Tô Lương Mạt hô hấp khó khăn, cô tiến lên ngồi xổm bên cạnh Lưu Giản.
"Không phải em để tâm chuyện Tô Uyển từng theo anh, Lưu Giản, đừng như vậy."
Lời Tô Lương Mạt nói như một cơn gió thổi nhẹ nhàng vào tai Lưu Giản, nhưng anh không cảm giác được ôn nhuận như ngọc, ngọn gió này vô cùng lạnh, thổi vào lòng Lưu Giản, cả trái tim đều bị đóng băng cứng lại.
Lưu Giản nghiêng đầu nhìn Tô Lương Mạt bên cạnh, cô ở bên cạnh anh, rất khéo hiểu lòng người, có đôi khi cũng có thể cân nhắc cho anh, nhưng thái độ cùng giọng điệu vừa rồi của Lưu Giản, bọn họ không phải chính là một cặp uyên ương gần gũi nhất sao? Lưu Giản nghĩ, nếu như đổi lại những lời này thành của Chiêm Đông Kình nói trước kia, Tô Lương Mạt chắc hẳn đã sớm làm loạn với hắn.
Ít nhất sẽ nói, "vì sao không để tâm? Tôi dựa vào cái gì mà không để tâm?"
Mà Tô Lương Mạt ở bên cạnh anh, cô quá tỉnh táo.
Lưu Giản vươn tay, ôm Tô Lương Mạt vào trong ngực, "Xin lỗi, chỉ là trong lòng anh rất khó chịu."
"Em biết." Tô Lương Mạt vòng tay qua lưng Lưu Giản, Chu Chính là bị anh gián tiếp làm hại, Tống Phương cũng vậy, cái hố sâu này trong lòng Lưu Giản bất luận thế nào cũng cũng không vượt qua được.
***
Tô Uyển ôm chặt hai tay núp trong chỗ ngồi sau xe khóc, Chiêm Đông Kình ngồi cách cô ta rất xa, gần như là dựa hẳn sang một bên.
Tô Uyển thút tha thút thít rủ đầu xuống, Chiêm Đông Kình nghe thấy đến đau đầu, "Câm miệng."
Cô ta nhịn xuống tiếng nức nở, hai tay gắt gao che miệng, Chiêm Đông Kình khẽ ngẩng đầu lên, những vẫn không thèm nhìn cô ta, "Lưu Giản sao lại muốn giết cô?"
Nhớ đến vẻ mặt kinh người của Lưu Giản vừa rồi, Tô Uyển vẫn còn hoảng sợ, "Tôi, tôi không biết."
"Lặp lại lần nữa." Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông xuyên qua lỗ tai Tô Uyển, cô ta ngẩng đầu nhìn đến gò má Chiêm Đông Kình, đường cong ngũ quan được chạm khắc sâu sắc, tướng mạo tất nhiên lại không càng nói, chỉ là hơi thở quanh thân quá mức u ám rét lạnh, sợ là không có mấy người có thể chống đỡ được.
Tô Uyển ngậm chặt miệng.
Chiêm Đông Kình khẽ thu lại mi mắt, "Đến đồn cảnh sát, nhét cô ta vào cổng."
Tô Uyển đờ đẩn, ý thức được tài xế đang quay đầu, cô ta hoảng loạn kêu lên, "Đừng, cứu tôi với."
"Nói!"
"Lưu Giản nói tôi hại chết chị dâu, anh ấy muốn giết tôi." Giọng Tô Uyển nghẹn ngào không thôi.
"Là cô giết à?"
"Tôi..." Tô Uyển dè dặt nhìn Chiêm Đông Kình, "Không phải là tôi, là Lưu Giản hiểu lầm..."
Chiêm Đông Kình có vẻ không quan tâm mấy thứ này, "Thái độ Tô Lương Mạt thế nào?"
"Gì cơ?" Tô Uyển nhất thời không kịp phản ứng.
Trên mặt người đàn ông bày ra không hài lòng rõ ràng, Tô Uyển lúc này mới ý thức được ý tứ trong lời nói Chiêm Đông Kình, "Lúc ở nhà Lương Mặt liền nhắc nhở tôi bảo tôi mau đi đi, sau đó Lưu Giản nổ súng muốn giết tôi, cũng là Lương Mạt cản lại," Tô Uyển nghĩ, Chiêm Đông Kình trước kia ở cạnh Tô Lương Mạt rốt cuộc là có tình cảm, nếu vừa rồi đã cứu cô ta, chắc chắn sẽ không bỏ cô ta giữa đường, "anh cứu tôi với."
Chiêm Đông Kình cũng có tính toán của mình, xem thái độ Lưu Giản, là nhất định muốn lấy mạng Tô Uyển.
Nhưng Tô Uyển lại là con gái một của bác cả Tô Lương Mạt, có tầng quan hệ này bên trong, xem ra bọn họ còn phải chung đụng với nhau.
"Cô yên tâm, cô là chị của Lương Mạt, bởi vì quan hệ này, tôi như thế nào cũng sẽ cứu cái mạng này của cô."
Tô Uyển nghe vậy, nặng nề thở ra một hơi.
Thanh Hồ Đường là một khu biệt thự, bên trong đều thuộc sở hữu của Chiêm Đông Kình, hắn an bài cho Tô Uyển một nơi đơn độc, mà lại có không ít hộ vệ thay nhau canh giữ, "Trước khi có sự đồng ý của tôi, cô đừng dễ dàng rời khỏi nơi này."
Tô Uyển đứng trước cửa biệt thự, "Đợi một chút." Thấy Chiêm Đông Kình xoay người định rời đi, cô ta đuổi theo mấy bước, "Ba mẹ tôi?"
Chiêm Đông Kình cũng không quay đầu lại, "Cô yên tâm, Tô Lương Mạt vẫn còn ở chỗ của Lưu Giản, cho dù hắn thực sự muốn đối phó với ba mẹ cô, cô ấy cũng không chịu, dựa vào quan hệ của Tô Lương Mạt với người nhà cô, Lưu Giản ít nhất sẽ không động đến ba mẹ cô."
Tô Uyển vẫn là không yên lòng, nhưng lời Chiêm Đông Kình nói đã thẳng thừng như vậy, cầu xin tiếp chắc có lẽ cũng không có kết quả, chỉ đành tạm thời ở lại đây trốn một thời gian trước đã.
***
Tống Các đối với Tô Uyển này ấn tượng cũng không sâu, "Tôi nhớ đã từng nhìn thấy, chỉ là một sinh viên, thì ra thủ đoạn lại độc ác như vậy."
Chiêm Đông Kình lơ đễnh, chỉ là nhếch miệng khẽ cười, "Người đi theo Lưu giản có thể có được chỗ nào tốt, không phải nói "gần mực thì đen gần đèn thì sáng" sao? Chỉ là lá gan của cô ta đã bị mài đến mòn rồi, làm ra chuyện không có đầu óc, bằng không cũng sẽ không đến nỗi Tống Phương vừa mới chết, đã bị Lưu Giản tóm được."
"Nhưng Lưu Giản bên kia nháo nhào lên, đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt," Tống Các nói tiếp, "hơn nữa với Tô tiểu thư với Tô Uyển này, cho dù Tô tiểu thư sau khi ra tù có thay đổi, nhưng ai có thể nhìn chị gái của mình bị đuổi giết mà không hợp tác đây?"
Chiêm Đông Kình ngước mắt nhìn lên Tống Các, "Cậu đi đến Tô gia một chuyến, đem tin tức này tiết lộ đúng lúc cho ba mẹ Tô Uyển, bọn họ sẽ biết phải làm gì."
"Vâng."
Một khoảng thời gian dài như vậy, Tống Các hiếm khi thấy vẻ mặt Chiêm Đông Kình sáng lạn, nói Chiêm Đông Kình có ý xấu cũng được, nói hắn cười trên nỗi đau của người cũng chẳng sao, có một số việc chính là chờ đợi quá lâu rồi.
***
Tô Lương Mạt lái xe của mình, cũng không chở Lưu Giản về nhà, trở lại cái nhà kia cũng chỉ thêm khó chịu trong lòng.
Hơn một giờ lái xe, Lưu Giản ngồi ở vị trí ghế lái phụ từ đầu đến cuối không nói một lời nào, Tô Lương Mạt đưa anh đến bờ biển, xe dừng hẳn rồi vẫn thấy Lưu Giản không nhúc nhích.
Cô vươn tay đẩy đẩy Lưu Giản, "Xuống xe với em đi."
Lưu Giản là bị cô kéo xuống xe.
Hai người đi ra bãi biển, nơi này không phải địa điểm du lịch, nhưng bình thường người sống ở xung quanh cũng đến tản bộ, Tô Lương Mạt cởi giày ra đạp lên bãi cát bước từng bước một tiến lên phía trước, quay đầu lại thấy Lưu Giản cách cô chừng khoảng mười bước chân.
Cô cầm giày đi ngược trở lại, "Lưu Giản, chúng ta đừng tranh cãi nữa được không?"
Lưu Giản đưa tay phủ ra sau gáy Tô Lương Mạt, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, "Em bảo anh phải làm thế nào?"
"Anh nói rõ ràng lại sự tình với em một lần nữa được không?"
Lưu Giản kéo cánh tay Tô Lương Mạt ngồi xuống một tảng đá lớn, "Những thứ thuốc kia lúc được gửi đi, kiểm tra xét nghiệm đều không có độc, cho nên trước tiên liền bị loại trừ, mặc kệ như thế nào, nếu như một viên trong đó bị đổi lại thành có chứa độc, những viên thuốc xung quanh nhất định là có lưu lại dấu vết, dù chỉ có một chút cũng sẽ bị kiểm nghiệm ra. Ở điểm này, Tô Uyển là có dụng tâm, cô ta chắc hẳn là đã tìm cách bọc ở bên ngoài nhiều lớp vỏ nhộng trong suốt. Nhưng anh không tin trên đời này thật sự có chuyện hoàn hảo không có kẽ hở như vậy, trực giác cho anh biết, hộp thuốc kia nhất định là có vấn đề, anh cho người tra xét nhiều lần, sau đó là ở miệng hộp thuốc phát hiện ra chút vết tích còn sót lại. Tô Uyển muốn ra tay tất nhiên trước đó có do dự, cũng nghĩ đến làm trắng trợn như vậy là muốn tìm chết, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ta không có bỏ thuốc độc vào trong, mà là lấy đi một viên trong đó. Nhưng là ở trên cái hộp, liền để lại một chút dấu vết duy nhất."
Tô Lương Mạt không khỏi thấy kinh ngạc cùng hãi hùng, Tô Uyển không phải không đủ thông mình, mà là bỏ quên một chút chút chi tiết rất nhỏ đó.
Trước đó cô ta động tâm tư ra cái ý nghĩ này, tất nhiên muốn sau này phải mang theo Đậu Đậu cùng Lưu Giản sống thật tốt, cho nên cô ta xử lý hết sức tinh vi, nhưng người tính không bằng trời tính, trên đời này không có chuyện "may áo không thấy đường chỉ".
Mà ngày đó Tô Lương Mạt nghe thấy, cũng có thể chứng minh đầy đủ trong lòng Tô Uyển có quỷ.
Lúc trước cô chỉ cảm thấy Tô Uyển là có tâm cơ biết vì chính bản thân mình mà cất nhắc, thật không ngờ, Tô Uyển có ngày sẽ biến thành như vậy.
Lưu Giản lúc này cũng từ từ thanh tĩnh lại.
Tô Lương Mạt vươn tay cầm tay người đàn ông, "Em che chắn cho Tô Uyển như vậy, là em thật sự không có cách nào nhìn chị ta cứ như vậy bị anh bắn chết trước mắt em, Chiêm Đông Kình xuất hiện em cũng không hề ngờ tới. Lưu Giản, cho dù em có muốn cứu người như thế nào, em cũng sẽ không nghĩ đến hắn."
Lưu Giản nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng cao của Tô Lương Mạt, anh thở dài, "Anh biết, chỉ là lúc đó tức giận như vậy làm gì còn dư thời gian đi xuy xét."
Tô Lương Mạt ngồi bên cạnh anh, nhìn Lưu Giản ngẩng mặt lên nhìn về phía xa xa.
"Lương Mạt, em có phát hiện ra không?"
"Gì cơ?" Cô không hiểu ý tứ trong lời Lưu Giản.
Người đàn ông nói ra một câu vô tận bi thương, "Bởi vì anh gặp gỡ Tô Uyển, anh dẫn cô ta vào nhà, mới làm hại chị dâu."
"Lưu Giản," Tô Lương Mạt nắm chặt tay anh, "anh đừng nghĩ như vậy."
"Lúc trước Chính ca khuyên anh, nói bên cạnh anh cũng cần một người phụ nữ, anh thật không có nghĩ nhiều, sớm biết có một ngày như vậy, anh..." Lưu Giản gần như nói không được, "Lúc Chính ca chết, anh đã thề rằng, nhất định phải bảo vệ tốt Đậu Đậu với chị dâu."
Tô Lương Mạt không có vì Tô Uyển mà nói thêm một câu nào nữa, vào lúc này nhắc tới Tô Uyển, Lưu Giản thực có khi nào lại mất khống chế.
***
Sòng bài của Lưu Giản đã khôi phục hoạt động lại bình thường, dù sao cũng là chuyện mạng người, nhưng lại không thể chứng minh chuyện này có liên quan tới Lưu Giản.
Tô Lương Mạt vẫn đến sòng bài, Lưu Giản mấy ngày nay cũng không quản chuyện bên này, dù sao còn có đám của Lý Đan ở đây, cũng sẽ không quá vất vả.
Tống Phương chết rồi, Tô Uyển lại rời khỏi Đậu Đậu, nghe Lưu Giản nói hai ngày nay Đậu Đậu lại phát sốt, anh không yên tâm giao cho người khác, cho nên đều tự mình chăm sóc. Tô Lương Mạt từ sòng bài đi ra ngoài, vừa mới đi đến bãi đỗ xe, đã bị hai người chặn lại.
Cô nhìn lại rõ ràng, lại là bác trai với bác gái.
Tô Lương Mạt còn chưa kịp nói gì, liền thấy hai người đồng loạt quỳ gối xuống.
Bác gái lôi kéo ống quần Tô Lương Mạt khóc ra thành tiếng, "Lương Mạt, bất luận thế nào cháu cũng phải cứu Tô Uyển, dù sao nó cũng là chị của cháu."
Tô Lương Mạt bị níu lấy chân không thể động đậy, cô khom lưng muỗn đỡ họ dậy, "Bác trai bác gái, hai người đừng như vậy, có chuyện gì đứng lên rồi nói."
Bác gái gấp đến độ vành mắt đỏ bừng, quỳ gối ở đó không nhúc nhích.
Lý Đan từ trong sòng bài đa ra, còn tưởng rằng xảy ra chuyện, bước lên trước, "Lương Mạt, sao vậy?"
Tô Lương Mạt huơ huơ tay, "Không có việc gì, mình tự giải quyết được."
Lý Đan có vẻ nghi hoặc, ánh mắt ở trên hai người kia quét một vòng, lúc này mới sải bước rời đi.
"Bác gái, có chuyện chúng ta đi vào trong nói, ở đây nhiều người lắm miệng."
Người đàn ông trung niên vừa nghe, vội vàng dắt díu bà ta đứng dậy.
Tô Lương Mạt đưa bọn họ vào trong sòng bài, chỉ có chỗ này là an toàn nhất, cô không ngờ tới bác trai bác gái luôn luôn kiêu ngạo tự nhận mình cao cao tại thượng lại trước mặt bao nhiêu người quỳ gối trước cô, xem ra chuyện của Tô Uyển bọn họ chắc chắn đã rõ.
Tô Lương Mạt dẫn bọn họ vào trong phòng nghỉ, vừa mới đóng cửa lại, bác gái lại muốn quỳ xuống.
Tô Lương Mạt sa sầm mặt mày, "Có chuyện nói rõ ràng, ở đây không có người ngoài."
"Lương Mạt, Tô Uyển giết người rồi."
Tô Lương Mạt mặt không đổi sắc, "Các bác làm sao mà biết được?"
"Ngoài cổng nhà mỗi ngày đều có người tới tới lui lui trông chừng, bên ngoài chỗ làm việc của bác trai cháu cũng có, bây giờ theo sát đến nỗi không có cách nào đi làm bình thường. Cháu nói thử xem Tô Uyển..." Bác gái khàn cả giọng, "Còn không bằng lúc trước chết đi cho xong, gieo họa đến người nào đây!"
Tô Lương Mạt trầm mặc không lên tiếng.
Bác trai thở dài, "Bây giờ nói những cái này còn có ý nghĩa gì, Lương Mạt, bác trai biết cháu khá lên rồi, cũng biết chuyện cháu với đối tượng của cháu, cháu xin người ta giơ cao đánh khẽ, buông tha Tô Uyển đi, các bác đưa nó rời đi cũng không bao giờ quay trở lại Ngự Châu có được không?"
"Bác trai, bác nên rõ ràng đây là một mạng người, không phải cháu có thể định đoạt được." Tô Lương Mạt khéo léo từ chối.
"Tô Uyển cũng là nhất thời hồ đồ, huống hồ hai bác đến bây giờ còn chưa gặp được nó, cũng không biết chuyện này rốt cuộc là có đúng sự thật hay không, Lương Mạt, cháu giúp đỡ, để hai bác gặp mặt Tô Uyển một lần đi."
Tô Lương Mạt không khỏi khó xử, Tô Uyển bị Chiêm Đông Kình đưa đi là chính mắt cô nhìn thấy, Lưu Giản hai ngày nay thiếu chút nữa dẫn người xông vào Thanh Hồ Đường, nhưng đó là địa bàn của Chiêm Đông Kình, ngay cả Lưu Giản với cảnh sát đều không có cách nào, huống hồ là cô?
"Hai người yên tâm đi, Tô Uyển bây giờ rất an toàn."
Bác gái ở bên lai nước mắt, "An toàn hay không trong lòng hai bác một chút cũng không chắc chắn, bác không tin Tô Uyển sẽ giết người, nó nhát gan như vậy, trong đó nhất định là có hiểu lầm, Lương Mạt, cháu nghĩ thử cách để hai bác gặp nó một lần được không?"
Bác trai cúi gằm mặt, "Ba cháu chết rồi, hai bác chính là ngươi thân cận nhất nhất, Lương Mạt, bác chỉ có Tô Uyển một đứa con gái..."
Tô Lương Mạt cũng không đành lòng, nhưng vẫn là hạ tâm sắc đá, "Cháu thật sự không có cách nào."
"Cháu nói với Lưu Giản một chút, để anh ta giữ lại cho Tô Uyển một cái mạng, cái gì khác cũng được, muốn bác bán xe bán nhà bác đều đồng ý."
Nếu như việc này có thể dùng tiền để giải quyết, còn phải đợi bọn họ tìm đến cửa cầu cứu sao?
Huống hồ Lưu Giản bên kia, là muốn chắc mạng Tô Uyển.
"Hai người về trước đi, cháu không giúp được gì khác, chỉ có thể nghĩ cách để các người gặp mặt một lần."
"Được được được." Người đàn ông nghĩ, có chuyện gì dù sao cũng nên gặp mặt hỏi rõ ràng rồi nói.
Tô Lương Mạt đưa hai người ra khỏi sòng bài, nhìn thấy Tống Các đứng tựa trước cửa sổ chiếc xe cạnh xe của cô.
Cô nhấc chân đi tới, Tống Các làm động tác mời, "Kình thiếu muốn gặp cô."
Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng bác trai bác gái đã đi xa, "Chuyện này không thoát khỏi quan hệ với anh ta chứ?"
"Tô tiểu thư, không thể nói lời như vậy, Kình thiếu rõ ràng là đang vì cô sắp xếp giải quyết vấn đề."
Sắp xếp cái mạng nhện, chỉ là không có dính anh vào!
Tô Lương Mạt thiếu chút nữa chửi tục hắn.
Nhưng lời nói lòng vòng trong miệng, vẫn bị nuốt trở về, "Sao không gặp ở trong sòng bài?"
"Kình thiếu đúng lúc ra ngoài làm việc."
Tô Lương Mạt suy nghĩ một chút, vẫn là chui vào chỗ ngồi sau xe.
Nơi gặp mặt chỉ ở một tiệm cà phê bình thường, sáng sủa sạch sẽ, Tống Các dẫn cô đi vào, Tô Lương Mạt từ xa nhìn thấy Chiêm Đông Kình ngồi cạnh cửa sổ.
Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, vài bước đi tới ngồi xuống ghế salon đối diện với Chiêm Đông Kình.
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Động tác Chiêm Đông Kình ưu nhã khuấy cà phê trong cốc, "Tôi không tìm em, em cũng không tìm tôi?"
"Tôi không có chuyện gì cần tìm anh cả."
Nhân viên phục vụ đem cà phê Chiêm Đông Kình đã gọi cho cô lên, Tô Lương Mạt đoán cũng có thể đoán được mục đích của Chiêm Đông Kình.
Chiêm Đông Kình cũng không quanh co lòng vòng với cô, "Tô Uyển ở chỗ của tôi."
Tay Tô Lương Mạt cầm cốc cà phê khựng lại, "Anh muốn thế nào?"
"Lời này nên là tôi hỏi em." Chiêm Đông Kình chứa ý cười nhìn người con gái ngồi đối diện, "Mất đi bảo hộ bên kia của tôi, Tô Uyển đi ra ngoài chính là tìm chết, bây giờ người của Lưu Giản vây ở ngoài Thanh Hồ Đường chật như nêm cối, chỉ kém không hạ lệnh truy sát."
Chiêm Đông Kình thấy tay Tô Lương Mạt cầm cái cốc căng thẳng, "Những cái đó không liên quan gì đến tôi, tôi với Tô Uyển cũng chẳng có tình cảm gì sâu sắc."
"Đúng vậy, lời này không phải giả, bằng không em cũng sẽ không thể duy trì bình thản như vậy." Chiêm Đông Kình hớp ngụm cà phê, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Tô Lương Mạt cũng không có dũng khí lập tức đứng dậy rời đi, "Bác trai bác gái tôi muốn gặp Tô Uyển."
"Gặp làm gì?" Chiêm Đông Kình vẻ mặt lơ đãng.
"Không phải anh nói người ở chỗ anh sao?"
Chiêm Đông Kình áp hai tay lên mép bàn, "Lương Mạt, tôi nghĩ muốn cái gì không phải em không hiểu chứ?"
Tô Lương Mạt cùng hắn bốn mắt chạm nhau, con ngươi lại từ từ chuyển lạnh, "Chiêm Đông Kình, anh đưa Tô Uyển đi là muốn tồn lấy cái tâm tư gì, đừng tưởng tôi không biết, nhưng anh nghĩ rằng tôi sẽ vì Tô Uyển mà bị anh áp chế sao? Có phải anh muốn mượn chuyện này bảo tôi đáp ứng anh tách ra khỏi Lưu Giản? Tôi cho anh biết, Tô Uyển giết người thì đền mạng là đạo lý hiển nhiên."
Chiêm Đông Kình nhìn cô, đôi con ngươi không hiển lộ ra chút hỉ nộ, "Hay, lời này nói ra thật hay."
Tô Lương Mạt mở to mắt, cảm giác này giống như là bị hắn ăn chắc một nửa rồi, Chiêm Đông Kình nhìn cà phê ở bên tay cô, giúp cô mở túi đường bỏ vào đó, "Em có thể bảo đảm, bác trai bác gái của em sẽ không giống như hôm nay đến cầu xin em nữa?"
"Tôi cũng biết việc này là có liên quan đến anh."
Chiêm Đông Kình không thèm giải thích, "Tôi thấy em cũng không quan tâm sống chết của Tô Uyển, em cũng đã như vậy rồi, tôi thay em che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa, tôi trở về bảo Tống Các thả người ra ngoài, em yên tâm, cô ta không tìm được tới em đâu, nhiều lắm là mới ra khỏi Thanh Hồ Đường liền bị bắn chết, dù sao không chết trước mắt em, em cũng không cần quản. Như vậy đã thành toàn cái em gọi là "giết người đền mạng", cũng không khiến em bị kẹp giữa tình thế khó xử của Lưu Giản với Tô Uyển."
Tô Lương Mạt cắn cánh môi, trừng mắt nhìn về phía hắn.
Chiêm Đông Kình cười như không cười chú ý thần sắc của cô, "Thế nào? Như vậy cũng không được?"
Trong lòng Tô Lương Mạt phức tạp vạn phần, Chiêm Đông Kình vẫn cười cợt, "Được rồi, có chuyện gì ghê gớm đâu."
Cô lại không mở miệng được, luôn cảm thấy giữ Tô Uyển lại là có lỗi với Lưu Giản.
Tô Lương Mạt nhíu chặt hai hàng mi thanh tú, Chiêm Đông Kình ngược lại ưa thích nhìn xem bộ dáng mẫu thuẫn vùng vẫy của cô, "Rốt cuộc giữ hay không giữ, em cho một câu chắc chắn."
"Chiêm Đông Kình, anh có phiền hay không?" Tô Lương Mạt ném lại một câu.
Người đàn ông càng cười tươi, lâu như vậy đến giờ, đây là câu đầu tiên Chiêm Đông Kình chưa nghe được nhưng lại rất quen thuộc.
"Tôi là phiền, nhưng tôi nhìn bộ dáng này của em, một giây trước còn nói không liên quan đến em, bây giờ lại ão não gì chứ? Em nói đúng, tôi giữ lại Tô Uyển hoàn toàn là vì em, em lại không ngó ngàng gì, tôi cũng không cần thiết giữ mạng cô ta lại."
Tô Lương Mạt bị người ta bắt được thóp, Chiêm Đông Kình biết rõ cô đang do dự, cũng chính là lợi dụng do dự này của cô mới đâm cô như vậy.
"Tôi không muốn giúp Tô Uyển, nhưng mà, tôi cũng không muốn nhìn chị ta chết như vậy, nếu anh không muỗn giữ chị ta, anh đưa chị ta đến đồn cảnh sát đi, về phần cưỡng ép hay là tự thú, để tự chị ta chọn."
Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất Tô Lương Mạt có thể nghĩ ra, "Nhưng trước khi đưa đến đồn cảnh sát, tôi muốn để bác trai bác gái gặp chị ta một chút."
Cô vừa dứt lời, Chiêm Đông Kình liền bật cười, "Em biết cô ta đây là tội cố ý giết người không?"
"Tôi biết."
"Tự thú? Đồn cảnh sát?" Chiêm Đông Kình lui người tựa ra sau, "Em đừng có giỡn với tôi, tôi nói rõ ràng với em nhé, hoặc là ở lại chỗ của tôi, hoặc là ném thẳng ra ngoài, nhưng sau khi rời khỏi Thanh Hồ Đường sống hay chết không liên quan gì đến tôi, Lương Mạt, em nên hiểu cho rõ."
Tô Lương Mạt rất không thích cảm giác như thế, nhưng mỗi một việc đều không có cách nào biết trước, cô nghĩ cô cần phải học cách luyện tim cứng như sắt, cũng từng nhìn thấy nhiều chuyện sống sống chết chết, người một khắc trước còn đang nói chuyện với cô, một khắc sau nói không chừng có thể chết ngay trước mặt cô. Cô ở trong lòng cũng từng lần từng lần tự thuyết phục mình, không phải là chuyện của mình thì đừng nhúng tay vào, Tô Lương Mạt suy nghĩ đến xuất thần, Chiêm Đông Kình nhẹ vén mi mắt, nhìn về phía xa xa, sau đó nghiêng người tới, duỗi tay nắm chặt tay Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, chỉ cần em mở miệng, tôi nhất định giúp em."
Đầu ngón tay người đàn ông quét qua lòng bàn tay cô, một đạo run rẩy âm thầm đâm thủng bàn tay, Tô Lương Mạt giật mình lập tức muốn rút lại, thậm chí đứng bật người dậy, Chiêm Đông Kình vẫn không có buông tay, buồn cười nhìn xem "đại" động tác này của cô, "Tôi chỉ là cầm tay của em, em cần thiết phải như vậy không?"